Nghe điều này, Trà Trà đã nghiêm túc suy nghĩ.
Nghe có vẻ có lý.
Dù sao cũng không ai nghe thấy.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một giọng nói ai oán yếu ớt vang lên.
"Hay là Trà bảo bảo lừa anh sau lưng còn có người khác? Sợ người khác nghe thấy? Cho nên không cho anh gọi Trà bảo?"
Chu Kình Hoán giọng nói tràn đầy mất mát.
Trà Trà sững sốt, cô đột ngột đứng dậy, trên mặt nghiêm túc phản bác, "Anh nói bậy! Em không có ai khác sau lưng anh!"
Cô gái nhỏ rõ ràng là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giọng nói của cô ấy lớn hơn bình thường một chút.
Chu Kình Hoán sững sờ nhìn cô, hiển nhiên anh không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như thế này.
Trong nháy mắt.
Trên mặt anh ấy tràn đầy ý cười .
Làm thế nào có thể ngoan như vậy? Mềm mại như vậy?
Trong lúc kích động, Trà Trà cũng không nhận ra có gì đó không ổn.
Thất Thất, [.......... Trà Trà, ngẩn đầu nhìn xung quanh xem.]
Trà Trà, "Ừm."
Theo hướng dẫn của Thất Thất, cô ngước mắt lên và nhìn xung quanh.
Hả?
Chỉ thấy tất cả mọi người trong lớp đều đang nhìn cô.
Trong mắt bọn họ hiện lên sự kinh ngạc, buồn bã, thương tâm, đố kỵ, ghen tị còn có tò mò thắc mắc.
Cô hơi giật mình, thời điểm cúi đầu xuống, trong nháy mắt cô đã nhìn thấy Chu Kình Hoán tâm trạng rất tốt.
"..........." Cho dù không hiểu, cô cũng biết mình bị Chu ca ca trêu chọc.
Trà Trà không vui.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, cô ngồi xuống, mở sách, hai mắt vô hồn, trên mặt viết: Chu ca ca tránh xa em ra, em không muốn để ý đến anh nữa!
Chu Kình Hoán mỉm cười quét qua một vòng, mọi người lập tức thu hồi tầm mắt.
Trong lòng mọi người đều đã rối tung cả lên rồi, "............" Bọn họ luôn biết rằng mối quan hệ giữa hai người là không bình thường.
Tuy nhiên, khi bọn họ nghe hai người chính miệng chứng thực..........aaaaaaaa............
Loại cảm giác này, thật vi diệu.
Ninh Phong ở bên cạnh thở dài, Chu ca của hắn thật sự không phải người.
Hãy xem anh ấy lừa gạt Trà Trà như thế nào?
Mà Trà ca cũng không biết..........
Tâm thất hắc a.
Ngay khi câu nói đó được nói ra, nó có thể được coi là công khai!
Từ nay về sau mọi người ai cũng biết hai người này là người yêu của nhau!
Chu Kình Hoán duỗi tay lấy ra rất nhiều kẹo, "Trà bảo, em mặc kệ anh, nhưng cũng không thể không cần kẹo đúng không?"
Trà bảo nghiêng đầu, "hừ!" Em là đang tức giận nha!
Chu Kình Hoán tâm trạng rất tốt, tiếp tục dỗ dành cô, "Trà bảo chẳng lẽ nhẫn tâm cũng mấy cây kẹo này tách ra?"
Trà bảo nhìn trời, "Hừ." Ai muốn kẹo của anh? Không cần!
"Hả? Thật sự không muốn sao? Ngoài kẹo mυ'ŧ, anh còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, tất nhiên, Trà bảo nhà anh không vui, tất cả là lỗi của anh, bây giờ, Chu ca ca mang theo kẹo và đồ ăn ngon để bồi tội, nếu em không tha thứ, anh chỉ có thể đem mấy cây kẹo này đi............."
"Anh dám! "Trà bảo đột nhiên quay đầu hung dữ nhìn chằm chằm Chu Kình Hoán, giống như sư tử nhỏ đang tức giận.
Emmmm.........Chính là thoạt nhìn, không có một chút lực sát thương nào.
Trà bảo vươn tay cầm lấy kẹo trong tay, vừa bóp vừa nhét vào túi, bất mãn kêu lên một tiếng, "Làm em không vui, anh còn dám cho người khác kẹo? Tin hay không em tát chết anh! Em, em rất lợi hại!"
Chu Kình Hoán khóe môi giật giật, trên mặt tràn đầy ý cười không nhịn được nói.
"Ừm, Trà bảo nhà anh rất lợi hại! Anh rất sợ nha."
Trà Trà đếm kẹo trong túi, với vẻ tự hào, "Biết sợ là tốt."
Ai nha, lập uy với Chu ca ca thành công!
Thất Thất, [................]
Mẹ nói ta thật sự muốn bò ra đánh chết Chu Kình Hoán tên cẩu nam nhân!
Thật là đủ rồi!
Mỗi ngày đều lừa gạt!