Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 126: Bị phục kích

Nóng, cơ thể cậu lúc này cảm thấy nóng đến kì lạ. Mồ hôi vì vậy đã tuôn ra như suối. Cánh tay trái của cậu hiện tại đang tê đi như bị thứ gì đó chèn ép. Tỉnh dậy sau giấc ngủ, cậu thấy một cô gái xinh đẹp như nữ thần trên thân không một mảnh vải đang gối đầu trên tay.

“Chào buổi sáng Yuko.”

Miko mỉm cười với đôi môi màu dâu tây thanh thoát. Cô ấy đã thức dậy tự lúc nào và đang nhìn cậu với đôi mắt to tròn quyến rũ. Vậy ra cô ấy chính là nguyên nhân khiến cậu cảm thấy nóng nực dù cho bên ngoài mới chỉ sáng sớm, nhiệt độ cũng chưa tăng cao. Thân nhiệt của long tộc vốn dĩ cao hơn người thường rất nhiều và cô ấy cũng không phải ngoại lệ. Cậu đáp lại lời chào một cách thiếu tự nhiên trong khi rút tay phải khỏi eo của cô ấy.

“Ừm… chào buổi sáng…”

Nhưng Miko đã kéo nó lại đúng vị trí như cũ trong khi đưa bắp đùi trắng mềm gợi cảm gác nhẹ lên người cậu, khiến cho sự nóng nực ngày càng tăng. Sau đó cô ấy dần nhắm mắt lại trong khi khẽ thì thầm.

“Tớ đã không nghĩ rằng mình có thể thích điều này nhanh đến vậy.”

Việc Miko hài lòng với chuyện đó là một tin tốt. Nhưng mong rằng sau này cô ấy không quá nghiện nó như Yui, người chỉ chịu dừng cuộc chơi khi hoàn toàn cạn kiệt sức lực.

“Nghe vậy tớ cảm thấy yên tâm hơn rồi.”

Cái nóng từ thân nhiệt của Miko khiến cậu không còn chịu được nữa nên đã tìm cách ngồi dậy. Đồng thời khi này cậu đã có một điểm nhìn toàn diện lên cơ thể tuyệt đẹp của cô ấy.

Miko chầm chậm mở đôi mắt và biết được cơ thể đang được nhìn bởi cậu. Cô ấy ngồi dậy đặt hai tay lên ngực mình với hai gò má hơi ửng đỏ đầy dễ thương.

“Cậu có thể nhìn… nhưng đừng có làm quá đấy.”

“T-tớ sẽ ghi nhớ điều đó.”

Nửa đêm nay sẽ là lúc tà linh tỉnh giấc, cậu phải chuẩn bị một vài thứ trước khi đối đầu với nó. Vậy nên cậu nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, để mặc cho Miko vẫn đang ngồi khỏa thân trên chiếc giường lá tự nhiên.

“Tớ đi ra ngoài có việc chút, có lẽ đến trưa mới có thể về. Nếu mà Yui có tìm tớ thì bảo cô ấy là tớ đến bãi săn lúc trước nhé.”

“Có phải để tập luyện cách sử dụng cầu ma lực tại điểm mù đúng không? Cái lúc mà cậu sử dụng nó để tấn công Roger từ sau lưng?”

Lúc còn ở lãnh địa long tộc, hằng đêm cậu vẫn hay ra ngoài với Miko. Nhưng không phải chỉ là để vui vẻ với cô ấy, mục đích chính của cô ấy là đưa cậu bay tới một nơi hẻo lánh, để phát triển những kĩ năng mới tại đó mà không gây ra rắc rối. Trong khoảng thời gian đó cậu đã mày mò tìm ra cách để tạo cầu ma lực tại những điểm mù của chính mình để tấn công mà không cần nhìn đồng thời tăng khả năng phòng thủ.

“Đúng vậy.”

“Tớ biết rồi. Vậy thì đi đi, nếu Yui đến tìm tớ sẽ truyền lại lời cậu.”

==================================

“Lạnh…”

Tay của Yui khẽ vươn ra để một tìm hơi ấm. Cái lạnh đã khiến cô gần như không thể ngủ được sau khi chịu đựng sự thèm khát ma lực vào tối qua. Cô mở mắt tìm kiếm anh ấy, nhưng xung quanh chỉ là không gian trống rỗng của căn lều và cái lạnh của sáng sớm. Sực nhớ ra chính mình muốn anh ấy rời lều, cô co mình lại để tự sưởi ấm cơ thể.

Cái lạnh đã khiến cô mất một lúc lâu mới có thể gượng dậy trong sự mệt mỏi. Mới chỉ cách xa một đêm nhưng cô không thể kìm chế được mong muốn gặp lại anh ấy. Vậy nên cô đã tìm đến chỗ của Miko ngay sau đó.

“Cậu ấy đang ở bãi săn lúc trước.”, cô ta nói trong khi mặc lại quần áo.

Bãi săn lúc trước, là nơi mà cô đã kiếm được một con lợn rừng lớn và mang về. Vẫn nhớ như in vị trí của nơi đó, cô ngay lập tức tiến vào rừng với mong muốn gặp Yuko nhanh nhất có thể. Vượt qua những dây leo cùng những gốc cây ngoằn ngoèo, dù vẫn khuất tầm mắt nhưng bãi săn đã không còn xa nữa.

Nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, theo bản năng cô bắt đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm cảm giác nguy hiểm đang rình rập. Cô ngửi thấy mùi của nhiều thú nhân ngay lúc này.

Từ phía trên, bất chợt một tấm lưới được giăng xuống. Sự hoảng loạn bắt đầu xảy ra khi cô không thể gỡ tấm lưới to với những viên đá buộc vào rìa đang trùm lên toàn bộ cơ thể. Từ những bụi cây dần xuất hiện những thú nhân dần bao vây và thu hẹp khoảng cách. Cô tiếp tục gỡ, nhưng càng cố gỡ nhưng càng tấm lưới lại càng quấn chặt lấy.

“Các người là ai…”

Câu hỏi của cô không được một ai đáp lại, những thú nhân vẫn đang tiến gần hơn với vẻ thận trọng. Trên khuôn mặt họ còn có chút gì đó do dự khi nhìn thấy cô.

Một người đàn ông già nhất trong số đó bước đến gần hơn so với những người còn lại. Ông ta là một lang nhân với thân thể chứa đầy những vết sẹo đang nhìn xuống cô với đôi mắt khinh bỉ và đầy thù hận, như thể trước đây đã từng là kẻ thù không đội trời chung vậy.

“Vẻ bề ngoài của ngươi khiến những chiến binh của ta đã lưỡng lự khi phải ra tay. Không thể nào nhầm lẫn được, ngươi chính là thứ ác quỷ đó.”

Yui hoàn toàn không hiểu người đàn ông này đang nói về điều gì nữa. Cô chưa từng gặp mặt ông ta cũng như chưa từng gây thù chuốc oán với bất cứ ai ở đây.

“Thả tôi ra… tôi không hiểu ông đang nói về điều gì cả…”

Nhưng dường như câu nói ấy khiến cho ông ta trở nên tức giận một cách vô lí. Ông ta chĩa mũi lao vào cô trong khi cả cơ thể đang run bần bật.

“Chính ngươi, năm xưa đã gϊếŧ chết Astro! Ngươi đã quyến rũ và cướp đi hết sinh lực của anh ấy!”

Cô thậm chí còn không biết đến tên người mà ông ta nhắc đến. Nhưng ông ta lại nhắc đến việc rút đi sinh lực của người khác, thứ chính xác là khả năng của cô.

“Ngươi đã gϊếŧ quá nhiều người! Thậm chí còn không nhớ nổi tên của họ! Đồ quái vật!”

Cô liên tục lắc đầu trong khi mũi lao đang ngày càng tiến sát hơn, chực chờ cướp đi sinh mạng cô.

Một vài thú nhân đang bao vây cô đã rụt rè cất tiếng khi thấy vậy.

“Thưa ngài… tôi không nghĩ một cô gái như vậy có thể làm những việc như ông nói…”

Ông ta bất chợt dừng mũi lao, nhìn vào cô và hạ giọng xuống.

“Cậu không thể đánh giá một con ác quỷ chỉ qua vẻ bề ngoài của nó. Ba mươi năm trước chính nó đã gϊếŧ anh trai ta… và giờ đây quay lại để tiếp tục lấy đi sinh mạng của những người vô tội.”

“Không thể thưa ngài! Đó là chuyện của ba mươi năm trước! Cô gái này không thể…”

“Đúng là không thể sống lâu đến vậy với một thú nhân bình thường. Nhưng nó chính là đứa con hoang của nữ thần dâʍ ɖu͙© Malena. Đó là lí do tại sao cậu đang bị nó quyến rũ. Việc của cậu ở đây hết rồi, trở về nhà đi. Ta sẽ lo nốt phần còn lại.”

Khi nghe tới cái tên nữ thần Malena cô chợt cảm thấy thật thân thuộc. Nhưng khi cố lại người sở hữu cái tên này cơn đau đầu ập đến khiến cô nhăn nhó.

Một trong số những thú nhân đã rời khỏi. Ông ta cử những người còn lại giữ chặt chiếc lưới khiến cô hoàn toàn không thể cử động. Lúc này trên khuôn mặt của những thú nhân đó đều hiện lên sự do dự và lo lắng. Chắc hẳn họ đã bị ảnh hưởng bởi mùi hương của cô nên khó để tiếp tục ra tay.

Cô cố gắng bình tĩnh lại sau cơn đau đầu dù vẫn không nhớ lại được bất cứ thứ gì. Nếu họ đang bị mê hoặc bởi mùi hương của cô, thì cô sẽ sử dụng nó để khiến họ chống lại mệnh lệnh của ông ta. Cô bắt đầu nhìn vào từng người họ với đôi mắt van nài.

“Xin các anh… hãy thả tôi ra…”

===================================

Những chiến binh của Astro đã sẵn lung lay từ lúc mới bắt đầu, nhưng giờ họ còn đang mủi lòng trước lời van nài của nó. Ánh mắt đó, lời nói run rẩy đó, hoàn toàn chỉ là dối trá. Nó đang cố gắng mê hoặc những chiến binh bằng thứ vũ khí ác quỷ đó.

“Thưa ngài chúng tôi thật sự không thể tiếp tục làm như vậy với cô gái này… Có thể người mà ngài nói đến và cô ấy chỉ là sự nhầm lẫn.”

Cơn tức giận của Astro lên đến đỉnh điểm, không phải vì những chiến binh đang muốn chống lại mệnh lệnh. Mà bởi họ đang bị điều khiển, bị thao túng bởi nó. Một lần nữa khi nghĩ đến anh trai mình, ông ta không thể tha thứ cho điều đó.

“Tiếp tục giữ chặt nó. Kể cả các ngươi có nói vậy, năm nay bộ tộc chúng ta vẫn phải có vật hiến tế cho tà linh. Dù có tự nguyện hay không ta đã quyết chỉ định thứ này làm vật hiến tế không hơn không kém!”

Astro bẻ gãy mũi lao mà Wover đã làm tặng chỉ mới hai ngày trước làm đôi, cầm lấy phần có lưỡi đá sắc bén.

“Để xem ngươi còn có thao túng những chiến binh của ta nữa hay không!”

=================================

Sự bình tĩnh đã tan biến khi ông ta cầm chiếc đuôi của Yui lên với tay còn lại cầm mũi lao sắc nhọn.

“Đừng làm vậy! Tôi thật sự không phải người mà ông tìm! Thả tôi ra!”

Hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, con tim cô đập nhanh đến mức như muốn nhảy khỏi l*иg ngực khi lưỡi đá sắc gần kề. Ảo ảnh vì thế mà cũng biến mất khiến chiếc đuôi còn lại dần hiện ra trên tay ông ta.

“C-cô ấy có hai chiếc đuôi… không thể nào… chẳng lẽ lời tộc trưởng nói là thật…”

Những thú nhân đang ghìm chặt cô xuống bắt đầu sửng sốt. Cô cố gắng sử dụng toàn bộ sức mạnh để vùng ra khỏi chiếc lưới khiến cho một vài người ngã xuống đất nhưng vẫn không thể ngăn ông ta bắt đầu cắt đi những chiếc đuôi.

“Đau quá!!! Cứu em!”

Nước mắt cô chảy dàn dụa khi không thể chịu đựng được cơn đau. Trời đất lúc này như quay cuồng, cơn đau khiến đầu óc tê dại. Tiếng hét của cô đã không thể bật khỏi cổ họng nữa. Máu tuôn xuống mặt đất với những chiếc đuôi bị đứt lìa, cô ngất đi trong đau đớn.

(Tác: Đuôi là điểm yếu của thú nhân nếu bóp quá mạnh vào đó họ sẽ bị vô hiệu quá hoàn toàn. Trong hoàn cảnh này việc Yui bị cắt đứt đuôi đồng nghĩa tàn phế vĩnh viễn :v)