Một khu rừng thần tiên tuyệt đẹp sẽ khiến cho bất cứ ai đều bị choáng ngợp.
Nhưng bên trong vẻ đẹp ấy tiềm tàng một sự nguy hiểm không thể lường trước.
Chúng hấp thu cạn kiệt mana trong không khí và cả ma lực của những con người lạc vào nơi đây. Chắc chắn một điều tất cả họ sẽ từ giã cõi đời bởi cạn kiệt ma lực.
Một khu rừng “tử thần” với vẻ bề ngoài “thần tiên”.
Nhưng Yuko.
Sở hữu một cơ thể bất tử với khả năng tái tạo vô hạn theo đúng nghĩa của nó. Ma lực cũng nằm trong danh sách tự tái tạo. Khu rừng sẽ không thể nào tước đi mạng sống của một kẻ bất tử.
Cậu bắt đầu tạo ra một khối cầu ma lực trên tay để phá hủy phiến đá kia. Ánh sáng tím loé lên rồi dần thành hình một khối cầu nhỏ. Nhưng thật kì lạ, chỉ một vài giây sau khối cầu chợt tắt ngóm như bóng đèn điện bị tắt vậy.
Mặc kệ điều đó, Yuko lại dồn thêm ma lực, tạo nên một khối cầu lớn hơn nữa. Lớn hơn cũng đồng nghĩa khó kiểm soát hơn. Vì vậy cậu bắt đầu vã mồ hôi và cảm thấy đau đầu.
Một lần nữa nó lại biến mất sau khi duy trì được năm giây. Hơn lần thứ nhất ba giây.
Như vậy chưa đủ, cần phải lớn hơn nữa, liên tục truyền ma lực một cách ổn định để duy trì nó.
“Lần này chắc chắn phải làm được, cố len nào…”
Yuko nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tâm trí, cảm nhận những dòng chảy ma lực đang cuồn cuộn trong cơ thể. Điều khiển chúng, tập trung vào lòng bàn tay. Hai tay đưa lên trước ngực, đặt song song nhau.
Ánh sáng tím lại loé lên một lần nữa. Một khối cầu ma lực bắt đầu hình thành, to dần lên theo từng giây. Bằng viên bi, rồi bằng một quả quất, to lên bằng một quả cam, rồi cuối cùng to như một quả bóng rổ.
Đây là cái to nhất mà cậu đã tạo ra từ trước đến nay. Nếu thứ này nổ, sức công phá không khác gì một quả bom cỡ lớn.
Yuko đang cố giữ cho nó ổn định với vẻ mặt nhăn nhó. Nhưng đồng thời cũng tỏ vẻ thoả mãn, khẽ nhếch mép lên thành một nụ cười đắc ý.
“Được rồi… giờ thử xem nó có phá được phiến đá kia không.”
Yuko thu tay lại, vặn mình bắt thẳng khối cầu đó vào mục tiêu đã được định sẵn.
*Bùmmmmmmm!!!*
Tiếng nổ rền vang, đánh động của khu rừng yên tĩnh. Những con thú nhỏ nháo nhác chạy chốn vào những lùm cây gần đó. Những chú chim bay khỏi những cành cây mà chúng đang đậu.
“Thật tuyệt! Làm được rồi!”
Nhưng có gì đó sai sai. Vụ nổ đã xảy ra với tiếng động lớn khủng khϊếp tuy nhiên sức công phá chỉ đủ để tạo nên một miệng hố nhỏ trên bề mặt đá.
“Huh!? Sao lại thế?”
Quỷ vương đứng cách xa cậu sáu mét sau lưng lên tiếng với một nụ cười.
“Vụ nổ đó là do ma lực bất ổn định mà thành. Vì đó là ma lực nên khu rừng này đã hấp thụ hết chúng trước khi nó có thể phát huy tác dụng. Vậy là chưa đủ, tạo lớn thêm nữa đi.”
“Ha… thật đáng thất vọng. Tôi cứ tưởng nó ít nhất cũng đủ để phá vỡ nó…”
Yui đang đứng bên cạnh quỷ vương, cô nàng cất tiếng.
“Em tin anh làm được mà!”
Được người mình yêu cổ vũ, tinh thần cậu đã trở nên phấn chấn hơn bao giờ hết, một món ăn tinh thần có tác dụng mạnh mẽ.
“Cứ tin ở anh!”
Sốc tại tinh thần, cậu bắt đầu tập trung hết sức cho buổi luyện tập này.
Không ngừng nghỉ một phút giây, cậu liên tục tạo ra những khối cầu ma lực lớn phòng về phía phiến đá. Mỗi lần như vậy, kích cỡ của khối cầu lớn hơn một chút cho đến khi có đường kính lên tới nửa mét.
“Gyaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Yuko gầm lên như một con quái vật cuồng nộ. Khối cầu ma lực lớn được phóng đi, va chạm với phiến đá.
Cả khu rừng như rung chuyển trước vụ nổ lớn khủng khϊếp. Khói bụi may mù mịt trong không gian.
Yui phải dùng tay ép hai tai cụp xuống đầu vì âm thanh quá lớn.
Khói bụi tan đi, phiến đá to lớn giờ đã biến đâu mất, chỉ còn Yuko đứng đó thở dốc với nụ cười chiến thắng.
“Làm được rồi…”
Cơ thể bỗng chốc mất đi sức lực khiến cậu ngã ra đất.
“Vậy ra đây là cảm giác cạn kiệt ma lực hả…?”
*Bộp bộp bộp!*
Ông ta đang vỗ tay.
“Được! Được lắm! Ta không thể ngờ luôn đấy!”
Rồi lại nhìn sang Yui kèm theo một nụ cười bí ẩn.
Cậu được đưa trở lại vào vùng không gian xung quanh quỷ vương, nơi mà mọi thứ bất thường từ những nơi kì lạ này ảnh hưởng. Và vì điều đó, nên ma lực của cậu lập tức được hồi phục lại như cũ.
Mimi, bé tiểu tiên tri thức lập tức chui từ chiếc túi nhỏ trên váy Yui ra ngồi lên đầu Yuko.
“Túi chị Yui chật quá, em ở trong suýt nữa chết ngạt rồi này.”
Cô bé bĩu mỗi một cách đáng yêu.
“Nhưng nếu không làm vậy em sẽ bị khu rừng này hút cạn ma lực đấy.”
“Em biết… em chỉ bảo túi chị Yui chật thôi.”
Từ khi Yuko bắt đầu khoá huẩn luyện đặc biệt này, cậu đã để Mimi ở cùng với Yui. Về nơi có siêu trọng lực kia, bé tiểu tiên khộng chịu nhiều ảnh hưởng từ nó, bởi cô bẽ rất nhẹ nên trọng lượng tăng thêm là không đáng kể. Còn ở đây cô bê sẽ bị rút cạn ma lực nếu theo cậu.
Quỷ vương đã nhận ra bé tiểu tiên, tuy nhiên ông ta dường như chẳng quan tâm đến sự hiện diện của cô bé. Điều duy nhất ông ta quan tâm là sự tiến bộ của cậu.
____________________________
Bữa tối đã đến sau một ngày dài luyện tập khổ cực. Như thường ngày, Yuko sẽ tới phòng ăn ở sảnh chính của lâu đài.
Nhưng trên hành lang, cậu đυ.ng mặt với Kanaken, ánh mắt chạm nhau. Nhưng cậu lơ đi nó.
“Khoan đã!”
Thật chẳng ngờ Kanaken đã chủ động chạm vào vai Yuko.
“Chuyện gì vậy?”
Có gì đó khác ở Kanaken, thứ ánh mắt thù địch lúc trước đã tan biến đâu mất, cậu không còn cảm thấy nó nữa. Thay vào đó là ánh mắt mang sự bực tức sẽ đúng hơn.
“C-chuyện tối hôm qua… tôi đã nghe thấy hết rồi. Cậu làm thế là có ý gì?”
“Chuyện tối qua? Tôi không hiểu?”
“Đừng giả ngây nữa, hôm qua Mia đã qua phòng cậu!”
Vậy là hôm qua Kanaken đã nghe lén cuộc nói chuyện giữa cậu và Mia. Thật là phiền phức.
“Tôi không thể phủ nhận được điều đó.”
“Vậy cho tôi hỏi lại một lần nữa. Tại sao cậu lại làm vậy?”
“Vì bất cứ ai cũng đều có cơ hội thứ hai để sửa chữa lỗi lầm của bản thân.”
Cậu gạt tay Kanaken ra khỏi vai mình, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
“Nếu một lần nữa cậu làm bất cứ điều gì có lỗi với Mia-san một lần nữa. Tôi sẽ cướp cậu ấy khỏi tay cậu.”
“...”
Cậu hướng về phía phòng ăn, bỏ lại Kanaken đang lặng người giữa hành lang trống vắng.
____________________________
Tỉnh lại sau cơn say tối qua, Tamaki cảm thấy đầu óc mình choáng váng. Cô đặt chân xuống giường và rồi nhận ra đây không phải phòng mình.
Kí ức mơ hồ tối qua, cô lục lọi nó.
Hình như cô đã được Yuko đưa về.
Vậy… đây là phòng của cậu ấy?
Không, không phải, cô chắc chắn vậy bởi người mở cửa bước vào phòng là Hirashi.
“Cậu đã tỉnh lại rồi à?”
Cậu ấy đưa cho cô một cốc nước.
“Cậu uống đi.”
“Cảm ơn cậu.”
Để khẳng định lại kí ức trong cơn say cô đặt cốc nước lên đùi để hỏi cậu ấy,người có lẽ biết được chuyện tối qua.
“Mà… có phải tối qua người đưa tớ vào đây là Yuko-san không?”
“Đúng rồi. Cái tên biếи ŧɦái cặn bã đó đqx đưa cậu vào đây để nhân lúc cậu đang say mà giở trò đồϊ ҍạϊ . Cậu ta bị tớ đá đít ra ngoài tối qua rồi. Cũng may mà phát hiện kịp.”
Vậy là kí ức của cô là đúng.
Tamaki không thể thừa nhận rằng mình đã yêu cậu ấy từ lúc nào chẳng hay biết. Yêu chàng hoàng tử tốt bụng nhưng luôn cố che dấu nó một cách vụng về.
Nhưng…
Cậu ấy đã có người khác…
Cô chỉ là một kẻ đến sau…
Tamaki muốn khóc…
Nhớ lại khoảng thời gian cả lớp vẫn còn ở thế giới cũ. Cô đã từng hùa theo mọi người, giống như lũ con gái. Coi Yuko là tên con trai lạc loài và dị hợm, luôn nhìn cậu ấy với ánh mắt khinh thường.
Cô đã sai rồi…
Chàng hoàng tử bấy lâu nay mà cô mơ ước đã luôn ở gần đến vậy, không phải là một giấc mơ viển vông.
Cô nuối tiếc…
Và… cô cũng không có tư cách được yêu cậu ấy. Một người đã từng luôn đánh giá một cuốn sách qua vẻ bề ngoài sẽ không đủ tư cách.
Vì vậy Tamaki quyết định từ bỏ. Đau bây giờ chỉ là thoáng qua. Cô sẽ quên đi cậu ấy.
Cô uống hết cốc nước rồi mỉm cười chào Hirashi.
“Cảm ơn vì đã cho tớ ngủ nhờ. Ở đây lâu thì thất lễ quá, xin phép.”
____________________________
Những ngày tiếp, Yuko tiếp tục tập luyện, tập luyện và tập luyện. Trải qua rất nhiều tầng dungeon đặc biệt của quỷ vương, chỉ số đã gia tăng một cách chóng mặt đến mức không ngờ. Hơn cả thế cậu còn khám phá ra được những chiêu thức biến thể của khối cầu ma lực.
Cuối cùng thì khoá huấn luyện cũng đã kết thúc sau ba tháng ròng rã.
____________________________
Sáng nay là buổi luyện tập đặc biệt cuối cùng. Nhưng lần này là lần đặc biệt của đặc biệt. Bởi Yuko sẽ được thử sức với quỷ vương.
Đứng trên một thảo nguyên rộng lớn. Những cơn gió nhè nhẹ thoảng qua mang theo mùi cây cỏ. Điều này khiến cậu nhớ đến Fairyland, guild mà cậu đã ở đó.
Nhưng vẫn có điều khác biệt. Nơi đây, không có bầu trời mà chỉ có ánh sáng của những tinh thể quang thạch chiếu xuống.
Vẫn vận một bộ đồ với tông đen trên mình. Quỷ vương đứng cách đó chỉ mười mét với một khuôn mặt chứa đầy sự nghiêm túc.
Áo choàng đen bay phấp phới trong những làn gió nhẹ.
Tóc của hai người được đung đưa trong gió.
Một sự im lặng diễn ra khi hai đối thủ đánh giá thực lực của nhau.
Một kẻ đã sống hơn mười nghìn năm và một kẻ sống mới chỉ vỏn vẹn mười bảy năm.
Ông ta chắc chắc rất mạnh. Khí chất áp đảo luôn toát ra khi vẻ đó trở nên nghiêm túc.
Nhưng cậu không còn như lúc trước nữa.
“Nightmare.”
Chiếc lưỡi hái mang màu đen tham thẳm của bóng tối, thứ vũ khí của thần dần hiện lên trong tay cậu khi làn sương đen tập hợp.
Tiếng nổ của xung năng lượng toả ra từ người cậu khiến cây cỏ trong bán kính hai mét đổ rạp. Chúng vẫn không ngừng lại, sóng năng lượng ngày càng lớn và mạnh mẽ hơn nữa.
“Tôi sẽ thắng ông! Quỷ vương!”