Bản Sao Tình Nhân

Chương 10

Phòng ngủ Chu Mộ Thời rất lớn, ngoại trừ giường ra còn có bàn đọc sách và ghế sô pha, gần như là một phòng khách cỡ nhỏ.

Trong không gian riêng tư mấy chục mét vuông này, gần như mỗi ngóc ngách đều dính chất lỏng tìиɧ ɖu͙© và mùi tin tức lố nồng đậm, kỳ phát tình khiến người ta trở thành con thú hoang không biết mệt mỏi, bất cứ lúc nào cơ thể chạm vào nhau là dẫn đến cuộc triền miên nóng bỏng.

Đây vốn không phải ý muốn của Chu Mộ Thời.

Trên thực tế vào khoảnh khắc tuyến thể bị cắn đánh dấu, anh đã suy nghĩ một chuyện trước khi ngất đi, anh muốn bóp gãy cổ alpha này.

Anh cũng đã làm như thế thật.

Anh siết chặt yết hầu Hạ Ngung, cố định đối phương trên gối đầu, alpha bị áp chế không hề phản kháng, chỉ dịu dàng ngoan ngoãn nhìn anh một cách dung túng, tựa như tên cướp to gan lớn mật đêm trước cưỡng ép tiến vào khoang sinh sản đồng thời đánh dấu anh tạm thời là một kẻ khác.

Nhưng rất nhanh, Chu Mộ Thời thậm chí không thể dùng sức, ý định gϊếŧ chóc lạnh lẽo trong mắt bị du͙© vọиɠ dâng trào thay thế, cả người vô lực mềm oặt ngã xuống ngực alpha.

Hạ Ngung ôm anh, dù trải qua nguy hiểm nhưng vẫn bình tĩnh, hắn khẽ vuốt sợi tóc mềm mại và tuyến thể trên gáy anh, hỏi: "Ngài ổn không?"

Chu Mộ Thời chắc chắn không ổn.

Anh giằng co cùng bản năng cơ thể, đau khổ giãy giụa trong biển dục cuồn cuộn, ý đồ giành lại tỉnh táo và quyền khống chế, nhưng sự xuất hiện của tin tức tố giống như một con sóng lớn mãnh liệt, xoắn nát vụn lý trí mỏng manh không nơi nương tựa.

Anh đã bị đánh dấu, người đang ôm anh chính là alpha của anh, dù đó chỉ là tạm thời.

Nhưng bây giờ, anh thuộc về Hạ Ngung.

Khi Hạ Ngung đưa tay vuốt ve dấu hiệu sau gáy anh, cả người anh đều run rẩy khó kiềm chế được, đồng thời khao khát càng nhiều hơn nữa.

Muốn...

dương v*t tho to cương cứng của alpha đặt giữa hai chân anh, có chút rung động, nóng bỏng tới mức làm anh run rẩy.

Chu Mộ Thời nhắm mắt lại, đỡ lấy vai Hạ Ngung như cam chịu số phận, nói bằng giọng khàn khàn: "...Anh vào đi."

Không biết là mệnh lệnh hay là cầu xin.

Hạ Ngung nâng eo anh lên, tận tụy thỏa mãn yêu cầu của anh.

Kỳ phát tình kỳ là sự dằn vặt dài đằng đẵng mãi không có điểm dừng, anh đắm chìm khó tỉnh trong nɧu͙© ɖu͙©, bị alpha đặt ở mỗi một nơi trong phòng để ân ái, từ bàn đọc sách, ghế sô pha đến cửa sổ sát đất, khi dương v*t cương cứng cắm vào cửa huyệt, Chu Mộ Thời không muốn dang chân hùa theo, nhưng cũng không thể nào từ chối.

Tin tức tố là độc dược mê hoặc lòng người, Chu Mộ Thời bị người khác đánh dấu, anh không thể không nghe lời, phục tùng.

Hạ Ngung nửa quỳ ở một bên ghế sô pha, đặt chân của anh trên vai, cúi người va chạm một cách nặng nề, thỉnh thoảng liếʍ cắn hai đầu ngực và gáy anh, mồ hôi nóng trên trán hắn rơi trên mí mắt Chu Mộ Thời, nó chảy xuống và dính lên lông mi anh hòa vào nước mắt, rồi chảy xuống theo khóe mắt đo đỏ, anh ngửa đầu vô lực rêи ɾỉ một tiếng, sau đó bị Hạ Ngung lật người lại, tiến vào sâu từ phía sau, sau một đợt đổi góc độ để cắm rút, Chu Mộ Thời nắm lấy lưng ghế sô pha và bắn ra.

Hạ Ngung nắm cằm xoay mặt anh qua, cúi đầu hôn anh, sức rất lớn, mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu khó mà che giấu của alpha.

Thẳng đến khi dương v*t trong cơ thể lui ra, cái hôn lâu dài này vẫn chưa dừng lại, Chu Mộ Thời thở không ra hơi nên đẩy hắn ra.

Hạ Ngung buông anh ra, lại hôn bên tai anh một cái, sau đó đứng dậy vào phòng tắm cầm khăn lông ấm áp tới, lau sạch cơ thể dơ bẩn của anh.

Chu Mộ Thời nửa khép mắt dựa vào ở ghế sô pha, nói: "Ôm tôi về giường."

Hạ Ngung vâng lời ôm anh lên, nhẹ nhàng đổi ga giường và đặt anh xuống, đắp chăn lại và hỏi: "Ngài đói bụng chưa?"

Trải qua một cuộc ân ái cực kỳ tốn sức, cả người Chu Mộ Thời rã rời, anh vô ý thức co rụt vào trong chăn, nói: "Trong tủ chứa đồ có dịch dinh dưỡng."

Khi anh ở nhà một mình, vì đỡ tốn thời gian công sức, anh toàn dùng dịch dinh dưỡng thay đồ ăn.

Nào ngờ Hạ Ngung lại không cử động, hắn ngồi ở đầu giường vuốt tóc trên trán anh, nói: "Mấy thứ đó không tốt cho dạ dày, hay tôi đến nhà bếp xem thử nhé?"

Chu Mộ Thời mệt mỏi không có sức để nói nhiều, anh mất kiên nhẫn nói: "Tùy anh."

Vừa mới nói xong, anh chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Người bên giường không vội vã rời đi, nhìn chằm chằm đôi môi tái nhợt hơi ửng hồng của anh hồi lâu, lấy chăn che lại dấu vết trên ngực và sau lưng anh, sau đó lập tức ra ngoài mà chẳng buồn mặc quần áo.

***

Khi thư ký ôm một chồng văn kiện tới cửa, cô thấy một nam chủ nhân khác trong nhà mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

"Ngài Ngu..."

Cô có trách nhiệm giúp đỡ Chu Mộ Thời trong công việc đối ngoại, rất ít khi liên quan đến cuộc sống cá nhân, nếu như không phải ba ngày trước anh nói với cô có việc bất chợt sau đó liên tục vắng họp, cô cũng sẽ không đến tận nhà để tìm.

Thư ký là beta, không phát hiện được tin tức tố đã nồng đậm đến mức như hóa thành thực thể ở trong phòng, khi Hạ Ngung nghe tiếng và quay người qua, cô mới nhận ra có gì là lạ.

Người đàn ông trước mặt vai rộng chân dài, chỉ khoác một cái áo choàng tắm mở rộng, trên nét mặt thoả mãn mang theo mùi tìиɧ ɖu͙©, giọng hơi khàn: "Có chuyện gì à?"

Thư ký đến nhà không nhiều, trong ấn tượng của cô, số lần cô gặp Ngu Uyên trong nhà còn không nhiều bằng trên TV, giờ phút này cô chỉ cảm thấy vị nam chủ nhân này hình như có gì đó hơi khác so với bình thường, nhưng cô cũng không nghĩ sâu xa, chỉ đỏ mặt, chần chờ hỏi: "Ngài Chu có ở đây không ạ?"

"Em ấy đang ở trong phòng nghỉ ngơi."

"Tôi có một vài văn kiện quan trọng cần ngài ấy xem xét, không biết có tiện..."

"Để đó đi." Ngài Ngu nói, "Tôi sẽ xử lý."

"Việc này..."

Thư ký có chút do dự, cô thật sự không tiếp xúc nhiều với chồng của cấp trên, cũng rất ít khi thấy hai người trao đổi công việc, văn kiện trong tay cơ mật, cô không chắc Chu Mộ Thời có đồng ý cho hắn xử lý hay không.

Ngài Ngu ngồi xuống sô pha, gõ gõ bàn trà, trong ánh mắt kiêu ngạo mang theo một chút mất kiên nhẫn: "Kỳ phát tình của em ấy còn chưa qua, bây giờ em ấy rất mệt mỏi."

Thư ký sững sờ, Chu Mộ Thời có ba thư ký trong công việc, nhưng cường độ làm việc của anh còn hơn ba người cộng lại, cô gần như đã quên đối phương là omega có kỳ phát tình.

Vạt áo của alpha trên ghế sô pha nửa mở, để lộ vết cắn mới đo đỏ trên xương quai xanh, mặt cô nóng lên, ý thức được mình đã thật sự tới không đúng lúc.

Văn kiện được đặt ở trên bàn trà, ngài Ngu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: "Trước sáu giờ sẽ có người đưa văn kiện tới chỗ cô, cô về trước đi."

"Xin làm phiền ngài."

Thư ký xấu hổ ngẩng đầu, nhanh chóng rời đi.