Nhìn thấy Chu Kình Hoán không có biểu hiện gì là vui mừng.
Trà Trà không vui nữa.
"Chu ca ca? Anh không thích em ở bên cạnh anh sao?"
"Đương nhiên là có, nhưng........." Anh cảm thấy em có thể lại trêu chọc anh.
Vì vậy, anh phải giữ lại trước và xem em định nói gì trong câu gì tiếp theo.
Trà Trà tỏ vẻ khó hiểu, "Nhưng sao?"
Cô thấy Chu ca ca của cô giờ cũng đã thay đổi, trở nên chậm rì rì một câu cũng không nói hết.
Chu Kình Hoán hiểu rõ, cười nói, "Nói trước cho anh biết, tiếp theo em muốn nói gì?"
Trà Trà, "!!!"
Chu ca ca sao đột nhiên trở nên thông minh như vậy!!!
Cư nhiên biết rằng còn có một câu tiếp theo cô ấy định nói!
Đôi mắt đẹp đảo quanh, Trà Trà âm thầm đem ý nghĩ của mình nói ra.
"Kỳ thật, kỳ thật cũng không có gì, lý do tại sao em muốn bảo vệ tiểu phong tử là vì anh ta gọi em là Trà ca.
Nếu như anh cũng gọi em là Trà ca, em........Em có thể chỉ ở bên cạnh anh a."
Thất Thất, [ !!! ]
Âm thanh vốn đã mềm mại, cộng với nó đã được Trà Trà cố tình làm dịu đi.
Kết quả là, giọng nói không chỉ mềm như nước, mà còn ngọt ngào đến kinh khủng.
Cô lén lút nhìn phản ứng của Chu Kình Hoán, lại phát hiện Chu ca ca anh tuấn của cô đôi mắt đỏ lên,lỗ tai đỏ lên, "..............."
Nga, xong rồi xong rồi, xem ra mỹ nhân kế này không thành công rồi?
Cô rũ mắt xuống và thở dài.
Không thành công a.
May mắn thay, cô ấy đã không thảo luận với Thất Thất trước, bằng không hiện tại nói không chừng, Thất Thất đã kêu ngao ngao!
Nếu không thành công, thì hãy xem như......... Cô chưa nói gì đi.
Mắt thấy cô gái nhỏ tràn đầy sức sống, đột nhiên như bong bóng xì hơi, bộ dáng mất mát.
Chu Kình Hoán thầm thở dài, đây là muốn mạng của anh sao? Anh đáy mắt đầy sủng nịnh theo lời cô cuối xuống nói nhỏ vào tai cô.
"Ân? Trà ca? Như vậy có được không?"
Trà Trà đột nhiên bị gọi, "..........." Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm. "Chu, Chu ca ca..........."
Có chút hoảng.
Một chút không biết làm sao.
Vẫn còn một chút ngốc.
Trà Trà, "........." Tôi tôi tôi nên làm cái gì bây giờ?
Đôi mắt cô gái nhỏ ươn ướt, tựa hồ đã bị kinh hách, tâm trạng Chu giáo bá đột nhiên trở nên vui vẻ, khóe môi nhếch lên, điên cuồng trêu chọc cô gái nhỏ.
"Trà ca? Không thích anh gọi em như thế này sao? Hay là, em định chơi xấu không thừa nhận những gì mình đã nói lúc nãy?"
Giọng nói của anh vốn dĩ đã rất dễ nghe còn bị anh cố ý hạ thấp xuống, ngược lại giống như là cố ý trêu chọc.
Trà Trà nghe thấy, tim đập thình thịch nhảy loạn, còn có một chút cảm tê tê..............
Thật là.........
Không hiểu được.
Lúc trước khi tiểu phong tử gọi cô là Trà ca, cô ấy cũng không có cảm giác như vậy, bây giờ là có chuyện gì vậy?
"Trà ca?" Ai đó lại không biết xấu hổ hô lên một tiếng.
"A? Chuyện, chuyện gì vậy?" Trà Trà hoảng thành một đoàn, nội tâm rối tung rối mù.
Chu Kình Hoán buông ra một tay, duỗi tay vào túi, lặng lẽ kích hoạt chức năng ghi âm của điện thoại.
"Em vừa nói, nếu anh gọi em là Trà ca, em sẽ luôn ở bên anh, cũng chỉ có có mình anh, như thế nào chỉ trong nháy mắt liền có thể quên mất?"
Giọng nói nhàn nhạt, kèm theo sức hút của khuôn mặt tuấn tú kia.........Mị lực này, đột nhiên Không biết đặt nó ở đâu.
Bất quá cuối cùng, Trà Trà mơ mơ hồ hồ gật gật đầu, " Em không có quên, anh nói cái gì đều đúng, vẫn luôn ở bên cạnh anh, chỉ có ở bên cạnh anh."
Khóe môi Chu giáo bá điên cuồng nhếch lên!
Cách tốt nhất của anh chính là lừa Trà Trà rồi đem người bắt cóc.
Anh nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của cô gái nhỏ, và cảm thấy có lỗi không thể giải thích được.
Tuy nhiên, khi anh ấy nghĩ rằng về sau cô ấy sẽ là của anh ấy, tất cả những cảm xúc lộn xộn này tất cả đã được ném ra sau đầu.
Có lẽ là vì cảm thấy cô gái nhỏ chưa đủ mờ mịt, anh ấy tiếp tục nhẹ nhàng hô lên, giọng nói đầy mê hoặc.
"Trà ca?"
"Ân."
"Trà ca?"
"Ân."
"Trà ca về sau khi chỉ có một mình anh, anh gọi em là Trà bảo bảo được không?"
"Được a!"