Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 0: Kẻ cô độc

Với Yuko, thế giới của cậu là khi chỉ có một mình. Bởi ở nơi đó, không có ai ghét bỏ, không có ai khiến cậu phải đau đớn. Dù đã lên cấp ba, nhưng mọi thứ vẫn chưa bao giờ thay đổi. Mặc cho ánh mắt khinh bỉ của lũ con gái, hay những lời trêu trọc của lũ con trai. Cậu vẫn chỉ im lặng, chịu đựng tất cả.

Đầu giờ sáng của ngày hôm đó, một học sinh mới đã chuyển đến. Điều đó khiến cho không khí của lớp thay đổi. Dù vậy tâm trạng của cậu vẫn không hề tốt hơn hay xấu đi. Đó chẳng qua chỉ là một học sinh chuyển trường không hơn không kém.

Khi mới bước vào lớp, học sinh chuyển trường  đã thu hút rất cả ánh mắt của mọi nam sinh trong lớp bởi sự xinh đẹp của mình với một khuôn mặt dễ thương, đôi môi mềm mại màu cherry cùng mái tóc cắt ngắn gọn gàng.

Nếu nói mọi nam sinh đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của học sinh mới chuyển trường này thật sự không hề đúng. Bởi cậu là kẻ duy nhất không hề liếc nhìn lấy một lần, mà vẫn hướng ra ngoài cửa sổ với đôi mắt mơ màng. Vì dù có xinh đẹp đến thế nào hay kể cả một thần tượng. Điều đó chẳng hề ảnh hưởng dù chỉ một chút tới cuộc sống của này. Nó sẽ vẫn như thế và sẽ mãi như vậy, không bao giờ thay đổi.

Điều đó chỉ đúng cho đến cuối buổi học, mọi người đều đã về hết. Chỉ còn lại mình cậu thu dọn sách vở và đống Light Novel dưới gầm bàn. Cô ấy đã tiến đến trước mặt và khiến cậu bối rối. Nhưng giấu đi điều đó bằng cách im lặng, cậu tiếp tục cất nốt chỗ sách vở còn lại, khoác cặp và định quay lưng đi.

“Có vẻ như cậu là người duy nhất không nghe lời giới thiệu của tớ nhỉ?”

Cô ấy nở một nụ cười khiến trái tim như lỡ nhịp. Nhưng lí trí đã giúp bình tâm, cậu trả lời lại.

“Tôi xin lỗi…”

“Không sao mà. Vậy để tớ giới thiệu lại nhé?”

Cô ấy giới thiệu lại bản thân một lần nữa với sự lịch thiệp. Ngay khi nghe thấy cái tên Miko, cậu bất chợt cảm thấy có gì đó rất quen thuộc. Nhưng bỏ mặc cảm giác đó, cậu cho rằng đó chỉ là sự nhầm lẫn mà thôi

“Ừm… Vậy cậu tên là Miko...”

“Vậy đến lượt cậu cũng phải giới thiệu bản thân với tớ chứ?”

“Yuko là tên của tôi.”

Cô ấy có một biểu hiện hơi ngạc nhiên. Nhìn kĩ khuôn mặt cậu rồi nở một nụ cười kín đáo.

“Ra là vậy…”

Cậu tự hỏi lí do cho hành động là lời nói kì lạ ấy trong sự bất an. Bắt đầu trở nên lúng túng. Cậu sợ mình đã trở thành một trò cười trong mắt cô ấy nên tìm cách rút lui khỏi cuộc trò chuyện này. Mặc dù sẽ biết kết cục sau những lời tiếp theo này nhưng chẳng còn gì để mất nữa.

“Ừm… tìm hiểu nhau thế là đủ rồi. Tôi xin lỗi vì làm phiền cậu. Có lẽ cậu chưa biết, nhưng mọi người trong lớp không ưa tôi đâu. Từ sau này đừng bắt chuyện với tôi nữa… cậu sẽ bị vạ lây đấy…”

Tuy nhiên, trong cuộc sống luôn có những điều bất ngờ dù đã đoán biết được kết quả. Mặc cho những lời nói đầy xúc phạm ấy, Miko chẳng những không hề thay đổi thái độ, mà còn tiếp tục bắt chuyện và nói những thứ thật khó hiểu.

“Tớ không quan tâm mọi người nghĩ gì. Nhưng chắc chắn rằng không có bất cứ ai có thể ghét cậu nếu như họ hiểu hơn rõ hơn về cậu đó.”

“Ý cậu... là gì vậy…?”

“Mà tớ cần về nhà sớm để phụ giúp cha mẹ sắp xếp đồ đạc cho căn nhà mới. Thế nhé, hẹn mai gặp lại cậu~”

Nhưng chỉ nói đến vậy, cô ấy nói rằng có việc cần về, để cậu lại căn phòng học đã trống người với bao câu hỏi cần lời giải đáp.

Những ngày tiếp theo đó quả là những điều thực sự kì lạ chưa từng xảy ra trong cuộc đời cô độc của cậu. Một cô gái đã đến bắt chuyện với cậu, không chỉ vậy mà trên môi còn nở một nụ cười thật sự thân thiện. Nếu có ai đó nói rằng đây làm một thiên thần giáng trần, thì có lẽ cậu sẽ chẳng ngại mà tin ngay.

Mặc cho những những lời bàn tán, hay nói xấu từ lũ gái về cậu, hoặc ngay cả sự lảng tránh của chính bản thân cậu, Miko luôn tìm mọi cách để kết bạn với cậu.

Ngày tháng tiếp tục trôi qua, sự kiên trì của Miko bằng một cách nào đó đã dần mở ra cánh cửa trong trái tim cậu, nơi mà đã được đóng kín lại từ lâu. Điều đó khiến những cảm xúc từ lâu không còn được biết tới dần trỗi dậy một cách mạnh mẽ, như mầm non sau một cơn mưa rào tươi mát.

Việc phải tiếp nhận từng ấy cảm xúc lạ lẫm đã khiến cậu trở nên bối rối. Đầu óc cậu luôn trở nên trống rỗng mỗi khi ở cạnh cô ấy.

Nếu như cậu từng nói Miko giống như một thiên thần giáng trần, thì có lẽ điều đó đã sai. Bởi cô ấy thực sự là một thiên thần đúng nghĩa. Bởi nếu không phải là một thiên thần, không có một cô gái nào sẽ muốn nói chuyện hay thậm chí nhìn cậu lấy một lần.

Tự hiểu được điều đó, nên dù khi trái tim cậu đã gục ngã trước cô ấy, tất cả những gì mà cậu có thể làm vẫn chỉ là im lặng.

Bởi cậu biết rằng. Giống như những vì sao đẹp đẽ trên bầu trời rộng lớn, một kẻ nhỏ bé dưới mặt đất sẽ không bao giờ có thể với tới chỉ vì muốn được chiếm lấy vẻ đẹp lộng lẫy ấy.

Ngày tháng cứ thế tiếp tục trôi đi. Những kỉ niệm đẹp đã ngày một nhiều, những cảm xúc của cậu ngày càng to lớn. Để rồi mỗi khi gặp cô ấy, trái tim nhỏ bé như muốn thét gào, nói lên tất cả những điều đã luôn giấu kín. Nhưng cậu là một kẻ hèn nhát, không thể nói ra, bởi không muốn trở lại với sự cô đơn một lần nữa.

Tháng tư, là lúc mà hoa anh đào nở rộ đẹp nhất. Sắc hồng trên những con đường, nhộm lên cả bầu trời. Đây cũng là thời gian những lễ hội ngắm hoa anh đào. Năm nay khác với những năm trước đó, cậu không còn một mình trong căn phòng buồn chán của mình nữa. Bởi giờ đây cậu đang được đi cùng cô ấy dưới những tán hoa anh đào vào buổi tối.

“Trông tớ thế nào?”

Miko quay một vòng trong bộ kimono tuyệt đẹp với nụ cười của thiên thần. Cậu ậm ừ, ngấp ngứ vì không biết phải nói ra sao, nhưng rồi quyết định sẽ nói ra những suy nghĩ nhút nhát của mình.

“T-trông cậu thực sự rất dễ thương…”

Cậu giật mình khi bị cô ấy búng nhẹ vào giữa trán.

“Cười lên nào, trông cậu căng thẳng lắm đấy. Phải cười như thế này nè.”

Miko tinh nghịch kéo khóe môi mình lên tạo thành một nụ cười quái dị, khiến cậu vô thức bật cười.

“Đó, thấy chưa. Khi cười trông cậu thực sự rất dễ thương đó. Tớ dám cá rằng nó có thể khiến một cô gái đổ vì cậu đó!”

“Uh… sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó đâu…”

Ánh mắt cậu đã vô tình chạm vào ánh mắt cô ấy.

“Mà thôi quên chuyện đó đi! Theo tớ nào Yuko~”

Miko bất chợt nắm lấy tay cậu, kéo đến thảm cỏ xanh, nơi mà bầu trời buổi đêm phía trước sẽ được bắn pháo hoa. Lộp bộp, những chùm ánh sáng tỏa ra, lung linh trên bầu trời đêm.

Cậu vô tình liếc nhìn cô ấy và cô ấy cũng vậy, hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc. Trái tim cậu lúc này không thể giấu đi những cảm xúc cháy bỏng nữa, cậu muốn nói, cậu phải nói…

“Miko… tớ muốn nói với cậu điều này…”

Cô ấy mở to mắt như đang kì vọng điều gì đó. Nhưng không hiểu sao, cậu không thể bật ra những cảm xúc ấy thành lời. Nỗi tự ti và sợ hãi dần bao trùm lên trái tim cậu một lần nữa. Giây phút ấy, đôi mắt cậu đã lảng tránh đi.

“Pháo hoa thật đẹp… Nếu có thể tớ muốn được ngắm cùng cậu thêm lần nữa…”

Miko mỉm cười một cách ấm áp.

“Bao nhiêu lần cũng được, tớ sẽ đợi…”

Thêm lần nữa. Câu nói đó như thể điềm báo trước một tương lai đầy tăm tối. Một tai nạn xe tải đã xảy ra trong đêm hôm đó, mãi mãi cướp đi Miko, cướp đi những nụ cười, cướp đi những câu chuyện và những điều còn dang dở.