Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 132: Tiến tới tận cùng thế giới

Khi gặp lại Yui tại chân núi, cậu nhìn thấy Wover cùng với một thú nhân lớn tuổi. Đó là ai và cuộc nói chuyện đang diễn ra là như thế nào? Cậu cúi đầu xuống hỏi nhỏ cô ấy.

"Có chuyện gì ở đây vậy?"

Ánh mắt Yui tỏ ra do dự khi cậu hỏi vậy, dường như đang có gì khó nói. Nhưng cô ấy không hề trốn tránh cái nhìn của cậu mà trả lời rằng

"Đang đứng đằng kia... là em trai của một trong số những người mà em đã gϊếŧ..."

Trong thoáng chốc cậu đã ngạc nhiên, ngạc nhiên về quá khứ của Yui. Theo những lời đó, cô ấy dường như đã lấy đi sinh mạng của không chỉ một người.

"Em đã gϊếŧ họ bằng cách lấy đi hết sinh lực của họ vì sự thèm khát..."

Cậu đã tưởng tượng ra viễn cảnh đó, khi mà cô ấy đã từng mất đi lí trí trong cơn khát của mình.

"Em không thể tha thứ cho bản thân khi nhớ lại mọi thứ... em không biết mình là ai nữa..."

Yui ôm chặt lấy đầu mình. Cô ấy đang tự làm bản thân bị thương với những chiếc móng vuốt sắc nhọn. Nhưng cậu đã giữ chặt lấy hai cánh tay nhỏ bé một cách nhanh chóng.

"Nghe này. Trong mắt anh em vẫn là em. Con người của em hiện tại khác với quá khứ. Em đã thay đổi. Chúng ta không thể nào thay đổi được quá khứ, vậy nên đừng tự dằn vặt bản thân."

Trong khi chứng kiến cuộc trò truyện của cậu. Thú nhân có tuổi kia bắt đầu trở nên bực tức với cậu.

"Ngươi thì biết cái gì chứ con người!? Việc nó bị cắt đuôi cũng không đủ để trả món nợ này với ta đâu!"

Wover dường như vẫn giữ im lặng vì bối rối không biết phải xử sự ra sao từ ban đầu. Còn cậu, ngay khi biết được thân phận của kẻ gây nguy hiểm cho mạng sống của Yui đã ngay lập tức triệu hồi thần khí Nightmare.

Sự việc xảy ra trong chớp mắt nhưng Wover kịp nhận ra trước khi cậu kịp tấn công và đứng chắn cho ông ta.

"Em định gϊếŧ nốt cả cha chị sao Yuko?"

Và tay cậu bị giữ chặt lại bởi Yui.

"Đừng làm thế, đó là lỗi của em! Em phải trả giá cho những gì mình đã làm!"

Cậu bị mắc kẹt giữa hai lựa chọn ngay lúc này. Lựa chọn thứ nhất gϊếŧ ông ta để thỏa mãn cơn phẫn nộ của cậu. Lựa chọn thứ hai, nếu như gϊếŧ ông ta, Yui một lần nữa sẽ nhìn thấy chính bản thân mình trong quá khứ, tiếp tục tự đau đớn và dằn vặt.

Cơn phẫn nộ đã khiến cậu không thể suy nghĩ, mất đi lí trí. Nhưng khi bình tĩnh lại, nhìn sang Yui, người đang bám chặt lấy tay mình. Cậu nhận ra cô ấy vẫn ổn, những thương tích cũng đã không còn nữa. Cậu từ từ hạ thần khí Nightmare xuống rồi nhìn trực diện vào đôi mắt của người đàn ông thú nhân đó.

"Tôi không biết quá khứ của cô ấy như thế nào. Nhưng cô ấy đã cố gắng cứu tất cả những người trên hòn đảo này vì muốn chuộc lại lỗi lầm này, tôi biết như vậy. Cô ấy không cầu xin sự tha thứ từ ông, nhưng ông buộc phải tha thứ cho cô ấy. Yui đã không còn là con người lúc trước, cô ấy đã thay đổi."

Ông ta đáp lại lời cậu một cách kiên quyết.

"Ta không thể!!! Ta không tha thứ cho người đã gϊếŧ anh trai ta!!!"

Nếu ông ta không thể tha thứ cho cô ấy. Vậy thì chẳng còn cách nào khác...

"Vậy thì tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây, rời khỏi nỗi hận thù của ông dành cho cô ấy."

Ông ta im lặng. Còn cậu bế Yui lên, quay đầu đi mà không hề ngoảnh lại. Chạy thẳng về phía bờ biển, nơi mà những người đồng đội đang chờ.

Rời khỏi hòn đảo, bỏ lại tất cả, cậu sẽ đưa Yui thoát khỏi quá khứ đen tối, trở lại làm chính mình, một cô gái nhút nhát và dễ thương như thường lệ.

====================================

Chuyến hành trình sẽ lại tiếp tục vào rạng sáng mai, khi mà tất cả mọi người đều được nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Các cô gái đều đang có tâm trạng tốt trong khi nghỉ ngơi. Ngoại trừ Yui, cô ấy đã im lặng kể từ khi rời khỏi chỗ đó. Cậu dặn họ rằng cô ấy đang muốn ở một mình nên hay để yên như vậy.

Yui đang ngồi bó gối nhìn ra chân trời phía xa, tại nơi hoàng hôn buông xuống. Bầu trời nhuộm một màu cam rực rỡ và tiếng sóng ào ạt đang xô vào bờ cát.

Mãi đến khi cậu đến gần, Yui mới nhận ra sự hiện diện của cậu .

"Ah..."

"Em cảm thấy bình tâm hơn chưa?"

Cô ấy cười nhẹ.

"Em cảm thấy tốt hơn rồi."

"Vậy à..."

Cậu ngồi xuống bên cạnh Yui và giữ yên lặng trong một khoảng thời gian dài. Có lẽ cô ấy cần thứ gì đó để khích lệ tinh thần một chút... Cậu quay sang nhìn cô ấy một cách dứt khoát với lời nói thẳng thừng.

"Yui, anh muốn làm chuyện đó với em."

Đôi vai nhỏ nhắn khẽ giật nhẹ, ngạc nhiên vì bất chợt nghe được điều đó.

"Uh... em nghĩ giờ không phải lúc..."

"Anh tin rằng nó sẽ giúp em cảm thấy thư giãn hơn. Với lại khi ngồi với anh trên lưng Miko em đã ướt. Điều đó có nghĩa là em rất thèm muốn nó. Dù sao thì cả ngày hôm qua em đã phải nhịn rồi đúng không?"

Cậu sử dụng lời nói một cách thản nhiên với thái độ bình tĩnh. Điều đó đã ảnh hưởng tới Yui một cách vô tình. Hai má cô ấy hơi ửng đỏ và đáp lại.

"Bây giờ có lẽ hơi sớm... Nhưng mà nếu anh muốn vậy thì chúng ta có thể tìm một chỗ nào kín đáo..."

"Vậy sau tảng đá kia nhé."

Cậu chỉ về phía tảng đá lớn nằm đơn độc trên bờ biển, nơi khuất tầm nhìn của những thành viên còn lại. Yui nhìn theo, khẽ gật đầu. Chờ có vậy, cậu kéo cô ấy đi một cách nhanh chóng.

Khi đến nơi cậu bắt Yui phải quay mặt vào tảng đá, với hai tay trói bằng chính qυầи ɭóŧ của cô ấy. Chỉ mới vậy mà hơi thở của cô ấy đã trở nên gấp gáp và hai chân run rẩy.

Tay cậu nhẹ nhàng luồn xuống phía dưới, lướt những ngón tay lên cặp đùi thon mảnh, dần lên bờ mông mềm mại.

"Hiii!?"

Cơ thể nhỏ bé của Yui giật nảy lên với cú vỗ mạnh của cậu. Khuôn mặt cô ấy dần chuyển từ ngạc nhiên sang cực khoái. Cậu nhìn xuống dưới rồi mỉm cười một cách da^ʍ tà.

"Em tiểu ra luôn rồi sao? Thật dâʍ đãиɠ đấy~"

Mặt cát vàng giữa hai chân Yui dần chuyển sậm do thấm phải chất lòng. Cô ấy dường như đang cố gắng để giữ ý thức và trả lời cậu một cách đứt quãng.

"K...không phải... là do... em đã nhịn... từ sáng..."

"Chứ không phải do anh huấn luyện cơ thể em hơi quá sao?"

Cậu tiếp tục thì thầm trong khi đưa những ngón tay vào chỗ đó của Yui từ phía sau.

"Thật tuyệt vời. Anh còn nhớ lúc trước chỉ cho vừa ba ngón tay. Nhưng nhờ em hàng ngày đặt thứ đồ chơi đó vào bên trong khiến nó được nới rộng. Giờ anh đã có thể cho được được bốn ngón vào rồi này~" (Tác: Bé ấy chưa có tã đâu :