Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 100: Định mệnh

Tác: Chuẩn bị hít drama sặc sụa đi nhé các bé. Ta đi trốn sẵn trước khi tung thêm mấy chương nữa để cho an toàn ^^

#Edit:Đm con mèo lìn giục hoài -_- muốn mai đăng cơ đm -_- sẽ trả thù vì cái này =,= ai muốn thấy ảnh nude mèo lìn điểm danh à mà tem tem tem tem tem hí hí :>

_________________________________________

"Tại sao...?"

Cậu thắc mắc lí do mà con rồng to lớn này lại ngừng tấn công. Nó đang tỏ ra bối rối vài lùi lại như thể vừa nhìn thấy một điều gì đó không thể xảy ra được vậy. Nhưng rồi nó nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt to lớn màu ngọc lục bảo, đưa chiếc mũi lại gần hơn nữa tới mặt cậu. Cậu nín thở, cố gắng đoán xem những hành động tiếp theo. Và rồi nó lại lùi về phía sau với những bước đi loạng choạng.

Đột nhiên thứ ánh sáng xanh bắt đầu thoát qua những rãnh nhỏ của lớp vảy đen tuyền. Cậu cảm thấy lượng ma lực khổng lồ đang dần bị tiêu tán. Những con rồng chiến binh đã rút lui lên bầu trời trở nên hốt hoảng và ngạc nhiên, khi nữ hoàng của chúng chuyển hóa sang dạng người.

"Nữ hoàng! Người làm gì vậy!"

Chúng đồng thanh cất lên chất giọng khàn qua thanh quản của loài rồng.

Và rồi chính cậu cũng bị sự ngạc nhiên và sửng sốt ấy lấn chiếm. Khoảnh khắc mà con rồng khổng lồ biến đổi thành dạng người. Hình hài của một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài bồng bềnh hiện lên, cơ thể cô đang lơ lửng trong không khí, khoác trên mình một chiếc áo choàng màu thiên thanh. Ánh sáng xanh lam mờ ảo dần tan biến, cô đặt đôi chân trần của mình xuống mặt tuyết lạnh, mở đôi mắt nhìn cậu. Đôi môi và giọng cô run rẩy.

"Có... phải... là... cậu... đó... không...?"

Không một chút do dự, cô ấy lao đến ôm chầm lấy cậu khiến cả hai đều lăn tròn trên tuyết. Những gì cậu nhìn thấy đã choán lấy mọi suy nghĩ lúc này, tâm trí trở nên trống rỗng và trái tim như chết lặng. Và cậu chỉ có thể cất lên được tên người con gái ấy.

"Miko..."

"Đúng thật là cậu rồi! Tớ không thể nhầm được... thật sự là cậu!"

Giọt nước mắt làm tan đi băng giá. Khóe mi cậu trở cũng đã ướt. Khi nhận ra rằng cô ấy không chỉ còn sống, mà còn ở thế giới này, ở bên ngay bên cạnh cậu vào hiện tại.

Cùng ngồi dậy, Miko nắm lấy hai bàn tay cậu và nấc lên một cách nghẹn ngào.

"Tớ... không ngờ rằng cậu lại ở thế giới này... Rốt cuộc có chuyện gì... xảy ra với cậu vậy...?"

Cậu cố gắng trở nên bình tĩnh, dồn nén những cảm xúc khó tả và trả lời.

"Cả lớp đã được triệu hồi đến nơi này từ thế giới cũ..."

"Cảm ơn trời... tớ tưởng là cậu cũng đã chết..."

Kí ức về cái chết của Miko ở thế giới kia chưa hề biến mất khỏi tâm trí cậu. Chưa bao giờ cậu có thể quên được nỗi ám ảnh đó.

Trước khi cô ấy định ôm lấy cậu một lần nữa, chất giọng lanh lảnh của Lamias khiến cậu giật mình.

"Ê giải thích coi? Sao cậu lại thân mật với một đứa con gái chưa từng quen biết với nước mắt nước mũi tùm lum thế kia?"

Trong khi kẻ chuyên gia phá đám cất lời, cậu nhận thấy Yui chỉ đang lẳng lặng đứng nhìn từ phía sau, nên nhanh chóng rụt tay lại và đứng dậy.

"Cô ấy không phải người lạ. Tôi không biết phải giải thích từ đâu cả..."

Vừa lúc đó, hàng loạt những con rồng trên không đều hạ cánh và trở lại hình dạng người. Họ tiến đến với những ánh mắt dò xét và sự kinh ngạc.

Miko cũng đứng dậy, cô ấy quệt sạch nước mắt bằng tay, hít một hơi sâu và thở ra để lấy lại bình tĩnh.

"Thật ra chúng tôi đã quen nhau từ trước.... Kể ra mọi chuyện rất dài..."

"Người ổn chứ?"

Một người cất tiếng và họ trở nên xôn xao. Miko quay về phía bọn họ giơ bàn tay lên và nói.

"Ta ổn... chỉ là hơi xúc động khi gặp lại người quen cũ... Các ngươi cứ về đi... ta sẽ giải thích sau."

Những con rồng tuân lệnh, họ rút lui nhưng vẫn để lại rất nhiều câu hỏi trong đầu. Một lần nữa Miko lại nắm chặt lấy bàn tay của cậu và rồi nói.

"Về lâu đài của tớ đi, tớ có rất nhiều chuyện muốn kể cho cậu. Mọi người cũng đi cùng luôn nhé."

Cô ấy đã mỉm cười trong khi đôi mắt vẫn còn đỏ. Và kéo cậu đi về hướng lâu đài tuyết. Từ ngày ấy, Miko chẳng hề thay đổi. Cô ấy vẫn tự ý nắm tay và kéo cậu đi khắp nơi như vậy...

Cậu quay sang nhìn Yui một lần nữa, nhưng cô ấy bắt đầu chữa lành vết thương nhỏ trên tay cho Lithi và rời mắt khỏi cậu. Cậu không biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại vẫn chưa thể sắp xếp được lại cảm xúc của mình nên đã tạm thời bỏ qua nó.

Trên đường đi sâu hơn vào lãnh địa long tộc, cậu nhận ra một điều rằng tất cả những ngôi nhà của họ đều được xây nên từ loại gỗ cây lá kim sống trong lạnh giá.

Tiếp đó lâu đài băng đã ở phía trước mắt tọa lạc ngay giữa, đâm cao lên bầu trời. Lâu đài băng được làm bằng một loại băng vĩnh cửu, hay nói cách khác nó được yểm lên một loại ma pháp để không bao giờ tan chảy kể cả khi đốt lửa hay nung nóng nó. Độ lạnh vẫn còn nhưng tính chất đã hoàn toàn bị thay đổi.

Miko dẫn cậu qua sảnh lớn, tiến vào sâu bên trong. Cậu để ý một điều rằng, lâu đài này không hề có bóng dáng của bất cứ ai. Cậu tự hỏi cô ấy đã sống trong giá lạnh và cô đơn tại nơi này được bao lâu rồi?

"Cậu sống ở đây hả...?"

"Ừm, tớ là nữ hoàng. Nên điều đó là tất nhiên mà."

Miko quay lại mỉm cười với cậu. Đã rất lâu từ khi cậu lại có thể nhìn thấy nụ cười thiên thần ấy. Lamias và Lithi dường như bị mê hoặc bởi lâu đài to lớn, liên tục nhìn xung quanh và thốt lên như những đứa trẻ.

"Waaaaaaah! Nó còn rộng hơn cả chỗ chúng ta sống!"

Lamias đang nói đến lâu đài của vương quốc Hamburg, nơi đã đưa cậu tới với thế giới này. Một cánh cửa khác bằng băng sâu bên trong lâu đài. Miko dẫn cậu tới trước nó và cho đến lúc này cô ấy mới thả tay cậu ra.

"Sau cánh cửa này là nơi tớ trở về sau khi gỡ bỏ danh hiệu nữ hoàng của họ vào ban ngày. Tớ muốn cậu xem nó, cả mọi người nữa."

Cô ấy tiếp đón thân thiện với cả ba cô gái. Điều đó khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn dù trong lòng vẫn còn nỗi lo lắng khi không biết những suy nghĩ của Yui hiện tại. Yui không phải là một cô gái hay nói những suy nghĩ của mình trước mọi người. Cô ấy chỉ có thể cởi mở hơn khi xung quanh chỉ có mình cậu.

Trong khi quẩn quanh bởi những suy nghĩ ấy, cánh cửa băng giá được mở ra. Phía sau cánh cửa ấy, là một căn phòng hoàn toàn khác biệt, mọi thứ đều bằng gỗ, có những cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài. Nhưng chắc chắn một điều rằng, khi nhìn kĩ lại, nó không phải là một căn phòng. Nó là một căn nhà gỗ giản dị với nhiều phòng.

"Nơi này là..."

"Thực chất cánh cửa này là một thông đạo xuyên không gian."

Lamias cất lời. Cô ấy là một con quỷ sở hữu khả năng điều khiển không gian, nên đã nhanh chóng nhận ra sự bẻ cong trong không gian.

Điều đó khiến Miko có chút ngạc nhiên.

"Vậy ra cô cũng biết về nó. Vậy mọi người vào đi."

Sau đó Miko mời bọn họ ngồi xuống ghế, chọn ngay một chỗ bên cạnh cậu. Sau đó mời trà bọn họ và tự giới thiệu bản thân mình sau một lúc bình tâm lại. Cô ấy bắt đầu với một nụ cười tỏa nắng như thường lệ. Những cô gái nhanh chóng có thể nói chuyện với cô ấy một cách vui vẻ.

"Thật vui khi cậu ấy tìm được những người bạn đồng hành tốt như mọi người. Vậy chắc hẳn mọi người đều nhận ra được sự tốt bụng của cậu ấy."

"Tuy rằng cậu ta rất vụng về. Và rất lộ liễu nữa."

Lamias một lần nữa lại phá đám với nụ cười xảo quyệt trên môi.

"Ưʍ... anh ấy đã giúp em rất nhiều khi còn ở làng..."

Lithi thì e thẹn nói với hai má ửng đỏ. Yui thì lặng im và quan sát cuộc trò chuyện. Miko còn kể với họ về thời gian cậu cùng cô ấy ở thế giới cũ. Cô ấy nói rằng cậu đã không dám nắm tay một cô gái cho đến khi cô ấy sử dụng biện pháp ép buộc. Qua đó trêu trọc cậu khiến cậu đỏ mặt và trở nên lúng túng. Và rồi Miko ghé sát tai cậu thì thầm.

"Chàng trai của tớ cũng đào hoa ghê nhỉ?"

"Haha... làm gì có..."

Cậu chỉ biết gãi đầu trước lời đùa cợt tinh nghịch của cô bạn đã lâu không gặp.

"Mà tớ có một thắc mắc. Là tại sao cậu không tử ẹo khi dính đòn đó của tớ vậy? Mặc dù tớ không dùng nhiều sức nhưng nó cũng không quá nhẹ mà?"

Câu nói đó khiến cậu giật mình. Mặc dù "không dùng nhiều sức" mà lại có thể dễ dàng phá vỡ kết giới của Yui, đánh cậu trọng thương đến vậy. Điều đó cho thấy Miko sở hữu thứ sức mạnh thuộc vào hàng khủng, còn chưa kể thứ năng lượng hủy diệt màu đen cô ấy khạc ra từ miệng nữa.

"Việc này thì... cơ thể của tớ là bất tử. Nó sẽ tự chữa lành kể cả tớ có bị thương nặng tới cỡ nào."

"Thật hả? Có một loại sức mạnh như vậy sao? Thật may mắn, cậu chắc chắn phải được các vị thần ưu ái lắm đó."

"À... ừm... thực sự thì tớ được ban phước bởi một vị thần."

Cuối cùng thì người lặng im từ nãy giờ, đã lên tiếng sau câu nói của Miko.

"Xin đừng nói vậy. Anh ấy đã phải đặt cược cả tính mạng và đứng trên bờ vực của cái chết để đạt được. Đó không phải là may mắn."

Bầu không khí đã thay đổi. Yui dường như không hài lòng trước những lời nói của Miko vì một lí do nào đó. Trước đây cô ấy chưa bao giờ như vậy với Lithi, Lamias hoặc kể cả với công chúa Flora vì phút giây lầm lỡ của cậu.

"Tôi xin lỗi vì đã nói vậy, tôi thực sự không biết điều đó."

Miko nhanh chóng xin lỗi cô ấy với một nụ cười hối lỗi, và không chỉ vậy, còn khéo léo rút lui khi không khí căng thẳng hơn.

"Mà cũng gần trưa rồi nhỉ? Có lẽ mọi người đang rất đói. Tôi có biết một chút về nấu ăn, dù không nấu đã lâu nhưng mọi thứ có lẽ sẽ ổn thôi."

Nhanh chóng cô ấy chui tọt vào bếp biến mất khỏi phòng khách trong tích tắc.

Cậu quay sang phía Yui, xoa đầu cho cô ấy nguôi giận rồi thì thầm.

"Em ổn chứ?"

"Em không sao cả..."

Cậu sẽ không bao giờ có thể hiểu được về con gái. Một cô gái khi nở nụ cười không có nghĩa là cô ấy vui. Một cô gái không khóc không có nghĩa là không yếu đuối. Một cô gái nói rằng mình không sao cả nhưng không có nghĩa là cô ấy thực sự ổn.

#Edit: tên chap hay không mấy đứa nói đi :v please đề phòng chuột xóa tên chap ở đầu thì nhắc lại tên chap là Định mệnh, hội ngộ và ghen tuông vote đi có thưởng :v