Trong sự vô thức, cơ thể con người luôn để ma lực rò rỉ ra bên ngoài với một lượng rất nhỏ, đó là lí do tại sao những người có đủ sự nhạy cảm sẽ cảm nhận sự giao thoa nguồn ma lực của họ với các nguồn ma lực khác. Đó là thứ kĩ năng gọi là [Cảm nhận sự hiện diện]. Vậy liệu có thể điều khiển được sự rò rỉ này để sử dụng cho mục đích chiến đấu?
Câu trả lời là có thể.
Dựa vào cảm nhận sự thay đổi đột ngột dòng chảy của ma lực. Hoàn toàn có thể dự đoán trước chuyển động của bất kì sinh vật sống nào để tìm ra cách đối phó. Đây là một kĩ năng ẩn cấp cao hơn [Cảm nhận sự hiện], đó là [Tiên đoán].
Ngoài ra, Quỷ Quyền là một phương thức tấn công dựa trên kĩ năng này và cũng được phát triển để chống lại chính kĩ năng này.
Cách thức tấn công dựa trên sự cảm nhận dao động ma lực ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Cảm nhận được xung điện mà bản chất là ma lực chạy trong khắp các giác quan lên não, hay nói cách khác, chính là lợi dụng khoảng trễ trong đường truyền, điều chỉnh ma lực của chính bản thân dao động giống như vậy, gây ra hiện tượng cộng hưởng khiến bản thân như biến mất trước đối thủ trong khoảnh khắc, giống như những thước phim liên tục bị cắt.
Từ đêm qua đến giờ Yuko đã liên tục thử hết lần này đến lần khác, cố gắng gia tăng độ nhạy cảm với sự thay đổi của ma lực trong không gian một cách nhỏ nhất có thể. Cậu còn nhận ra một điều rằng, lượng ma lực thất thoát càng nhiều thì bán kính cảm nhận càng lớn nhưng độ nhạy cảm của cậu lại càng thấp vì vậy thứ này chỉ có hiệu quả tốt nhất cho cận chiến.
Cậu thực hiện đầy đủ các bước mà quyển sổ tay đã miêu tả để gia tăng cảm nhận ở sân đấu tập. Chúng thực sự khó đến mức không ngờ. Và cậu cũng mới chỉ thực hiện được chưa đến một phần nhỏ của quyển sổ.
Ngồi giữa sân đấu tập trong giờ nghỉ trưa cậu nhìn lên bầu trời và suy nghĩ.
Đã hai hôm rồi không thấy bóng dáng của Flora đâu, cô ta dường như đã giận cậu vì những lời lẽ cay độc. Nhưng cậu làm như vậy không chỉ bởi tức giận với những lời đó mà còn là để thử lòng cô ta.
Và có vẻ như không phải vậy.
Dù cho cậu đã nói rằng dù thế nào cũng sẽ hoàn thành xong trách nhiệm nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó dường như không như cậu nghĩ. Việc cô ta sẽ tỏ ra lạnh nhạt khi biết chắc chắn rằng cậu sẽ hoàn thành trách nhiệm nhưng lại không phải vậy.
Cốc nước hôm qua.
Lời xin lỗi ấp úng đó.
Cậu cảm thấy bản thân đã hơi quá đà khi còn muốn thử lòng cô ta thêm một chút. Cậu đã quên mất rằng ai cũng có sĩ diện và cái tôi của mình, dù rằng cô ta đã chấp nhận hạ cái tôi xuống để cố gắng xin lỗi cậu.
Nghĩ vậy cậu đứng dậy, phủi hết cát bụi.
“Có lẽ nên tìm Flora…”
Cậu đến phòng cô ta và gõ cửa. Cánh cửa mở ra bởi Flora trong bộ đồ ngủ. Giờ này vẫn còn ngủ thì kể ra cô ta có thể rất lười biếng chẳng khác Yui là bao.
Nhìn thấy cậu, ánh mắt Flora lập tức lảng tránh, định đóng cửa lại. Tuy nhiên cậu đã đặt chân ở giữa chặn cửa nên dù có cố thế nào cô ta cũng không thể đóng cửa.
Khi đã mệt, cô ta dừng lại nhìn xuống với đôi mắt thẫn thờ.
“Cậu còn đến đây làm gì… để tiếp tục sỉ nhục ta vì ta đã lỡ nói như vậy…?”
Không phải vậy, cậu đến đây với điều khác.
“Xin lỗi.”
“...!? Cậu nói vậy là có ý gì…?”
Flora tỏ ra ngạc nhiên trong giây lát, đôi mắt hơi mở to, dường như muốn nhìn lên nhưng lại không thể.
Yuko gãi đầu.
“Thì là như vậy. Cho tôi xin lỗi…”
Và rồi cậu nhận ra nhưng giọt lệ hình thành trên khóe mi của cô ta. Cô ta đưa tay quệt đi chúng.
“Đồ ngốc… cậu có biết... ta đã phải cố gắng… thế nào… để xin lỗi cậu… vậy mà… và giờ… cậu lại… nói như vậy…”
“...”
“Đồ đáng ghét… đáng ghét… ta ghét cậu… sao cậu... lại có thể… làm thế với ta…”
Cơ thể cậu tự cử động, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Flora để an ủi.
“Tôi xin lỗi…”
“Buông ta ra… cậu là tên ngốc… là tên đáng ghét nhất trên đời…”
Hương thơm của con gái lan tỏa lên mũi cậu. Những tiếng nấc dần nhỏ lại, và rồi ngừng lại.
“Ta không thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu…”
“Vậy làm thế nào để cô chấp nhận nó…?”
“...”
Flora im lặng một hồi trong vòng tay cậu dường như không còn ý định chống cự, rồi khẽ cất giọng thì khe khẽ.
“Ta đã không được ra ngoài lâu rồi… dẫn ta đi chơi ở thị trấn bên dưới… ta sẽ coi đó là một lời tạ lỗi…”
Suy nghĩ của con gái quả thực Yuko chẳng bao giờ có thể hiểu được. Một yêu cầu có vẻ tầm thường và không liên quan gì đến tình cảnh lúc này hay nói cách khác chẳng ăn nhập với nhau dù một chút. Tuy vậy nếu để Flora chấp nhận lời xin lỗi và làm hòa thì việc này có thể tạm chấp nhận được.
“Ừ… thì, ngày mai tôi sẽ dẫn cô ra bên ngoài…”
Flora đột ngột đẩy cậu ra xa. Dường như hai tai đang đỏ lên vì một lí do nào đó. Bên trong căn phòng cũng khá tối nên cậu cũng không thể nhìn rõ những biểu cảm trên khuôn mặt cô ta lúc ấy.
Cậu bị đẩy ra ngoài và cánh cửa được đóng lại. Trước đó cậu có thể nghe thấy lời nói lí nhí trong miệng của Flora trong khi đang cúi đầu cố giấu giếm hai gò má cũng đang ửng hồng “Cậu hứa rồi đấy…”. Cậu nhíu mày, muốn hiểu chuyện gì đang diễn ra trong suy nghĩ cô ta.
_______________________________
Flora tựa lưng vào cửa, hai tay cô che lên khuôn mặt đang nóng ran của mình.
“Mình vừa làm gì thế này…”
Cô muốn hét lên trong sự xấu hổ. Tại sao cô lại có thể nói vậy? Tại sao cô lại có thể… trước lời xin lỗi khô khan còn chẳng có chủ ngữ vị ngữ ấy chứ? Tim cô đập thình thịch từng hồi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. .
Hay là vì…
Không…
Làm gì có chuyện đó…
Giờ có muốn cô cũng chẳng thể rút lại những lời vừa nói khi nãy nữa rồi.
_______________________________
Sáng sớm hôm sau cậu gõ cửa phòng Flora để gọi và đưa cô ta ra bên ngoài chơi như đã hứa. Cánh cửa phòng từ từ mở. Flora đi ra với một chiếc áo choàng có mũ. Nhận được ánh nhìn tò mò của cậu, cô ta giải thích.
“N,nó để cải trang… nếu mọi người để họ thấy ta ở bên ngoài thì sẽ không ổn…”
Flora trả lời một cách cứng nhắc và dường như cố lảng tránh ánh mắt cậu. Tuy nhiên cậu vẫn tỏ ra bình thường.
“Vậy tôi có phải làm vậy?”
“...Không cần đâu… dù gì khi xõa tóc xuống như bây giờ cậu trông rất khác…”
“Ừm, vậy mà tôi cứ tưởng phải về phòng để cải trang.”
“...”
“Vậy chúng ta đi luôn chứ?”
Cô ta tỏ vẻ ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Theo như lần trước, cậu và Flola rời khỏi đây mà không bị ai phát hiện bằng người lái xe ngựa riêng của cô ta. Hôm nay cũng vậy.
Ngồi trong xe chẳng nói năng gì. Cô ta cứ thế ngồi im lặng, trông hơi căng thẳng và có chút bối rối. Cậu đoán chắc là vì cô ta đã lâu không được ra bên ngoài nên mới như vậy. Nên cậu mở lời trước để phá tan cái không bầu khí khó chịu này.
“Cô đã không ra bên ngoài bao lâu rồi?”
“....T,ta không nhớ rõ lắm… chắc là… vài năm gì đó…”
“Lâu vậy à, tôi đoán cô sẽ thấy nhiều sự thay đổi từ lần cuối cô ra bên ngoài đó.”
“V,vậy sao…?”
“Ừ, xã hội luôn thay đổi từng ngày. Sau vài năm thì tất yếu sẽ có nhiều sự khác biệt lớn.”
“...”
Cô ta lại tiếp tục im lặng khi cậu không còn tìm ra thêm được chủ đề nào để khơi gợi cuộc nói chuyện. Cuối cùng thì chiếc xe ngựa đã đưa hai người tới thị trấn trong vòng nửa giờ.
Vừa đặt chân xuống đường chính. Cả hai cùng nhìn thấy một chiếc lều nhiều màu rất lớn được căng trong một quảng trường cùng với tiếng nói từ một loại ma pháp khuếch đại vang lên với những lời mời, và cả việc đặt cược cùng với phần thưởng cho người thắng cuộc.
Cậu tự hỏi họ đang tổ chức gì bên trong đó.
Flora nhìn nơi đó với ánh mắt tò mò.
“Cô có muốn vào xem không?”
“Xem…? Ừm thì…”
“Có hay không?”
“Có…”
________________________________
Bên trong lều chưa một sân đất được rào bởi những thanh gỗ cẩu thả. Và xung quanh đó là tấp nập những người dân đang reo hò.
Một người đàn ông có vẻ như là chủ của nơi này với bộ quần áo hai màu đỏ đen đang đứng cạnh một bệ gỗ lớn bên ngoài sân. Trên đó đặt rất nhiều thứ, có vẻ như đó là những giải thưởng cho người thắng cuộc.
Flora bị choáng ngợp bởi những điều mà cô đang thấy, những điều mà cô chưa thấy bao giờ.
Bỗng một người thanh niên trẻ trên hông đeo kiếm cùng với chiếc giáp ngực, trông giống như một mạo hiểm giả cấp thấp nhảy qua rào gỗ vào bên trong sân với một khuôn mặt tự tin.
Và rồi cô để ý thấy một chiếc l*иg sắt được kéo vào bên trong sân.
Trong đó là một con bò tót giống Sirius to khỏe vạm vỡ với bộ lông cứng như kim loại. Nó bỗng rống lên một cách dũng mãnh và thở phì phò khi thấy chiếc l*иg nhốt nó chuẩn bị được mở ra. Trông như thể nó đang háo hức được hạ gục kẻ thì của nó.
Nó xông đến người thanh niên. Anh ta ban đầu còn trông rất tự tin khi rút kiếm. Tuy nhiên khi thấy con bò tót phóng về phía cậu ta như tảng đá lớn lăn từ trên núi anh ta hoảng sở và bắt đầu thục mạng chạy xung quanh sân. Và cuối cùng khi nó đuổi kịp, anh ta bị húc văng khỏi sân, bay vào phía khán giả bên ngoài.
Có vẻ như anh ta sẽ không nhận được phần thược vì đã không đạt được yêu cầu từ người tổ chức.
Flora nhìn về phía phần thưởng. Trong số những phần thưởng, nhỏ nhất là một chiếc rìu cũ và lớn nhất là một nô ɭệ nam nhân. Cô thấy một chú thỏ trắng đang được nhốt trong l*иg. Trông nó thật dễ thương, thôi thúc suy nghĩ ước gì cô được vuốt ve bộ lông mềm mượt đó.
Và dường như cậu ta đã nhận ra điều đó.
“Cô có muốn nó không?”