Giang Khẽ Ngôn nhìn Tô Hoán, Trong mắt tràn đầy giễu cợt.
"Trở về nhà của mình, có cái gì không được? Tô thiếu không cảm thấy là chính mình quản quá rộng rồi sao?"
Làm trò trước mặt bà, còn đào hố cho con gái bà nhảy vào?
Không làm biết làm người sao?
Không có việc gì.
Sau này mẹ vợ sẽ tự mình dạy ngươi làm người!
Tô Hoán sắc mặt thay đổi, nghiêng đầu nhìn nhìn Trà Trà đang có chút mờ mịt, đột nhiên, hắn không vui nhìn về phía Giang Khẽ Ngôn.
"Ngài cũng biết đó là nhà của em ấy? Em ấy một mình chạy ra khỏi Quý gia, không một xu dính túi, ngài đang ở đâu?
Gọi điện thoại không hỏi nguyên do, liền tức giận mắng em ấy một trận, ngài lại là ai?
Em ấy và tôi ở cùng nhau rất tốt, dựa vào cái gì phải cùng ngài trở về chịu ủy khuất?"
Tiểu cô nương nhà hắn, hắn còn luyến tiếc nói một câu nặng lời, dựa vào cái gì phải bị Giang Khẽ Ngôn khi dễ???
Huống chi, Quý gia còn có một đống người lung tung rối loạn, còn nhìn Trà Trà nhà hắn không vừa mắt.
Không quay về mới là lựa chọn tốt nhất!
Giang Khẽ Ngôn sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Thần sắc hiện lên một tia phức tạp.
Hắn làm sao biết được rõ ràng như vậy?
Lần trước gọi điện thoại, hắn nghe thấy được?
Tô Hoán lười quan tâm đến phản ứng của Giang Khẽ Ngôn, quay đầu lại nhìn Trà Trà, ôn nhu hỏi.
"Trà Trà, nói cho anh biết, em nguyện ý cùng anh tiếp tục ở lại chỗ đó, hay là em một mình cùng bà ấy trở về Quý gia?"
Trà Trà, "??? Em tại sao phải trở về Quý gia?"
Ngốc mới trở về!
Cô và Tô Hoán ở cùng nhau, sinh hoạt vui vẻ, vì cái gì phải về Quý gia tự tìm phiền phức?
Huống chi, Giang Khẽ Ngôn......Cho cô một loại cảm giác rất kỳ quái.
Dù sao, cô mới không cần trở về.
Cô hiện tại có tiền, nuôi Tô Hoán, hai người ăn ăn uống uống, hoàn toàn không có bất luận áp lực gì, loại trạng thái này, thực tốt!
Thái độ của Trà Trà quá mức thẳng thắn rõ ràng.
Giang Khẽ Ngôn nụ cười đột nhiên cứng đờ, bà xấu hổ cười cười, "Vậy phiền toái Tô thiếu hảo hào chiếu cố con bé."
Dứt lời, bà rũ mắt xuống, không nói nữa.
Cơm sáng vì lấy lý do nói chuyện, cuối cùng vẫn là tan rã trong không vui.
Giang Khẽ Ngôn không thể đem Trà Trà mang về nhà.
Quý Nhan cũng không có thể làm quan hệ của Tô Hoán và Trà Trà xuất hiện ngăn cách.
Tô phu nhân liên tục thở dài, nội tâm tràn đầy phức tạp.
Thứ cho bà hiện tại đã không thể hiểu con trai nhà mình nữa, tuy rằng......Trước kia cũng không thể nào hiểu được......
Tóm lại một câu: Quá khó khăn cho bà rồi.
Bà vẫn là an tĩnh về nhà chờ Tô Toán tự mình giải quyết các loại vấn đề kia đi, dù sao, cô con dâu này, không thể chạy thoát được đâu!
Con trai của bà nhất định sẽ đem người cưới về nhà!
Tô Hoán trực tiếp mang theo Trà Trà lên xe của Sở Lê.
Mắt Quý Nhan chợt loé lên, định đi về phía trước, nào nghĩ đến, Sở Lê đã trực tiếp khỏi động xe, nhanh chóng rời đi.
Quý Nhan, "......" Xem như ngươi lợi hại.
Trên xe.
Trà Trà đưa cho Sở Lê một que kẹo.
"Tiểu sở tử, anh vừa rồi hình như không có ăn bao nhiêu cơm a."
Sở Lê cảm nhận được tầm mắt gϊếŧ người của Tô Hoán, run run rẩy rẩy nhận kẹo, "Cảm ơn......Chị dâu nhỏ!"
Hôm nay cũng là một ngày mạnh mẽ muốn sinh tồn!
Quả nhiên, ba chữ chị dâu nhỏ vừa nói ra, ánh mắt của Tô Hoán ngay lập tức thay đổi.
Một bộ dáng tâm tình ta đang rất tốt.
Sở Lê, "......" Không biết xấu hổ!
Trà Trà đối với cái xưng hô, cũng không có rối rắm, tay nhỏ lưu loát nhanh chóng mở ra giấy gói kẹo, sau đó đưa cho Tô Hoán.
Hai mắt xinh đẹp chớp chớp, phảng phất như đang nói: Nhìn đi, đãi ngộ của anh cùng với tiểu sở tử là không giống nhau!
Kẹo chính là em tự mình lột!
"Trà Trà nhà ta giỏi quá!"
Tô Hoán nghiêm túc khích lệ, hoàn toàn không cảm thấy những lời này có vấn đề gì.
Ừm, lột vỏ một que kẹo......Cũng là rất tuyệt!
Liền tính Trà Trà ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, hắn cũng có thể hoa thức khích lệ!!!