Hôm sau.
Tô Hoán lại đưa Trà Trà về Tô gia.
Giấy hôn thú đều đã lãnh, còn chưa có trở về nhà, xác thật không quá thích hợp.
Thuận tiện, để cho những người đó biết, hắn hiện tại đã có chủ!
Tô gia là đại gia tộc khổng lồ, liên quan rất nhiều người.
Theo lý thuyết, hôn sự của Tô Hoán, không có khả năng tự mình làm chủ, hơn nữa còn thuận lợi như vậy.
Bất quá, bắt đầu từ 5 năm trước, Tô Hoán đã thoát ly Tô gia, bắt đầu xây dựng những thứ thuộc về riêng mình, tuy rằng so ra kém Tô gia, nhưng cùng nếu là đối thủ thật ra có thể khiến Tô gia trọng thương.
Vì vậy, trong gia tộc, cho dù có người bất mãn, cũng không dám nói thêm cái gì.
Tô phu nhân tâm tâm niệm niệm con dâu của minh, đối với người ngoài nói cái gì, bà thật ra không có một chút hứng thú.
Ngay khi Tô Hoán mang theo Trà Trà trở về, trong phòng khách có không ít người hoặc ngồi hoặc đứng.
Hai người vừa xuất hiện, liền hấp dẫn không ít ánh mắt.
Những ánh mắt trộn lẫn các loại cảm xúc, hâm mộ, ghen ghét, đều có.
Trà Trà đôi mắt ngập nước đôi mắt lóe lóe, nhích đến gần Tô Hoán hơn chút nữa, người rất nhiều, cô không quá thích.
Không phải là rụt rè, mà là......Đơn thuần là không thích những người này thường thường toát ra ác ý.
Mà những ác ý đó, sẽ khiến cho cảm xúc của cô......Không chịu được khống chế.
Cô không thích.
Đặc biệt không thích ở trước mặt Tô Hoán lộ ra một mặt không khống chế được cảm xúc.
Hắn sẽ lo lắng, sẽ khẩn trương.
Tô Hoán ôm lấy eo cô, đem người kéo vào trong lòng, trên mặt nhiễm vài phần không vui, ánh mắt u ám xẹt qua những người đó.
Ngay lập tức, nhận thấy được uy hϊếp không hề che giấu của Tô Hoán.
Những người đó thành thành thật thật đem ánh mắt thu hồi.
Dù vậy, bầu không khí trong phòng khách, vẫn rất kỳ quái.
Tô phu nhân cười lạnh hừ một tiếng, "Đấy là con dâu của tôi, các ngươi xem cũng đã xen nhìn cũng đã nhìn, có phải hay không nên trở về rồi?"
Có người không vui lên tiếng, "Bà đây là ra lệnh đuổi khách? Tốt xấu gì cũng đều là người một nhà, trong nhà có hỉ sự, chúng ta làm trưởng bối chẳng lẽ không nên ngồi ở cùng nhau nói chuyện, tán gẫu một chút......"
Tô Hoán nhướng mày, giọng nói lạnh băng, "Tôi mời các người tới sao?"
"Ngươi......"
"Lúc nên mời, tự nhiên sẽ mời các ngươi tới, lúc không nên tới, liền không cần không có việc gì tự mình chạy tới tìm việc, nếu biết thì cho rằng các người là tới để chúc mừng, không biết còn tưởng rằng các người là tới hưng sư vấn tội!"
Hắn đưa cô vợ nhỏ về nhà, những người này cư nhiên còn dám chạy tới trộn lẫn?
"............"
Toàn bộ phòng khách, trong nháy mắt im lặng như tờ.
Không ai còn dám nói thêm cái gì.
Lúc đến đây, xác thật có người rất bất mãn, muốn hỏi Tô Hoán một chút, vì cái gì nói lãnh chứng liền lãnh chứng, trong gia tộc, không một người biết?
Phải biết rằng kết hôn loại sự tình này, liên quan đến rất nhiều ích lợi, không phải tự mình có thể tùy tùy tiện tiện quyết định.
Hiện tại......
Nga, ngượng ngùng, quấy rầy rồi.
Chúng ta liền đi.
Bọn họ suýt chút nữa đã quên, Tô Hoán......Không giống bọn họ.
Tô Hoán không cần dựa vào Tô gia.
Người ngoài gọi Tô Hoán là Tô thiếu, lại không biết, Tô thiếu đã sớm thoát ly khỏi Tô gia, còn là tổ tông của nhà khác.
Tô thiếu cái thân phận này, với Tô Hoán mà nói.
Có hay không, cũng không sao cả.
Nhiều nhất chính là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nếu lại nói tiếp, bọn họ xác thật không có gì tư cách yêu cầu Tô Hoán làm cái gì.
Nhưng thật ra bọn họ, còn muốn tiếp tục dựa vào Tô gia cái gia tộc này, đắc tội với Tô Hoán, không có chỗ tốt......
Rất nhanh, người trong phòng khách, tan đi không ít.
Chỉ còn lại có Tô Hoán, Trà Trà, Tô phu nhân, còn có mấy người trưởng bối ngày thường cùng Tô phu nhân quan hệ không tồi.
Tô phu nhân nhẹ nhàng thở ra, âm thầm thở dài, vẫn là con trai khí thế hơn.
Chỉ nói mấy câu liền đem những người đó đuổi đi.
Ánh mắt của bà sáng quắc nhìn về phía Trà Trà.
Trà Trà cảm nhận được tầm mắt của bà hướng về phía bà cười tươi, đặc biệt ngọt.
Tô phu nhân: Thật ngoan! Tiểu cô nương vừa mềm vừa ngoan lại vừa ngọt, như thế nào lại bị đứa con trai này của bà bắt cóc a?