Không hề tỏ ra một chút dao động trên khuôn mặt điềm tĩnh của Lucis khi nghe thấy nhà vua tuyên bố chính tay ông ta sẽ lấy đầu hắn. Dường như là bởi ông ta đang có một đội quân áp đảo cả về số lượng cũng như sức mạnh.
Yuko muốn biết nhà vua, người có quyền lực lớn nhất vương quốc mạnh đến mức nào khi có thể tự tin tuyên bố một cách dõng dạc như vậy. Nhưng ngay cả khi chưa chứng kiến nhà vua phô diễn khả năng, cậu cũng phần nào cảm nhận được uy áp và đôi mắt sắc bén như đã được mài dũa qua vô vàn trận chiến khốc liệt.
Nhà vua rút thanh bảo kiếm được nạm ngọc. Lưỡi gươm phản chiếu ánh mặt trời tô thêm vẻ đẹp của thanh kiếm. Chắc chắn đây là một loại vũ khí cực kì đắt tiền, có lẽ không chỉ hào nhoáng ở vẻ bề ngoài, Yuko còn có linh cảm nó là một thứ vũ khí đặc biệt.
Lucis phía đằng xa cất lời.
“Tại sao ngài lại có thể nói xấu về giả kim thuật như thế? Nhờ có nó, ngài có thể sở hữu một đội quân hùng mạnh như ý muốn. Tạo ra những người lính siêu việt. Và vương quốc này sẽ bước lên thời đại hoàng kim của nó. Không phải ngài đã muốn vương quốc phát triển và phồn thịnh sao thưa ngài?”
Nhà vua khi nghe xong từng từ mà Lucis thốt ra, ông ta còn tỏa ra một thứ uy áp đáng sợ hơn nữa. Dường như là do cơn giận dữ đã lên đến đỉnh điểm.
“Ngươi biết vì sao nó lại được coi là một thứ cấm thuật không Lucis? Những người đã chết thì nên yên nghỉ. Nhưng ngươi, sử dụng cơ thể họ như những món đồ chơi để tạo ra những nguyên vật liệu cho nghiên cứu vô nhân đạo của mình. Triệu hồi cả những linh hồn đã khuất để tạo ra “sự sống” cho những sinh vật kia. Liệu ngươi có thể chấp nhận được việc một ai đó bới móc ngươi lên từ dưới nấm mồ khi ngươi đã chết?”
“Đừng làm thần buồn cười như vậy chứ. Ngài nghĩ thần cần quan tâm đến suy nghĩ của những kẻ đã chết ư? Thứ nhất, để những cái xác mục rữa đi thật sự phí phạm. Thứ hai, linh hồn đơn thuần chỉ là linh hồn, một thứ được gọi là mầm sự sống. Kí ức, tâm niệm và nhận thức sẽ tan biến khi linh hồn rời khỏi vật chứa. Vậy thì nó có thể cảm thấy điều gì? Chẳng gì cả. Vì vậy nó chỉ đơn giản là một thứ công cụ tạo ra “sự sống” thôi. Nên một lần nữa, thần muốn hỏi ngài. Ngài có muốn vương quốc này trở nên hùng mạnh nhất, hưng thịnh nhất không?”
“Đồng ý với ngươi chẳng khác gì lập giao kèo với một con quỷ đúng nghĩa. Đừng nhiều lời Lucis, ta sẽ lấy đầu ngươi.
“Có vẻ như không thể thuyết phục được ngài nhỉ? Thôi được rồi... không thể giải quyết bằng lời nói thì nên dùng đến bạo lực nhỉ? Ngài cũng thật can đảm khi đến đây một mình đấy.”
Đám homunculus đã bắt đầu hành động ngay sau lời của ông ta.
Dù gần như chẳng quen biết gì nhau, hơn nữa cũng chưa bao giờ nói chuyện với nhà vua nhưng Yuko cảm thấy bất an khi ông định xông lên một mình, vì vậy cậu đề nghị.
“Ngài sẽ để tôi chiến đấu cùng ngài chứ?”
“Không được, ngươi không được phép tham gia. Chính ta phải tự tay chuộc lại sai lầm này.”
“Xin lỗi, nhưng ngài chắc chắn có thể lấy đầu Lucis với đám homunculus kia?”
“Ta chưa làm bất cứ điều gì mà chưa có kế hoạch.”
Kế hoạch? Liệu nhà vua có kế hoạch gì để đối đầu với những homunculus mạnh mẽ? Điều đó khiến cậu thật sự tò mò.
Có vẻ như Yui đã ngừng khóc, cô nàng quệt nước mắt rồi nhìn những gì đang xảy ra xung quanh mình trong thời gian dụi mặt vào ngực cậu.
“Yui, từ bây giờ đừng rời anh nửa bước. Trận chiến này chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Nếu em bị làm sao anh sẽ…”
Cô ấy nắm chặt lấy bàn tay cậu với một ánh mắt mạnh cứ như thể cô mèo mít ướt ban nãy biến đâu mất vậy.
“Anh nghĩ em là ai? Em sẽ không chết đâu!”
“Anh hiểu mà.. anh hiểu mà…”
Yuko chỉ biết cười khan trước biểu cảm dễ thương ấy. Dường như trận chiến suýt nữa bị quên lãng nếu con rồng của nhà vua không gầm lên một tiếng đinh tai.
Thôi đành vậy, để xem thực lực của ông ta thế nào. Điều ưu tiên của cậu bây giờ là bảo vệ Yui bằng mọi giá.
Để chống đỡ được một đội quân lớn, nên Yuko không phải không có kế hoạch dự phòng. Cậu quay về phía Tamaki.
“Tamaki-san, tớ cần cậu thực hiện tốt nhiệm vụ của mình nếu như nhà vua thất bại.”
“Ưm tớ hiểu rồi. Dù có hơi khó một chút… nhưng tớ nghĩ là sẽ làm được.”
Con bài tẩy của cậu chính là Tamaki, nguồn lực, sức tấn công cũng như phòng thủ sẽ tăng lên khủng khϊếp nếu có cậu ấy.
Tamaki bắt đầu tạo ra hàng loạt ma pháp trận đủ loại lớn nhỏ trên mặt đất, xung quanh đám bạn.
Cùng lúc này nhà vua nhảy lên yên con rồng lớn của ông ta và bay lên bầu trời, để lại cát bụi sau lần đập cánh.
Cuối cùng thì cậu cũng hiểu ra kế hoạch của nhà vua. Với việc bay trên bầu trời, tất cả nhũng homunculus chỉ có khả năng cận chiến sẽ trở nên vô dụng. Dù vậy thì ma pháp sư của chúng cũng không phải là ít. Hàng loạt những ma pháp tấn công hướng thẳng về phía nhà vua nhưng ông ta đã điều khiển con rồng né chúng. Một cơn bão lửa lớn quét qua, ông ta bẻ lái con rồng sang trái hết cỡ và cũng né được nó. Cứ đã này ông ta sẽ có thể tiếp cận Lucis, kẻ đứng sâu trong hàng ngũ quân, là đầu sỏ cho tất cả mọi thứ. Muốn gϊếŧ một con rắn nhanh, ta phải cắt đầu nó là điều mà nhà vua đang hướng tới. Cậu không thể không khâm phục ông ta về khả năng phán đoán và suy luận.
Cuối cùng ngay khi thời điểm con rồng bay qua Lucis, nhà vua nhảy khỏi yên rồng với thanh kiếm của mình.
Gần được rồi, khoảnh khắc tiếp theo Lucis chắc chắn sẽ không còn cái đầu nào trên cổ nữa. Nhịp tim Yuko dường như dừng lại.
Nhưng Lucis cũng không phải là một kẻ ngu ngốc. Ông ta đã bố trí sẵn hai kẻ bảo vệ mình. Một kẻ có khả năng tạo khiến chắn vững vàng và một kẻ có vẻ như thuộc loại cận chiến.
Trước khi kiếm của Nhà vua chạm tới được Lucis. Một lá chắn vững chắc chặn đứng đường đi của thanh kiến khiến nó bật ra. Kẻ cầm kiếm nghênh chiến ngay khi chân nhà vua chạm đất.
Ngay tức khắc, khi đường kiếm chí mạng sắp sửa đâm sau lưng, nhà vua đã né nó như thể có mắt sau lưng vậy, thật đáng kinh ngạc.
Kiếm của nhà vua thay đổi vào lúc đó. Chúng tách ra thành những đốt và có thể kéo dài. Quỹ đạo của những đường kiếm thật quỷ quái, không ai có thể đoán trước được đường đi. Cùng với những động tác cực kì chuẩn xác đến không tưởng, không có một chút thừa thãi nào trong đó. Homunculus với nhiệm vụ bảo vệ đầu não đã lìa đầu chỉ trong chưa đầy một giây ngắn ngủi.
Nếu so về sức mạnh, ông ta, một người thường, yếu hơn chúng rất nhiều, so với cậu thì khoảng cách về sức mạnh còn trở nên khác biệt hơn nữa. Nhưng bù đắp cho thiếu sót đó. Ông ta có kĩ năng, kinh nghiệm chiến đấu đã được trui rèn đến mức ăn sâu thành bản năng. Cậu còn không chắc có thể thắng được ông ta trong một cuộc đọ kiếm. Liệu ông ta là thứ gì vậy?
Đám Homunculus có lẽ đã được lệnh rút vè để bảo vệ đầu não, chúng nhanh chóng hướng về phía nhà vua.
Yuko biết đây là cơ hội cho một cuộc phản công. Cậu không chần chừ nữa.
“Tamaki-san, không cần đợi cho đến khi nhà vua thất bại, bây giờ cậu hãy ra lệnh cho lũ ma thú tấn công chúng đi. Cả mọi người nữa, cùng tiến lên và tiêu diệt chúng.”
“Tớ hiểu rồi!”
Vì sự chú ý đang hướng về phía nhà vua nên chắc chắn chúng không thể đỡ được cuộc tấn công này.
Hàng chục những con boss được thuần hóa cùng ma thú và đám bạn cậu bắt đầu tấn công.
“Yui, nếu có chuyện gì thì ngay lập tức nhờ Mimi sử dụng [Thần dao cách cảm] gọi anh nhé, có vẻ như nhà vua đang cần giúp đỡ.
Yuko xông lên trước, xuyên qua hàng ngũ quân định với một tốc độ khủng khϊếp, hướng tới nơi nhà vua đang đứng.
Cậu dừng lại ngay khi nhà vua tưởng cậu là kẻ địch và suýt nữa lấy đầu cậu.
“Có vẻ như ngài cần giúp đỡ.”
“Có vẻ như chúng hơi mạnh hơn dự đoán của ra một chút, được hợp tác đi, nhưng cái đầu Lucis ta sẽ chính tay lấy nó.”
“Tôi không có hứng thú với đầu của ông ta đâu.”
Homunculus ập tới như một đám kiến. Nhà vua và cậu tàn sát chúng một cách không thương tiếc. Nhưng có một vấn đề là tất cả những cáo xác do nhà vua gϊếŧ đều mất đầu. Liệu ông ta có hứng thú chặt đầu người khác? Không, không, đây đang là trận chiến Yuko sẽ không nghĩ đến nó và không muốn nghĩ đến nó chút nào.
“Yuko, ngươi có nhìn thấy Lucis đâu không?”
“Không thưa ngài. Có vẻ như trong lúc chúng ta phân tâm hắn đã bỏ trốn.”
Dường như hắn biết không thắng được trước đội quân ma thú mà Tamaki đã triệu hồi cùng với đám bạn cậu. Lucis đã chọn cách dùng đám quân của ông ta câu giờ để trốn thoát.
Nhưng trước tiên, cứ phải gϊếŧ sạch cái đám phiền nhiễu này đã rồi tính tiếp. Yuko tiếp tục chém gϊếŧ tất cả lũ homunculus mà cậu nhìn thấy dù gì thì chúng cũng không phải con người.
“Thưa ngài, sau trận chiến này ngài có thể dạy cho tôi cách chiến đấu không?”
“Huh? Ngươi đã rất mạnh rồi còn gì, sao còn phải nhờ lão già này dạy cho những thứ không cần thiết?”
“Tôi thực sự khâm phục trước kiếm pháp của ngài. Tôi không thể đoán ra được quỹ đạo hay vị trí mà lưỡi kiếm ngài sẽ tới. Liệu tôi có thể học nó?”
Lần đầu tiên cậu thấy nhà vua mỉm cười.
“Ngươi muốn học chúng? Được, sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ dạy ngươi.”
“Cảm ơn ngài.”
Cậu thực sự muốn tiếp thu nó. Những đường kiếm nhảy múa như một bản hòa ca của tử thần mỗi khi ông ta phô diễn sức mạnh khủng khϊếp không ai có thể đỡ được vì không thể dự đoán được đường đi của lưỡi kiếm cũng như cách mà ông ta chuyển động.
“Mà tôi có một thắc mắc, sao ngài không đem theo quân lính?”
“Vì sẽ có thương vong.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Khi ta đến đây có vẻ như những binh lính của ta vẫn còn sống. Ngươi không gϊếŧ họ?”
“Đúng, tôi muốn giảm thiểu thương vong không cần thiết nên chỉ khiến họ bất tỉnh hoặc tương tự như vậy thôi.”
Trong khi vừa tán gẫu với nhà vua vừa tấn công quân địch. Tiếng Mimi lảnh lót như chuông ngân vang lên trong đầu cậu.
[Anh mau trở về ngay đi, chị Yui bị thương rồi.]
[Anh hiểu rồi!]
Yui đã bị thương, cậu phải ngay lập tức đi xem tình hình của cô ấy. Một chút lo lắng thoảng qua tâm trí cậu.
“Thưa ngài, có lẽ tôi không thể chiến đầu cùng ngài tiếp. Người của tôi bị thương.”
“Ta hiểu, cứ đi đi, lão già này tự lo được.”
Một lần nữa cậu di chuyển với một tốc độ khủng khϊếp về chỗ Yui, băng qua vô số quân định. Những kẻ trên đường đi của cậu chết như ngả rạ.
“Yui, em có làm sao không?”
Có vẻ như cô ấy bị một vết thương sâu ở chân. Cũng may vì Yui đang được bảo vệ bởi Hirashi và Kanaken nên cô ấy đã an toàn.
“Em ổn, chỉ là bị thương một chút thôi.”
Không chần trừ, cậu cắt một đường trên cổ tay cậu đưa lại gần miệng cô ấy, máu chảy ra nhỏ xuống đất. Yui hiểu ý cậu và cô ấy liếʍ nó. Chẳng biết vì sao dù trong trận chiến nhưng cậu vẫn cảm thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi thấy Yui làm vậy. Cô ấy liếʍ láp cho đến khi cánh tay cậu đã trở nên sạch sẽ không còn chút máu.
“Đừng có làm mấy cái trò đó nữa hai người. Có biết đây đang trong một trận chiến khônggggggg!!!”
Hirashi ngoảnh đầu lại hét.
Vết thương trên đùi của Yui đã lành lại. Cậu nên tiếp tục chiến đấu. Cậu cười khan trước lời mắng của Hirashi rồi xoa đầu Yui.
“Cẩn thận nhé em.”
“Vâng.”
Cậu nghĩ mình nên chuến đấu tiếp thôi. Trận chiến chưa kết thúc đâu.
Nhưng khi quay về phía nhà vua, cậu nhíu mày.
Dường như nhà vua đã khựng lại ngay khi ông ta chuẩn bị cắt đầu của một kẻ có diện mạo giống công chúa. Yuko ngay lập tức xông thẳng đến đó.
“Đó là cái bẫyyyyyyyyyyyyyy!!!”