Khi Tiết phụ nghe những lời của Trà Trà, ông gần như bật khóc vì sung sướиɠ.
Này, thật tốt khi nữ nhi của ông không bị bắt cóc!
Liền nói, làm sao một người thông minh như nữ nhi của mình lại có thể bị những lời ngụy biện của hoàng thượng lừa dối được?
Tiết phụ khá tự hào ném một cái nhìn về Đế Hàn Thành.
"Đã như vậy, hoàng thượng, thần cùng nữ nhi cáo lui trước đi!"
Trà Trà gật đầu, tuy rằng muốn ở lại tửu lầu này, nhưng là đã nói sẽ đưa phụ thân đi ăn đồ ăn ngon, cho nên nhất định phải đưa người đi ăn thức ăn ngon.
Cô tiện tay đem kim sang dược còn thừa lại nhét vào tay của Đế Hàn Thành.
Trước khi đi, cô còn không yên tâm nhắc nhở, "Lần sau ngươi đừng có ngốc như vậy nữa!" Cô suy nghĩ một chút, định tiếp tục nói thêm vài câu, nhưng lại nghe thấy giọng nói đáng thương của Tiết phụ.
"Nữ nhi, phụ thân rất đói!"
"Vâng, chúng ta đi thôi." Trà Trà vẫy tay với Đế Hàn Thành.
Dù chưa nói xong nhưng hắn đã trưởng thành rồi nên cô không cần phải lo lắng về điều đó.
Dù sao, cũng có rất nhiều hộ vệ xung quanh hắn.
Hẳn là sẽ chiếu cố hắn.
Nhưng là, đồ ăn ngon thì không giống nhau, cần phải đưa phụ thân đi sủng hạnh nó!
Trà Trà ánh mắt đều sáng lấp lánh đầy mong chờ.
"Phụ thân, con nói cho người nghe, Hồng La nói là món ăn ở đây hương vị rất ngon, thật sự đều rất ngon!"
"Thật sao?"
"Vâng, vâng, a? Từ từ, Hồng La đâu? Hồng La đi đâu rồi?"
Trà Trà dừng lại, đột nhiên mờ mịt.
Tiết phụ cũng đi theo một lúc, đúng rồi, tiểu nha hoàn chạy đi đâu rồi?
"Nhị tiểu thư! Tướng quân!"
Hồng La, người được thả ra từ sương phòng bên cạnh, gần như sắp khóc kêu lên.
".........Không sao là tốt."
Trà Trà chột dạ lùi lại một bước.
Cô thực sự không cố ý quên mất Hồng La còn ở chỗ đó.
Khi ba người bước ra khỏi tửu lầu, xe ngựa của phủ tướng quân đã đợi sẵn bên ngoài.
Tiết phụ sắp xếp thật chu đáo.
"Nữ nhi, đi lâu như vậy, hẳn là mệt mỏi đi, trên xe ngựa vừa có thể nghĩ ngơi vừa có thể tìm thức ăn."
Bằng cách này, có thể giảm bớt bị người nhìn thấy.
Tiết phụ nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi Trà Trà lên xe ngựa, Tiết phụ lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn một sương phòng trên tầng hai của tửu lầu.
Đế Hàn Thành bị bí mật quan sát suýt chút nữa bị phát hiện, "........."
Hắn kinh ngạc vội vàng xoay người.
Tiết phụ ý vị thâm trường mỉm cười,
dọc đường đi, tâm trạng của ông đều rất tốt.
Buổi tối khi trở lại phủ tướng quân.
Trà Trà chợt nhớ ra điều gì đó, "Phụ thân, làm sao người biết con đang ở tửu lầu đó?"
"Hả? Lúc con ra ngoài, ta đã cử ám vệ đi theo con."
Nếu không, ông thực sự có thể để cho một Hồng La không biết võ công theo?
Hai tiểu cô nương, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
"Thế à? Phụ thân, người thật chu đáo."
Trà Trà sau khi khen ngợi Tiết phụ, cô đã dồn hết chú ý vào mứt hoa quả mà cô đã mang về.
Tiết phụ bất đắc dĩ thở dài, lần này, ông không biết là phúc hay họa.
Theo tính khí của hoàng thượng, có lẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Hơn nữa, Sơ Vương bên kia còn chưa xử lý xong, cộng thêm tình hình hiện tại, sớm muộn gì hai huynh đệ cũng sẽ có một trận chiến.
Nữ nhi ngoan của ông là một người không ranh thế sự.
Đại nữ nhi của ông, thì..........
Tiết phụ đột nhiên cảm thấy mình có khả năng sắp tức giận......
..........
Suy đoán của Tiết phụ về Đế Hàn Thành là hoàn toàn chính xác.
Bởi vì, ngày hôm sau.
Đế Hàn Thành quang minh chính đại bước vào phủ tướng quân.
Mục đích cũng rất đơn giản: tìm Tiết nhị tiểu thư có việc.
Tiết phụ, "........."
Đại lừa đảo!
Lại muốn lừa gạt nữ nhi của ông!