Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 57: Khao khát giống nhau, mục đích khác nhau

(Dạo này thấy bình chọn ít quá. Bấm nhiều lên còn ủng hộ ta :3)

Trong quá khứ chưa từng có ai muốn làm bạn hay thậm chí là nói chuyện. Cậu ta thật khó gần, một kẻ phiền phức không nên tồn tại.

Một viên ngọc bên trong lòng của một hòn đá xấu xí. Nếu không mở ra, không phá hủy lớp vỏ sần sùi đó để nhìn vào bên trong sẽ chẳng thể biết được vẻ đẹp ẩn giấu viên đá.

Từ lúc đó cho đến bây giờ, không ai còn chối bỏ sự hiện diện của cậu ta nữa. Bởi vì họ... đã được nhìn thấy, khám phá được giá trị thực sự hòn đá.

Sự kiên cường.

Sự nỗ lực.

Luôn đặt người khác lên trên bản thân mình.

Và... lòng trắc ẩn.

_______________________________

Trận chiến này thực sự rất nguy hiểm. Bởi khả năng tự tái tạo của Yuko sẽ gần như vô tác dụng với thánh kiếm. Một thanh kiếm có khả năng sát thần.

Vì sao ư?

Đơn giản thôi. Vì Nina là một vị thần, và cô ta đang ở trong cơ thể cậu. Nên cơ thể cậu có mang đặc tính của thần dù cho không có khả năng của một vị thần.

Khởi động cho trận đấu với màn mở đầu. Hai vũ khí chạm nhau ánh lên một tia lửa lớn.

Takashi hiện giờ rất mạnh, thực sự rất mạnh. Mặt đất phía dưới gót giầy của cậu đùn ra sau một chút sau khi đỡ được lần tấn công đầu tiên.

"Để có thứ sức mạnh này cậu đã phải đánh đổi điều gì vậy Takashi-san?"

Cậu ta nhếch mép cười.

"Một chút tuổi thọ."

"Có thật là một chút?"

"Không sao. Mang cậu về cho Lucis, ông ấy sẽ giúp tôi có được khả năng tự chữa lành của cậu. Có nó tôi sẽ bất tử vì không già đi, ông ấy cũng nói như thế. Thật tốt quá phải không nào?~"

"Rốt cuộc cậu chỉ là một con rối thôi."

Một con rối để Lucis lợi dụng. Ông ta đã đánh vào lòng tham sức mạnh của của Takashi. Cậu không thể tưởng tượng được cậu ta ngu ngốc đến mức nào khi tin vào lời hứa không có căn cứ đó của Lucis.

Tất cả các kĩ năng của bọn bạn có khi được triệu hồi tới đây Takashi đều sở hữu. Nhưng tại sao cậu ta lại không có bất cứ kĩ năng nào của cậu? Hay là vì Lucis chỉ có thể sao chép được những kĩ năng được có sẵn?

Trong khi lơ đãng, Takashi đã nhân cơ hội đó đánh bật cậu ra sau.

"Con rối? Tớ chẳng hiểu cậu đang nói cái quái gì vậy?"

"Cậu có chắc chắn những điều ông ta nói là thật?"

"Tất nhiên là vậy rồi. Nhờ cấy gien mà giờ tớ có kĩ năng của tất cả mọi người đấy có biết không? Thử chút nhé~"

Takashi vung kiếm với tốc độ nhanh chóng. Thứ kĩ năng mà cậu ta chuẩn bị tung ra là...

"Ngục băng vĩnh cửu."

Đó là thứ kĩ năng cực kì nguy hiểm của Hirashi. Cậu đã được trải nghiệm nó vào trận chiến với cậu ấy.

Ngay lập tức cậu dồn trọng tâm vào chân trái bật qua bên phải. Vào lúc đó một luồng gió băng giá thổi qua. Mặt đất đóng băng theo đường đi của cơn gió.

"Cỡ này chắc là chưa đủ với cậu đâu nhỉ? Vì vậy có quà tặng kèm này~"

"Huh!?"

Đá từ dưới mặt đất bất chợt tách ra thành những mảnh sắc bén bắn lên nhưng những viên đạn của khẩu súng liên thanh. Vì không lường trước được điều này nên Yuko không thể tránh khỏi chúng, một vài viên cắt qua má và một vài viên đâm xuyên qua tay dù đã cố gắng hết sức để né.

Nhưng vết thương đó ngay lập tức được lành lại. Cũng may là mật độ của chúng không dày đặc, nếu không người cậu thủng lỗ chỗ.

"Vậy ra đó là khả năng tự chữa lành. Tớ sẽ gϊếŧ chết cậu và lấy chúng bằng bất cứ giá nào."

"Tại sao cậu muốn là kẻ mạnh nhất?"

"Yuko-kun không hiểu à? Là kẻ mạnh nhất, sẽ được những kẻ khác yếu hơn phục tùng. Hãy tưởng tượng đi, điều này thật tuyệt vời biết làm sao~"

Con người luôn tự cho mình là cái rốn của vũ trụ. Và với những người có tham vọng lớn họ sẽ bằng mọi cách và thủ đoạn để đạt được điều đó.

Cậu cũng có khát khao có được sức mạnh, cậu cũng có khát khao trở thành người mạnh nhất. Nhưng... mục đích của cậu không giống với Takashi.

Bật tung mặt đất, Yuko lao đến với tốc độ kinh hồn. Lưỡi hái trong tay cậu vẽ lên một quỹ đạo dứt khoát và mạnh mẽ. Takashi ngay lập tức đỡ chúng bằng tấm khiên bên tay trái. Lực va chạm quá mạnh khiến cậu ta bị thổi bay đi vài mét.

Đúng, trở nên mạnh hơn luôn luôn là mong muốn mãnh liệt trong tâm trí Yuko. Nhưng mục đích của nó... là bảo vệ được những người quan trọng với cậu trong cái thế giới mạnh thắng yếu thua này. Chắc chắn điều này là một sự ích kỉ và cậu không thể phủ nhận điều đó.

"Không ngờ cậu cũng mạnh thật đấy Yuko-kun. Dù chỉ số của tớ đã rất cao mà vẫn cảm thấy đau thế này. Kukukuku... được rồi, giờ tớ sẽ nghiêm túc đấy~"

Trận chiến tiếp tục diễn ra. Cậu gần như không còn để ý đến bất kì điều gì bên ngoài kết giới nữa chỉ còn sự tập trung tuyệt đối cho những lần tấn công và phòng thủ.

Nhưng cậu không thể tấn công trúng Takashi một lần nào. Tấm khiên của cậu ta quá cứng.

Những tia lửa liên tiếp léo lên trong không gian kết giới như những chùm pháo hoa rực rỡ. Nhưng mỗi lần lóe lên lại là một âm thanh chát chúa của kim loại.

Người đứng bên ngoài giờ đây sẽ không thể nào theo kịp chuyển động của bọn họ nữa.

Dù trông như cả hai đang ngang cơ. Tuy nhiên Yuko hiểu rằng cậu đang bị thất thế.

"Tăng độ khó nào~"

Cậu ta sử dụng [Quang tốc]. Tốc độ tấn công và tiếp cận của Takashi bỗng chốc tăng lên khủng khiến. Nếu cậu tính không nhầm thì trong một giây số lần tấn công đã lên tới hai mươi.

Vì lần đánh này khả năng tự chữa lành là vô tác dụng với thánh kiếm nên cậu không được phép để dính phải những vết thương chí mạng.

Takashi liên tục tiến lên, cậu tiên tục đỡ những đòn tấn công trong khi dần bị đẩy lùi về phía sau.

Bất chợt chạm vào kết giới khiến động tác của cậu chậm lại một nhịp, lưỡi thành kiếm xé qua không khi cắt một vết nhỏ trên má. Vết thương không lành, một giọt máu đỏ rỉ ra chạm xuống mặt đất. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Không chần chừ bất cứ phút giây nào cậu lấy điểm tựa là bức tường nhắm vào bụng của cậu ta, nơi không hề có phòng bị.

Tuy nhiên trước khi có thể thành công chạm vào bụng cậu ta thì tấm khiên bên tay trái Takashi ngay lập tức che chắn nơi chuẩn bị xảy ra va chạm. Chân cậu đạp vào khiên, hất bay Takashi ra sau mười mét. Cậu ta lăn vài vòng trên mặt đất trước khi phanh lại được bằng thanh kiếm.

"Không hổ danh là kẻ xuống được tầng cuối dungeon."

Takashi nhổ máu khỏi miệng với một nụ cười hiểm độc.

"Cường hóa, chiến khí!"

Yuko nhìn thấy rõ phần cơ bắp của cậu ta đang nở ra một chút kèm theo đó là những đường gân nổi lên bề mặt da như những con rắn. Cậu không hiểu nguyên nhân của việc này nhưng chắc chắn một điều rằng cơ thể cậu ta đang vượt quá giới hạn của nó.

Để đối phó lại với hai kĩ năng này, cậu ngay lập tức sử dụng [Cường hóa siêu cấp]. Cơ thể cậu không có thay đổi gì giống Takashi, tuy nhiên cậu dần được bao bọc trong một luồng ánh sáng tím nhạt. Một cảm giác tăng lên đột biến về sức mạnh, tốc độ và phản xạ thật rõ rệt.

Yuko hít sâu rồi thở ra thật mạnh để xua đi căng thẳng khi trận chiến sẽ càng ngày càng nguy hiểm.

Chạm chán một lần nữa, tuy nhiên không phải là tiếng kêu chát chúa của kim loại va vào nhau nữa mà là tiếng rít, tiếng gào thét khủng khϊếp của chúng.

Sóng xung kích liên tiếp tỏa ra hết đợt này đến đợt khác. Mặt đất bị xới tung bởi thánh kiếm của Takashi và lưỡi hái của Yuko va chạm.

"Huh!?"

Lưỡi kiếm cắt qua vai Yuko qua một cú đâm kiếm với tốc độ khủng khϊếp. Cơn đau lan truyền đến não, cậu lảo đảo lùi về sau một vài bước. Kèm theo đó là nụ cười đang nở trên môi cậu ta.

"Đúng là vết thương được tạo ra bởi thanh kiếm này thì khả năng chữa lành không có hiệu lực nữa nhỉ?"

Takashi nhìn vào thanh kiếm thánh cậu ta đang cầm trên tay.

"Như Lucis nói, thanh kiếm này thật đặc biệt. Và cậu biết không Yuko-kun, những thứ đặc biệt thì nên thuộc về tớ chứ không phải một thằng tầm thường nhạt nhẽo như cậu."

Yuko nghiến răng vì cơn đau ở vai, nhưng cậu vẫn cố gắng đáp lại một cách điềm tĩnh nhất có thể.

"Đúng vậy, tôi chỉ là một thằng tầm thường, một thằng nhạt nhẽo, tôi biết rõ điều đó. Trong quãng thời gian gần đây, tôi đã luôn tự hỏi bản thân mình rằng. Liệu có phải nhờ thứ sức mạnh vốn không phải của bản thân này giúp tôi được thừa nhận?"

Ánh mắt cậu hướng thẳng về Takashi.

"Và cậu biết tôi cảm thấy thế nào không? Tôi thật kém cỏi."

"Ý cậu tớ cũng sẽ cảm thấy giống như thế khi sở hữu sức mạnh của những người khác? Hả? Thật đáng tiếc là nó làm tớ cảm thấy vui sướиɠ hơn rất nhiều lần lúc trước đấy. Chắc chỉ do cậu quá tầm thường và yếu kém nên mới thấy thế thôi. Đương nhiên rồi, vì nó không nên thuộc về một kẻ như cậu."

Dù không hài lòng với những gì không phải tự bản thân mình đạt được. Nhưng không vì thế mà cậu ghét thứ sức mạnh này. Cậu đã có thể làm được điều mà bản thân vô dụng không bao giờ có thể làm được đó là cứu sống được Yui. Phải chấp nhận thôi. Nếu không có nó, cậu chẳng là gì cả.

Cơ thể Takashi bắt đầu được bao bọc trong thứ ánh sáng vàng kim. Cậu ta đã sử dụng [Chiến khí], không, còn cả [Bứt phá giới hạn] nữa.

"Chỉ cần có thêm khả năng tái tạo của Yuko-kun, tớ sẽ có thể trở thành kẻ mạnh nhất!"

Ánh mắt chỉ còn lại lòng tham và sự điên loạn. Chúng bao trùm tâm trí và sôi sục trong máu.

Khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười rợn tóc gáy. Tốc độ đạt ngưỡng không người thường nào có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài dư ảnh.

Ngay cả khi gia tốc suy nghĩ, tốc độ của cậu ta thật sự vẫn thật khủng khϊếp. Yuko hoàn toàn chỉ có thể đỡ được bằng bản năng.

Tiếng nổ lớn khiến mặt đất bị xới tung.

Yuko bị đẩy lùi về sau đến năm mét. Nhưng thật may mắn, bản năng đã giúp cậu đỡ được nhát đâm chí mạng. Mũi kiếm được chặn bởi thân Nightmare.

"!?"

Nhưng thật không ngờ. Một vết nứt bắt đầu xuất hiện trên thân Nightmare. Rồi nó đã gãy. Thanh kiếm thánh khiến cơ thể cậu gần như mất đi khả năng tái tạo đâm xuyên quan ngực.

Không ổn rồi...