Trước khi bàn chân của tên côn đồ đặt lên mặt của người quản lí thì động tác của hắn đã bị gián đoạn bởi sự can thiệp của một thằng nhãi từ đâu tới. Thật lạ là thằng nhãi ấy đang nói những điều đó một cách quá sức điềm tĩnh.
“Tại sao chúng ta lại không giải quyết việc này một cách hòa bình nhỉ…?”
Nhưng hắn không quan tâm đến việc đó. Bỗng nhiên có kẻ nhảy vào phá đám, nhất lại là một thằng nhãi khiến hắn trở nên tức giận.
“Mày đang phun ra thứ gì vậy? Tao cho mày ba giây để biến cho khuất mắt tao trước khi mày ăn đòn!”
Mặt trời sau lưng rọi cái bóng to lớn của hắn che khuất cả thân hình cỏn con yếu đuối của thằng nhãi. Với cái cơ thể to lớn của hắn tất cả những kẻ đứng trước mặt hắn đều tỏ ra sợ hãi. Vậy mà trông nó không có chút gì sợ hãi dù chỉ một chút. Hắn cảm thấy kì lạ và cũng như cảm thấy khó chịu.
“Anh và ông ấy có thể cùng ngồi xuống và nói chuyện. Dù sao thì cũng chỉ là việc làm. Có thể xin vào lại…”
Trước khi thằng nhãi kịp nói hết câu, hắn mạnh tay vung một cú đấm vào mặt nó. Chắc chắn với một lực như vậy, khuôn mặt của nó sẽ nát bét và bê bết máu. Đó là hậu quả cho những kẻ không biết trên dưới. Giờ thì hắn sẽ xử lão già và tịch thu hết hàng hóa trong kho. Lần này sẽ lại có một vụ thu hoạch bội thu...
Nhưng cả hắn và những anh em của hắn đều tròn mắt ngạc nhiên. Thằng nhóc đáng lẽ sẽ thừa sống thiếu chết bởi nắm đấm của hắn lại trông như không hề nhận bất cứ sát thương nào. Khuôn mặt nó vẫn lành lặn, không hề có lấy chút bầm dập.
Lúc này hắn mới cảm thấy một cơn đau tê tái từ bên cánh tay phải của hắn. Chắc chắn tay của hắn đã bị trật khớp. Nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao nó không bị thương mà người bị thương lại là hắn?
Ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt nó.
Không thể như vậy.
Tại sao một thằng nhãi lại có một ánh mắt như vậy? Hắn đã từng được nhìn thấy nó từ ông chủ. Đó là thứ ánh mắt tiềm tàng một sự nguy hiểm khôn lường.
Nhưng chỉ trong phút chốc, thứ ánh mắt đó đã hoàn toàn biến mất và thằng nhóc ngước lên nhìn hắn.
“Như tôi đã nói, chúng ta có thể bình tĩnh lại và xử lí việc này một cách hòa bình không? Tôi không muốn nơi mà tôi làm việc bị phá hủy…”
Giống như thú săn mồi trở thành con mồi và con mồi lại trở thành kẻ đi săn, linh tính mách bảo hắn sẽ có điều chẳng lành. Chính vì không thể hiểu rõ kẻ nhỏ bé đang đứng trước mặt và cơn nhức nhối ở cánh tay phải, điều đó đã khiến nỗi bất an trong hắn dần trở nên lớn hơn và mơ hồ chuyển thành một nỗi sợ.
Vậy hắn sẽ làm gì? Nên tiếp tục hay chọn rút lui?
Vì danh dự, hắn không thể bỏ đi như thế. Điều đó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng và khiến những thuộc hạ dưới trướng không còn kính nể. Tuy nhiên khác hẳn với cơ thể to lớn đồ sộ hắn lại là một kẻ hèn nhát.
Vậy nên hắn chọn cách rút lui. Tuy nhiên không phải do không hiểu rõ về tên nhãi này mà bởi một điều đã hiển hiện đủ để hắn phải chọn nó. Nắm đấm của hắn không hề gây bất cứ một thương tổn nào cho thằng nhãi này.
Và thật đúng lúc đó. Tiếng vó ngựa vang lên từ đằng xa. Dường như binh lính trị an đang sắp sửa tới đây. Hắn không bỏ lỡ thời cơ này, nén cơn đau bên tay phải quay về phía các anh em.
“Chết tiệt! Lính trị an đang tới! Rút lui ngay!”
Trước khi rời đi, hắn ném cho tên nhãi một cái lườm.
“May cho mày, tao sẽ còn quay lại.”
_________________________________
Thật lạ khi bọn chúng bỗng dưng lại rút lui như vậy. Mọi thứ xung quanh chợt chở nên yên tĩnh. Có lẽ là vì người dân và các thường buồn dường như đã rời khỏi đây để tránh khỏi cuộc xô xát. Cũng nhờ đó mà cậu xó thể nghe thấy tiếng vó ngựa đang rõ dần.
Ba người lính mặc giáp trên tay cầm giáo cưỡi ngựa dừng lại trước cậu.
“Nhóc, có người báo cho chúng ta rằng có vài kẻ đã đến đây phá rối đúng không?”
“Bọn chúng đã đi mất rồi. Cũng may là là các anh đến kịp.”
Đợi đến lúc những người này đến thì lũ côn đồ đó đã đánh bầm dập người quản lí và cướp hết hàng của ông ta rồi. Nhưng may mắn vẫn kịp để ngăn cậu động thủ.
“Vậy à. Thế thì không còn gì ở đây nữa, bọn kia chắc cũng cao chạy xa bay rồi chúng ta sẽ quay về và báo cáo tình hình này cho đội trưởng.”
Và khi họ leo lên ngựa, cậu có thể nghe thấy những lời thì thầm không thể không khiến kẻ khác trở nên tức giận, “Thấy chưa, tao đã bảo đến muộn thì chúng ta không phải đυ.ng mặt bọn nó mà vẫn được coi như hoàn thành công việc được giao.”
Vậy ra đó là lí do mà lũ côn đồ đó lại tự do hoành hành xưng danh như vậy. Ba kẻ kia cũng chỉ là một lũ người bẩn thỉu không hơn không kém.
Vừa lúc đó Jin hối hả chạy tới chỗ cậu trông anh ta rất lo lắng.
“Này, cậu có bị sao không? Đưa tôi xem mặt nào!”
Sự lo lắng trong đôi mắt trở thành sự ngạc nhiên. Jin ngây người như chưa hiểu điều đang xảy ra trước mắt.
“Tôi ổn. Anh không cần phải lo đâu.”
Cậu quay về phía người quản lí, đưa tay ra đỡ ông ta dậy. Và sau đó cậu nhận được những lời cảm ơn rối rít.
“Thực sự biết ơn nhóc rất nhiều! Nhờ có nhóc mà chúng đã rời đi và hành hóa đã không bị tổn thất...”
“Không có gì. Tôi chỉ muốn giúp ông thôi.”
Người quản lí tỏ rõ sự nhẹ nhõm, phủi bụi trên quần áo đã dính đầy đất cát.
“Ta muốn gửi lời cảm ơn đến nhóc. Vậy nhóc có muốn thứ gì không? Ta có thể đáp ứng trong khả năng.”
Một cơ hội thật tốt, cậu không thể bỏ quan nó. Chắc chắc người quản lí đã nói sẽ đáp ứng mong muốn của cậu trong khả năng. Cậu nhanh chóng ra tín hiệu cho người quản lí cúi xuống nghe cậu nói.
“Vậy ông có thể giúp tôi có ba con ngựa chứ?”
Nghe vậy, người quản lí làm vẻ mặt khó hiểu tuy nhiên ông ta mỉm cười và gật đầu.
“Nếu là điều đó thì ta hoàn toàn có thể giúp nhóc có chúng. Nhóc định làm gì với chúng vậy?”
“Tôi sẽ rời khỏi đây.”
“Ta hiểu rồi. Nhưng hãy khoan. Ta vẫn còn đang thiếu nhân lực. Liệu nhóc có thể ở đây thêm một vài ngày nữa rồi rời đi cũng chưa muộn.”
Có được ba con ngựa chỉ với điều kiện như vậy. Không có lí gì cậu lại không chấp nhận điều kiện đó. Cậu không muốn lấy không của người khác bất cưa thứ gì.”
“Được rồi. Vậy tôi sẽ ở lại thêm một chút.”
_______________________________
Trong giờ nghỉ trưa của ngày hôm sau. Chuyện cậu đã ngăn cản tên đầu gấu được Jin lan truyền ra tất cả những người làm ở đây. Mọi người giờ đây đang đổ dồn ánh mắt về phía cậu.
“Oi, điều đó có thật không vậy?”
“Cậu mà cản được hắn hả?”
“Làm thế nào mà cậu lãnh trọn một cú đấm của hắn như vậy mà không hề hấn gì thế?”
“Chính tôi cũng đang thắc mắc đây nè.”
Đáp lại những lời bàn tán đó. Cậu chỉ nở một nụ cười gượng gạo.
Bỗng ở bên ngoài, có chuyện gì đó đã xảy ra, sự ồn ào mang đến một dự cảm chẳng lành cho cậu. Vừa lúc đó, một vài người xung quanh cậu tỏ ra sợ hãi.
“Không xong rồi! Bọn chúng lại đến lần nữa!”
“Chúng ta chết chắc rồi!”
Vậy là bọn hôm qua đã lại đến đúng như lời hứa. Mọi chuyện chắc chắn sẽ lại trở nên rắc rối. Dù rằng cậu đã cố hạn chế manh động để tránh tình trạng này nhưng không có tác dụng.
Cậu đứng dậy ra ngoài để tìm hiểu xem bọn chúng đang định làm điều gì.
_______________________________
Nhất định hôm may là ngày hắn cho thằng nhãi đó một bài học. Anh em của hắn hiện giờ đang đứng trước nhà kho và chắn hết cả làn đường lớn gây nên sự ùn tắc. Tuy nhiên không có ai dám gây sự với hắn. Bởi lẽ bọn chúng biết rõ hắn là ai. Hôm nay ông chủ của hắn sẽ đến đây để giải quyết. Ngài ấy có lẽ sẽ đến muộn vì vẫn còn bận công việc.
Vào lúc đó, có một đứa có thân hình nhỏ bé mặc chiếc áo choàng có mũ trùm đầu va vào Hase, một cánh tay phải đắc lực của hắn.
Hase nhìn xuống kẻ đó. Nó nói một câu xin lỗi lí nhí trong miệng. Nhưng vì bản tính nóng nảy, cậu ta ủn ngã nó.
“Mày vừa cố ý đâm phải tao à?”
Cái mũ trùm đầu bị buông xuống bởi cú ngã. Cả hắn và Hase đều sững sờ. Cả đời hắn đã từng được gặp rất nhiều phụ nữ đẹp tuy nhiên hắn lại chưa từng được nhìn thấy một khuôn mặt nào đẹp hoàn hảo đến như vậy. Sức quyến rũ không thể khiến mắt hắn, Hase cùng anh em có thể rời đi nơi khác.
Nhưng trên hết, cô ta là một thú nhân. Và trên cổ có một dấu ấn nô ɭệ.
Rất có thể đây là nô ɭệ của một kẻ cực kì giàu có và quyền thế nào đó. Tuy nhiên chưa kịp ngăn Hase lại, cậu ta đã tiến lại gần nó.
“Huh? Trông mày xinh đấy chứ?”
Cô ta lập tức trở nên run rẩy sợ hãi khi tay cậu ta đặt lên cằm cô ấy và nâng lên.
“Này Hase, có thể đó là nô ɭệ của một kẻ rất có quyền thế đấy. Đừng đυ.ng vào nó.”
Cậu ta mỉm cười liếc hắn.
“Nếu có chủ thì nó đã không thể lang thang một mình ngoài này được. Mày nhìn xem, cái dấu ấn trên cổ cho thấy nó đang không bị trói buộc với chủ này. Không biết tại sao nhưng mà tao sẽ lấy nó về làm của riêng tao.”
Cậu ta nói cũng đúng. Nó hình như không bị trói buộc với dấu ấn nô ɭệ, nếu có bắt nó đi cũng chẳng có vấn đề.
Nhan sắc của cô ta khiến cho hắn gần như hoàn toàn quên mất mục đích tới đây.
Tuy nhiên bỗng hắn cảm nhận được một cơn ớn lạnh. Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt và nặng nề. Điều đó lôi kéo hắn trở về thực tại. Trước khi kịp ý thức được, cánh tay của người anh em hắn, cánh tay vừa chạm vào cằm đứa thú nhân đã bỗng đứt lìa...
#Edit: chào tụi bây ta là edit mới cho con chuột biếи ŧɦái này :)
Mong tụi bây tiếp tục ủng hộ truyện để tụi ta có động lực viết nhanh hơn :)))