Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 29: Lạc vào mê cung tơ nhện

Trong màn đêm tĩnh lặng, những âm thanh chứa đầy trong đó sự dâʍ ɖu͙© vang lên một cách đều đặn với nhịp độ nhanh. Đắm chìm trong sự hoan lạc, họ đơn giản chỉ còn là những con thú.

______________________________

“Uh… âm thanh gì vậy nhỉ…?”

Tamaki thức giấc vì những âm thanh kì lạ mà cô nghe thấy. Cô cảm thấy khó chịu và nhắm chặt mắt.

*Snap…* *Snap…*

Cái thứ tiếng kì lạ đó vẫn cứ vang lên mặc cho Tamaki đang cố ngủ. Bởi vì mai sẽ khởi hành vào lúc trời còn chưa sáng, nên một giấc ngủ là rất cần thiết để tỉnh táo.

“Trời ạ, hai người họ đang làm gì thế nhỉ…?”

Song với việc sở hữu một tâm hồn trong sáng, cô không hiểu họ đang làm điều gì với nhau. Vì một lí do nào đó, cô cảm thấy cơ thể mình có chút rạo rực.

_____________________________

Sáng sớm, ba người bắt đầu chuyến khởi hành của mình. Tiến thẳng đến chiếc cột đá to sừng sững giữa lòng sa mạc cát mênh mông.

Không khí của bây giờ khá lạnh, tuy nhiên điều đó vẫn tốt hơn phải đi bộ dưới cái nóng như lửa đốt.

“Ê này, sao mắt cô thâm quầng vậy Tamaki-san?”

Yuko có linh cảm xấu về nguyên nhân mắt Tamaki thâm quầng, đó là lí do tại sao cậu muốn hỏi Tamaki.

Cô bạn thật sự ngây thơ khi không biết rằng đó là một việc riêng tư, nên kể ra tuốt tuồn tuột những điều mình thấy vào tối qua.

“Ưm, tại hai người cứ tạo ra cái âm thanh kì lạ đó! Mà rốt cuộc hai người làm gì vào tối qua vậy?”

Yuko và Yui lập tức khựng lại như con robot bị rút dây ra khỏi nguồn điện.

Vì Tamaki đang đi đằng trước  nên cô bạn không nhận thấy biểu hiện lạ của hai người.

Cậu và Yui lập tức trao đổi với nhau bằng ánh mắt.

“Chúng ta nên trả lời thế nào?”

“Em không biết, anh tự tìm cách đi!”

“Này, em là người muốn anh đền bù mà!”

“Nhưng đấy là bởi anh gợi ý nó đầu tiên!”

“Thôi được rồi để anh tìm cách trả lời Tamaki-san vậy…”

Cuộc trao đổi bằng ánh mắt kết thúc.

Một loạt những suy nghĩ tính toán được gia tốc trong đầu cậu. Tamaki đã không hề biết hai người đang làm gì cho dù đã nhìn thấy hoặc nghe thấy. Suy ra cô bạn vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ trong sáng. Vậy nên cậu có thể dễ dàng kiếm một lí do nào đó phù hợp để che đậy.

Gãi đầu gãi tai, Yuko ấp úng.

“C-có lẽ cô không biết, nhưng ở thế giới này, đó là một nghi lễ thể hiện mối liên kết chặt chẽ với đồng đội của mình.”

Tamaki ngây thơ quay lại đi lùi với một tay nghịch tóc. Khuôn mặt cô bạn hơi ửng hồng.

“Vậy hả… À… cậu biết đấy, giờ tớ cũng là một người trong nhóm… Vậy bao giờ tớ mới được làm nghi thức đấy cùng mọi người…?”

Câu hỏi đầy tính nguy hiểm của cô bạn trong sáng khiến Yuko ho sặc sụa. Cậu đã suýt hét lên rằng “Vậy là thành tɧɾεε ѕσʍε đấy!”. Tuy nhiên thay vào đó cậu cố gắng nuốt cơn ho xuống rồi nói.

“Ukm, Nghi thức đó chỉ có tôi với Yui mới được làm thôi.”

Mặt cô bạn tối sầm xuống rồi quay lên với giọng trầm trầm.

“Vậy ra… mọi người coi tôi là người ngoài…”

“À không, ý tôi là chưa đến thời điểm đó. Để trải qua nghi lễ này, chúng tôi đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.”

Cậu lập tức sửa lại những điều mình nói khi nhìn thấy cái bản mặt “tận thế đến nơi” của cô bạn. Đã chém lỡ chém gió như vậy rồi, thôi chém luôn thành bão cũng không sao vì đằng nào nó cũng chỉ một lời nói dối “vô hại”, đó là suy nghĩ đơn giản của cậu lúc này.

“T-thật vậy hả?”

“Ừ, thật một trăm phần trăm.” (Chém bật nóc nhà.)

“May quá, tớ cứ tưởng…”

Tamaki đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm, trong khi không biết rằng, sự ngây thơ trong sáng của mình đã gây nên nhiều rắc rối cho cặp đôi ở đằng sau.

“Chúng ta đến nơi rồi.”

Giờ thì trời cũng đã sáng, cái nóng lại một lần nữa liếʍ lên bề mặt cát của sa mạc và ba người. Yuko hiện giờ đã đứng trước lối vào hành lang xuống tầng tiếp theo.

Cậu quay sang hỏi Tamaki.

“À, trước đó, cô có thể cho tôi biết khả năng của cô không?”

“Khả năng của tớ?”, Tamaki chỉ vào mình.

“Ừ, để tôi còn biết đường mà lần.”

“Vậy thì… khả năng của tớ là khiển thú.”

“Một Khiển thú sư?”

“Ừm.”

“Vậy cô đã điều khiển được bao nhiêu con thú rồi?”

“Ừm hai con…”

Nói đến đây, Yuko có thể thấy vẻ mặt của Tamaki xuống sắc. Tuy nhiên cậu vẫn hỏi tiếp.

“Hai con đó là loài gì?”

“Một con dơi… và một con chuột… xin lỗi nếu như chúng qua yếu. Tớ mới chỉ điều khiển được những con bé thôi…”

“Không sao, vậy những thứ nó nhìn thấy, nghe thấy, cô có thể thấy không?”

“Có.”

“Tốt, thế là ổn rồi.”

Vẻ mặt của Tamaki chuyển từ ủ rũ sang rạng rỡ.

“Thật sự điều đó ổn sao?”

“Đúng, rất ổn là đằng khác, nó sẽ rất hữu ích trong việc thám thính.”

“May quá, vậy mình vẫn hữu dụng.”

Cô bạn nói trong khi có một chút lệ trên khoé mi.

“Thôi được rồi, nhanh chân lên nào, tôi thấy nóng lắm rồi đấy!”

“Eh, à ừ, tớ biết rồi.”

Sau đó cả ba người nhanh chóng đi vào bên trong hành lang đá…

Ấn tượng của họ ở tầng tiếp theo là những mạng nhện phủ kín khắp nơi. Tuy có mạng nhiện, nhưng những con nhện lại không thấy đâu. Có lẽ chúng đang ẩn náu để chờ họ mắc lưới.

Yuko chạm một ngón tay vào tơ nhện.

“Chết tiệt, đống này có độ dính rất cao. Dính vào là hết thoát luôn đấy.”

Cậu cố để rút ngón tay của mình ra khỏi sợ tơ trắng, có đường kính hơn một xăng ti mét.

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Tamaki lo lắng nhìn đống tơ được chăng khắp nơi.

“Việc cần làm là dọn hết cái đống bẫy chết người này đi đã! Yui, em có thể phát quang chúng cho anh được không?”

“Dạ được ạ.”

Yui đáp lại trong khi bước ra trước mặt cậu. Xung quanh cô nàng bắt đầu hình thành những lưỡi phong đao lơ lửng.

Những tiếng vun vυ't được tạo ra khi những lưỡi phong đao được phóng đi. Chúng chém ngọt tất cả những sợi tơ nhện một cách thật dễ dàng, tạo thành một đường hầm trong biển tơ nhện dày đặc.

“Em làm tốt lắm Yui.”

Cậu xoa đầu để thưởng cho Yui khi cô nàng hoàn thành nhanh chóng công việc được giao. Đuôi cô nàng ngoe nguẩy một cách hạnh phúc.

“Cơ mà sao hôm nay anh xoa đầu em lâu thế?”

Yui quay lại hỏi với vẻ mặt thắc mắc. Khoé môi Yuko khẽ giật giật cố nặn ra một nụ cười.

“Để đề phòng thôi em.”

“Xin lỗi… nhưng chúng ta đi tiếp được chứ, tớ cứ thấy nơi này ghê ghê làm sao ấy…”, Tamaki xen ngang.

“Ừm, vậy đi tiếp thôi. Mọi người nhớ cảnh giác thật cao độ xung quanh. Lũ nhện có thể đang theo dõi chúng ta đấy.”

Đề cao cảnh giác, cậu đi theo con đường mà những lưỡi phong đao tạo ra vừa nãy.

Yui liên tục sử dụng phong đao để dọn đường trong một khoảng thời gian dài. Cả ba người đã liên tục di chuyển trong hai tiếng đồng hồ. Bóng dáng của lũ nhện vẫn chẳng hề thấy đâu.

Một vài giọt mồ hôi đang lăn trên trán Yui, có vẻ như cô nàng đã thấm mệt khi phải sử dụng quá nhiều linh lực. Nhận ra điều đó. Yuko đặt một tay lên vai cô nàng.

“Thôi, anh nghĩ thế là đủ rồi. Để anh làm tiếp.”

“Không sao đâu, em vẫn có thể tiếp tục được… Ư!?”

Cô nàng bỗng khụy gối xuống và thở dốc.

“Đừng cố quá như thế, anh sẽ cõng em.”

Cõng Yui trên lưng, vẻ mặt của cô nàng có vẻ như đang thất vọng về bản thân.

“Em xin lỗi vì trở thành gánh nặng…”

“Đừng nói vậy chứ! Em đã làm rất hoàn hảo rồi!”

“Thật không?”

“Thật! Em không hề là gánh nặng. Với lại như thế này anh còn được sờ đùi em nữa~”, Yuko mỉm cười tinh quái thì thầm.

“Biếи ŧɦái…”, nàng mèo rêи ɾỉ một cách dễ thương.

Một bầu không gian lãng mạn được trải ra xung quanh họ. Tuy vẫn đang trong tình trạng mắc kẹt trong đống lưới nhện dày đặc che kín tầm nhìn.

Tamaki, người đứng đằng sau có vẻ không hiểu được bầu không khí ấy, đã lên tiếng.

“M-mọi người, hình như tớ vừa thấy một bóng đen chạy qua đống tơ đằng kia…”

“Đâu cơ?”

Yuko lập tức nhìn theo hướng cô bạn chỉ, tuy nhiên những gì cậu nhìn thấy chỉ là tơ nhện.

“C-chắc tớ nhìn nhầm…”

“Ừ, có lẽ lẽ vậy. Nào, giờ đi tiếp thôi, chúng ta phải tìm được lối xuống tầng tiếp.”

Với một tiếng kêu của kim loại, thanh kiếm trên eo được cậu rút ra. Với những nhát chém dứt khoát và mạnh mẽ, những sợi tơ nhện rơi rụng lả tả xuống mặt đất.

Cứ như vậy được nửa giờ, vẫn không hề có dấu hiệu gì về lũ ma thú cũng như tìm thấy lối ra. Nhận ra điều bất thường, cậu dừng lại khiến Tamaki đâm sầm vào lưng Yui, người đang được cậu cõng.

“Ui da… đau… cậu làm gì thế Yuko-kun? Sao lại bất ngờ dừng lại chứ?”, cô bạn lấy hai tay giữ lấy mũi với đôi mắt ngấn lệ.

“Tôi nghĩ chúng ta đang đi lòng vòng.”

“Là... sao?”, Tamaki nheo mắt nhìn Yuko bán tính bán nghi.

“Hãy nhìn xuống mặt đất xem có điều gì kì lạ không?”

Thấy cậu nói vậy, Tamaki nhìn xuống chỗ mình đang đứng với vẻ khó hiểu.

“Ừm… không có gì lạ cả, chỉ có dấu chân của chúng ta thôi?”

“Ừ, đúng là vậy, nhưng xem có bao nhiêu dấu chân ở chỗ chúng ta đứng.”

Bỗng đôi mắt của Tamaki tràn đầy sự kinh ngạc khi nhìn lại những dấu chân họ để lại trước đó.

“N-nó nhiều hơn… bước chân… của chúng ta… Có ma... đúng không…? Hãy nói nó không phải… đi...”, giọng của Tamaki run rẩy, dường như cô cảm thấy có thể hét lên bất cứ lúc nào nếu có gì đó đứng sau lưng.

“Cô bị ngốc à? Nếu có ma thì tôi đã ch… à nhầm, đã không đáng lo ngại đến thế. Đó chính là dấu chân của chúng ta lúc trước đấy.”

“Vậy là ta đã đi lòng vòng?”

“Ừ. Mục đính của chúng là bào mòn dần dần sức lực của ta. Khi chúng ta trở nên yếu nhất, đó là lúc chúng săn mồi.”

Những sợ tơ nhện dày đặc được giăng ra khắp nơi không đơn giản chỉ là bắt dính lấy con mồi xấu số. Chúng còn một công dụng nữa, hạn chế tầm nhìn, khiến con mồi mất phương hướng trong biển tơ dày đặc.

Một vẻ lo lắng hiện lên khuôn mặt của Tamaki, cô bạn nhìn cậu.

“V-vậy giờ chúng ta sẽ mắc kẹt ở đâu vĩnh viễn ư?”

Bất chợt Yuko nghe thấy một tiếng ngáp dễ thương.

“Uuu… Oaa~ Có chuyện gì thế hả anh?”

Yui dụi mắt, thức giấc khỏi sự êm ái từ tấm lưng của Yuko. Cô nàng khẽ rướn người lên.

“Em dậy rồi hả? Có vẻ như ta sẽ không thể thoát khỏi đây nếu chưa diệt hết lũ nhện.”

“Ưm, cho em xuống.”

“Ừ.”

Cạn kiệt linh lực, Yui đã quá mệt mà thϊếp đi trên lưng của Yuko, vì một lí do nào đó, khi ở gần Yuko, linh lực của cô được hồi lại với một tốc độ khác thường. Mới đó, nửa giờ trôi qua, cô cảm thấy thật khoẻ khoắn sau khi tỉnh dậy.

Yuko bắt đầu lên kế hoạch tác chiến.

“Tamaki!”

“Dạ!”, cô bạn giật thót, trả lời theo phản xạ khi bị gọi tên.

“Dơi xác định phương hướng và tránh những chướng ngại vật qua sóng âm đúng không?”

“Ừm… Đúng vậy… nhưng sao cậu lại hỏi thế?”

“Vì chúng ta chuẩn bị dùng đến nó để gϊếŧ lũ nhện quỷ quái đang ẩn nấp đây!”