Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 103: Kẻ tồi tệ nhất

Tác: Chương mới hơi chậm vì tự dưng mấy hôm nay bận quá. Cơ bản vì đứa em họ đến chơi nó cứ nhõng nhẽo hoài à 😢

______________________________

Cậu trở về phòng và đóng cửa lại, hà hơi hơ cho nóng hai tay đã lạnh cóng. Tuy nhiên một điều đã khiến cậu khựng lại trong giây lát khi nhìn về phía chiếc giường.

"Em mới... thức dậy à...?"

Yui đang ngồi đó với đôi vai khẽ run, mái tóc đã che đi một nửa khuôn mặt khiến cậu khó có thể nhận ra biểu cảm của cô ấy lúc này. Tuy nhiên điều đó cũng đủ để cậu hiểu rằng cô ấy đã nhìn thấy mọi thứ.

"Tại sao anh lại làm vậy... với em..."

Những giọt lệ đang lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn. Lần đầu tiên trong đời, cậu đã khiến một cô gái phải rơi lệ. Cậu chỉ biết đứng chết lặng, cảm giác tội lỗi khiến đôi môi không thể cử động. Giờ đây cậu không thể tiếp tục lừa dối, hay biện hộ cho tất cả những điều đã làm. Đôi mắt của cô ấy, đang muốn tìm một câu trả lời thực sự. Cậu nhắm mắt, khó khăn để nói ra từng từ bởi biết rằng cô ấy sẽ không bao giờ muốn nghe những lời này từ cậu.

"Anh đã... không thể quên được... cô ấy..."

Trong căn phòng, một thanh âm chua chát vang lên. Cả cơ thể cậu như bất động và đôi má cậu cảm nhận được nỗi đau từ cái tát chất chứa đầy sự oán trách.

"..."

Yui vẫn tiếp tục khóc, rồi chạy khỏi phòng. Cậu đã đuổi theo nhưng trước khi có thể chạm tới cô ấy, cánh cửa phòng đã đóng chặt. Tiếng khóc của cô ấy vẫn vọng ra từ bên trong khiến cho trái tim cậu thắt lại.

"Chỉ lần này thôi, anh xin em hãy tha thứ cho anh..."

Dù cho cậu biết rằng những lỗi làm này sẽ không bao giờ được tha thứ. Bởi cô ấy đã tha thứ cho cậu quá nhiều lần. Cho tới lần này có lẽ đã cô ấy không còn đủ sự bao dung để tha thứ nữa. Tựa trán vào cửa, đôi chân cậu dường như đã mất đi sức lực và khuỵu xuống.

_________________________________

Sáng sớm thức dậy với đôi mắt vẫn còn đỏ hoen, điều đó đã khiến những cô gái đoán được những gì đã xảy ra vào tối qua với Yui, tuy nhiên hai trong số họ chỉ biết đó là cuộc cãi vã trừ một người.

Miko hắng giọng vài lần để phá tan bầu không khí kì lạ đang bao trùm lấy căn phòng. Cô ấy giơ tấm bản đồ rồi chỉ về hình vẽ của một ngọn núi cao có tuyết ở phía bắc của lãnh địa.

"Được rồi... mọi người biết đấy. Lần trước Yuko có nói tới việc cậu ấy cần thu thập những viên đá linh hồn. Tuy nhiên muốn lấy được nó cũng không phải là dễ. Quãng đường sẽ rất dài nên phải mất hai ngày mới có thể tới nơi. Nhưng tôi sẽ đưa mọi người đến đó nhanh hơn nhiều."

Lần này Lithi rụt rè lên tiếng.

"Vậy em sẽ được ngồi lên lưng chị ạ...?"

"Em nói đúng. Cơ bản là như vậy. Và vấn đề chính mà tôi muốn nói đến ngày hôm nay, không phải là chúng ta tới đó bằng cách nào. Mà chính là leo lên ngọn núi cao nhất trên toàn lục địa này như thế nào."

Lamias giơ tay hỏi, dường như cũng muốn góp phần xóa đi tạm thời bầu không khí.

"Nếu cô đưa được chúng tôi đến đó bằng cách bay. Vậy sao ta lại không bay lên thẳng đỉnh núi luôn?"

Lúc này Miko thể hiện một vẻ mặt phức tạp và lắc đầu.

"Không, tớ không thể. Ở ngọn núi đó, loài rồng chúng tớ không thể biến thân hoàn toàn thành dạng rồng được. Vậy nên chúng ta sẽ cần dụng cụ leo núi."

Miko giơ chúng lên, những chiếc móc và đinh cùng với dây thừng chuyên dùng cho leo núi.

"Tớ đã nhờ thợ rèn làm những công cụ này. Không phải khoe khoang, nhưng tớ đã từng leo núi rất giỏi. Đến đó tớ sẽ hướng dẫn cậu và mọi người."

________________________________

Sau nửa ngày bay, mọi người đã đến được ngọn núi hùng vĩ được phủ kín quanh năm bởi tuyết ở phía bắc. Tuy nhiên tại khu vực này, một cơn bão tuyết mạnh đang xảy ra nên kế hoạch đã được hoãn lại. Mọi người sẽ trú ẩn trong cái hang nhỏ dưới chân núi cho đến khi thời tiết chuyển biến tốt hơn.

Miko mang theo những chiếc cốc kim loại và trà nóng được chuẩn bị sẵn từ nhà, rót đầy cốc cho từng người một để hâm nóng người. Cô ấy tiến đến bên cậu và đưa ra hai tách trà.

"Đem cho cô ấy đi."

Miko đưa mắt về phía cô gái đang thẫn thờ ngồi thu mình trong một góc hang, mặc cho cái giá lạnh của băng trên mặt đá.

Cậu gật đầu đồng ý và tiến đến chỗ Yui. Nghĩ về những chuyện xảy ra hôm qua, cậu cảm thấy mình không thể nhìn mặt cô ấy nữa. Tuy nhiên cậu vẫn lấy hết can đảm gọi tên cô ấy.

"Yui, ngồi đây sẽ khiến em bị cảm lạnh đấy... Uống thứ này đi, nó sẽ giúp em giữ ấm..."

Nhưng cô ấy không hề đáp lại bất kì một lời nào, cũng như không hề nhìn cậu dù chỉ một lần, rồi chùm mũ lên đầu. Giờ đây cậu chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng và nói lời xin lỗi, nhưng không thể.

"Anh để nó ở đây nhé..."

______________________________

Sự lạnh giá từ những phiến đá mà Yui tựa lưng vào khiến cô tỉnh táo. Cô nhớ lại vào thời điểm tối qua, chính đôi tay này đã vung cái tát vào anh ấy. Cái tát này không hề có chủ đích, đó là cái tát của sự tức giận nhất thời. Dù là vậy, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận lời nói của anh ấy, hay cái cách mà anh ấy đã lừa dối cô.

Nhưng cô có thể hiểu tại sao trong trái tim anh ấy vẫn chưa thể quên được cô ta. Ngày trước, anh ấy đã từng kể cho cô về cuộc sống trước đây của mình. Anh ấy đã luôn phải sống trong sự cô độc, không có một ai ở bên cạnh. Nhưng rồi một người con gái đã bất chợt đến, chào đón, mỉm cười và chia sẻ cùng anh ấy những buồn vui, cho anh ấy những phút giây cảm nhận được thế nào giá trị của cuộc sống. Và rồi người con gái ấy cũng bất chợt biến mất đột ngột như khi đến, rời bỏ anh ấy mà không nói một lời từ biệt, đẩy anh ấy rơi vào bóng tối một lần nữa.

Giờ đây người con gái ấy đã trở lại một lần nữa, chen ngang vào cuộc sống của anh ấy. Cô không giận anh ấy... Chỉ là vì cô cảm thấy bất lực khi anh ấy đang bị mang đi ngay trước mắt mà chẳng thể làm được điều gì. Vì cô giờ đây giống như một kẻ đến sau, không hề có bất kì tư cách nào phán xét về mối quan hệ của hai người họ.

Yui vô thức đặt tay lên bụng mình.

Cô đã từng mơ rằng sẽ cùng với anh ấy xây dựng một gia đình, có một mái ấm, và sẽ mãi mãi được ở bên cạnh nhau đến khi cái chết chia lìa. Nhưng đáng lẽ cô nên biết điều này sớm hơn... ước mơ đó sẽ không bao giờ có thể trở thành hiện thực... Khuôn mặt hạnh phúc của anh ấy khi được ở bên cạnh cô ta khiến cô đau đớn như bị hàng vạn con dao cắt. Dù đã luôn luôn ở bên cạnh anh ấy, nhưng cô chưa từng thực sự được nhìn thấy điều đó. Điều mà cô thấy, chỉ là một nỗi buồn vẫn còn ẩn sâu bên trong tâm hồn chưa thể nguôi ngoai.

__________________________________

Những tiếng gió rít bên ngoài đã không còn vọng vào trong hang. Thời tiết đã trở nên tốt hơn, cơn bão tuyết đã dần tan đi. Miko và mọi người bắt đầu chuẩn bị để leo núi.

Ngay từ điểm khởi đầu, vách núi này đã dựng đứng và chỉ có thể men theo những gờ đá nhô ra, nhỏ hẹp chỉ bằng một gang tay. Bộ đồ dày để chống lại cái lạnh lại càng khiến các cử động trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Được một phần tư quãng đường, những gờ đá đã hoàn toàn biến mất, không còn thứ gì để có thể leo lên nữa. Thứ duy nhất giúp tiến đến được đỉnh núi từ đây chính là bộ đồ nghề leo núi mà Miko mang theo.

Miko đã hướng dẫn mọi người chi tiết về cách đặt móc chuyên dùng để neo vào những kẽ đá. Tuy nhiên cậu cảm thấy chúng quá phức tạp và mất thời gian. Nhớ lại kinh nghiệm của lần leo khỏi hố băng trong dungeon, cậu đã nảy ra một sáng kiến khác.

"Có thể như vậy được sao?"

"Đúng vậy. Hãy buộc sợi dây quanh eo tớ. Chỉ cần hai thanh kiếm này tớ sẽ kéo mọi người lên trên đó."

Cậu lôi ra hai thanh kiếm ngắn từ ba lô. Đây là hai trong những thang kiếm tốt nhất mà cậu có. Bốn cô gái cộng lại, sức nặng của họ không phải vấn đề. Vì trừ Miko, những cô gái còn lại rất nhẹ.

"Vậy mọi người đã sẵn sàng chưa?"

Lúc này đây cậu đã tạm thời gạt bỏ tất cả những lo lắng và những chuyện đã xảy ra về phía sau để bắt đầu tiếp tục cuộc hành trình.

Cậu cắm ngập lưỡi kiếm đầu tiên vào trong đá một cách dễ dàng, tiếp đến là lưỡi kiếm thứ hai. Cứ như vậy, những cô gái dần được kéo lên bởi mặt đất bởi sợi dây thừng chắc chắn.

Từ đây nhìn xuống, qua mỏm đá đặt chân cuối cùng nhô ra, mặt đất phía dưới chân núi đã xa hút. Miko vì đã quen bay trên bầu trời nên đã không còn lạ lẫm gì với độ cao này, tuy nhiên Lithi đang tái mặt và nhắm chặt mắt. Còn về Lamias, sự nghịch ngợm thường ngày đã biến mất và liên tục lẩm bẩm "Sẽ không có rơi đâu... đừng sợ sẽ không rơi đâu...". Nhưng Yui vẫn là điều đáng lo ngại nhất. Cô ấy trông như không quan tâm gì đến cung quanh, ngay cả khi đang cheo leo trên vách đá.

Hàng giờ trôi qua, đôi tay cậu tê cứng và có cảm giác như bị hàng trăm ngàn mũi kim đâm. Nếu là người thường, thì hiện giờ hai bàn tay cậu đã bị hoại tử bởi nhiệt độ cực thấp này.

"Cuối cùng cũng đã đến..."

Đứng trước một ngôi đêm bị phủ kín bởi băng trên đỉnh núi, cậu hít một hơi dài bầu không khí loãng vào l*иg ngực.

"Nhìn kìa Yuko! Lamias chỉ về phía cánh cổng ngôi đền đang tự động được mở ra. Những mảng băng đóng cứng phía bên trên cánh cổng rụng xuống với thanh âm khô khốc. Một dòng kí tự cổ đang dần sáng lên.

"Cô dịch được chứ Lamias?"

Lamias gật đầu.

"Nó ghi rằng. Hãy bước vào đây hỡi những kẻ dám thách thức ta. Ta sẽ khiến trái tim yếu đuối của ngươi biến thành băng giá."