Tiếng sợi xích keo leng keng trong không gian im lặng của lớp học. Miho, người đang đeo chiếc vòng cổ cho thú cưng đang cố gắng để với tới lọ thuốc.
“Sẽ không vui nếu như mọi thứ trở nên dễ dàng như vậy đâu.”
Cậu kéo sợi xích vừa đủ mạnh để khiến Miho mất thăng bằng. Cô ta trưng ra bộ mặt đầy căm thù xen lẫn sợ hãi về phía cậu khi làm như vậy.
“Thả ta ra… ta không muốn làm điều nhục nhã như thế này…”
“Nhưng cậu vẫn đang làm đó thôi. Tôi không hề bắt buộc cậu phải lấy lọ thuốc đó bằng cách bò dưới sàn như một con thú cưng.”
Cậu mỉm cười.
“Chính cậu mới là kẻ lựa chọn chứ không phải tôi. Thử nhớ lại xem tôi đã nói gì?”
“Cô có thể lấy được nó nếu có thể bò đến.”, chỉ là một trong nhiều cách được cậu gợi ý mà thôi.
“Không! Không đúng! Chính ngươi đã bảo ta làm thế!”
Cậu quấn dần sợi xích quanh cổ tay rồi thu hẹp khoảng cách với Miho, sau đó nhặt chiếc lọ thuốc đang lăn lóc trên mặt đất.
“Giờ tan học cũng đã qua lâu rồi. Mọi người đã về hết nhưng cũng có thể là chưa. Nên hãy giữ im lặng đi.”
Cậu thì thầm vào tai Miho khiến cô ta rùng mình sợ hãi. Những chiếc lông đang dựng đứng trên trên cả đuôi và tai của cô ta. Dáng vẻ đó thật dễ thương làm sao.
“Đứng lên Miho. Như đã nói từ hôm trước, hôm nay cậu phải về nhà tôi.”
Miho không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ cố gắng đứng dậy bằng đôi chân run rẩy và đôi mắt ngấn nước. Sự mạnh mẽ và niềm kiêu hãnh của công chúa thú nhân đã chẳng còn có thể thấy trong con người cô ta hiện tại.
“N-nhưng cái vòng… ta không thể ra ngoài với thứ này…”
“Vậy thì hôm nay sẽ không có thuốc cho cậu đâu.”
Cậu nói với giọng điệu dứt khoát rồi đeo cặp lên, tiến về phía cửa lớp và mở nó. Miho không nói gì, chỉ im lặng bước những bước chân rụt rè ra bên ngoài hành lang.
“Giờ này mọi người đã về hết rồi.”
Cậu trấn tĩnh khi thấy cô ta thực sự rất sợ hãi và luôn liên tục cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Hành lang trống vắng được chiếu bởi ánh sáng của buổi chiều tà khiến mọi thứ trở nên thật ảm đạm. Chỉ còn tiếng bước chân của cậu và Miho đang vang vọng trong không gian yên ắng.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính. Khi bước đến ngã rẽ của hành lang, chợt cả hai nghe thấy những tiếng bước chân lạ khác.
Ngay lập tức cậu đưa mắt tìm kiếm một nơi có thể trốn vào. Thật may mắn khi ngay phía tay trái cậu là một chiếc tủ đựng dụng cụ dọn dẹp.
Dường như Miho vẫn chưa thể nhận ra điều gì đang xảy ra vì mọi giác quan của cô ta đã suy yếu kể từ khi sử dụng thuốc. Cô ta đã tỏ ra ngạc nhiên khi bất ngờ bị cậu bịt miệng và lôi vào trong tủ.
Cậu im lặng chờ đợi những tiếng bước chân ngày càng gần hơn. Hơi thở nóng hổi của Miho đang phả lên mu bàn tay cậu.
“Yên tâm đi em yêu, giờ này không còn ai đâu.”
Một giọng nam vang lên trong bầu không gian yên lặng. Qua khe cửa cậu có thể thấy một học viên nam và một học viên nữ đang nắm tay nhau. Có thể nhận ra họ là những học viên khóa cuối nhờ hai chiếc ghim cài trên cổ tay áo.
Anh ta đẩy học viên nữ vào ngay chiếc tủ mà cậu và Miho đang trốn bên trong và bắt đầu rờ tay lên mông của học viên nữ. Sau đó họ bắt đầu trao đổi nước bọt qua lại một cách mãnh liệt mà không hề biết điều gì phía sau cánh tủ.
Cậu bắt đầu cảm nhận được thân nhiệt của mình và Miho dần cộng hưởng, khiến cho bầu không khí trong chiếc tủ nóng lên. Giờ là mùa hè nên nhiệt độ lại càng nhanh chóng tăng dần.
Cơ thể của cậu và Miho bắt đầu ướt đẫm khi chờ đợi cặp đôi kia hành sự trong thời gian lâu. Mùi hương đặc trưng của Miho ngập tràn bầu không khí bên trong tủ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác của cậu trở nên nhạy bén.
Với một tay vẫn bịt chặt miệng Miho, tay còn lại của cậu luồn dần xuống phía dưới. Cơ thể của cô ta run rẩy mạnh vùng vẫy để cố gắng thoát ra, tuy nhiên với thể lực bị suy yếu, điều đó là không thể.
“Yên lặng nào, cô không muốn bất kì ai biết rằng mình đang ở trong tủ với một học viên nam và đeo một chiếc vòng cổ cho thú cưng đâu. Nếu muốn có thuốc thì đừng chống cự nữa.”
Tay cậu luồn xuống giữa cặp đùi mềm mại của Miho một cách nhẹ nhàng rồi bắt đầu ve vãn. Mồ hôi trở thành dung dịch bôi trơn khiến cậu cảm nhận được sự nuột nà của chúng. Và điều quan trọng nhất, cậu không còn thấy bất kì sự kháng cự nào từ cô ta nữa.
Tay cậu tiếp tục mò mẫm trong bóng tối lần vào bên trong qυầи ɭóŧ của Miho. Dường cô ta đã tự ướt ngay khi những ngón tay cậu chạm đến.
“Dừng lại… ta cầu xin ngươi…”
Miho thì thầm cầu xin cậu dừng lại với giọng run rẩy.
Nhưng cậu sẽ không dừng lại. Với cậu những lời cầu xin đó chỉ là sự dối trá. Cậu bắt đầu đưa ngón tay vào sâu bên trong cô ta.
Bên trong âʍ đa͙σ của Miho thật nóng và ẩm ướt, những lớp thịt quấn chặt lấy hai ngón tay cậu một các vừa đủ để có thể di chuyển dễ dàng.
Cả cơ thể Miho căng cứng rồi bắt đầu quằn quại trong vòng tay cậu. Miho dùng cả hai tay để che miệng trong tuyệt vọng, để tiếng rêи ɾỉ của mình thoát không thể ra ngoài.
Ngón tay cậu linh hoạt mò mẫm tìm và kí©ɧ ŧɧí©ɧ những điểm nhạy cảm của Miho. Dâʍ ŧᏂủy̠ của cô tay nhuốm đẫm lên tay cậu mặc cho đang tỏ ra sợ hãi khi bị cưỡиɠ ɧϊếp.
Cuối cùng, không lâu sau đó, cặp đôi phía bên ngoài kia đã rời đi sau khi xong việc. Nhưng Miho không nhận ra điều đó khi vẫn đang cố kìm nén để tiếng rên không bật ra.
Miho sắp đạt tới giới hạn khi âʍ đa͙σ cô ta thít chặt ngón tay cậu. Tuy nhiên cậu sẽ không để điều đó xảy ra. Cậu muốn xem những biểu hiện của cô ta khi không thể đạt được cực khoái.
“Hi…?”
Tay cậu dừng lại một cách đột ngột khiến cô ta khẽ thốt lên một tiếng kì lạ.
“Ra khỏi tủ đi, họ đã rời khỏi đây rồi.”
Miho đang trưng ra một khuôn mặt ngơ ngác khi được đưa ra ngoài. Đồng phục của cô ta ướt đẫm bởi mồ hôi và phần dưới đã ướt đẫm bởi dâʍ ŧᏂủy̠ đang chảy từng giọt xuống hành lang.
Miho nhìn xuống bên dưới, trông cô ta một nửa hụt hẫng vì không thể ra, một nửa đang tỏ ra sợ hãi đến nực cười.
“Cởi nó ra đi.”
Cậu chỉ về phía chiếc qυầи ɭóŧ ướt nhẹp mắc kẹt giữa đùi Miho. Lần này cũng không còn bất kì sự chống đối nào, cô ta ngoan ngoãn cúi người và tụt chiếc qυầи ɭóŧ xuống và nhìn lên cậu như thể đang mong chờ những điều sẽ xảy đến. Thậm chí cô ta còn không nhận ra rằng bản thân đã bị khuất phục bởi tìиɧ ɖu͙©. Không hề sai khi nói rằng, bản chất của cô ta chỉ là một con thú cái dâʍ ɖu͙© mà thôi.
“Xong rồi thì cất nó đi. Cô không thể mặc cái thứ đó cho đến khi về nhà tôi, nó sẽ bốc mùi lên mất.”
Trong khi nói vậy, cậu đưa những ngón tay đầy dâʍ ŧᏂủy̠ mới rút ra khỏi âʍ đa͙σ cô ta ít phút trước vào miệng. Cô ta nhanh chóng nhìn đi chỗ khác trong khi cố gắng khép chặt cặp đùi trắng nuột hết mức có thể.
“Ngươi không thể liếʍ thứ đó… thật kinh tởm...”
Cậu tự hỏi tại sao cô ta luôn thốt ra từ kinh tởm, không lẽ cô ta không cảm thấy kinh tởm bản thân mình?
“Nhanh lên nếu cô muốn có thuốc.”
Miho lẽo đẽo đi theo cậu như một con thú cưng đúng nghĩa và trèo lên xe một cách ngoan ngoãn đến mức khó có thể chấp nhận đó là sự thật.
Khi cậu về nhà thì trời đã chạng vạng tối, như thường lệ, dì Nana luôn đi vắng cho tới đêm khuya và Milis là người mở cửa đón cậu.
“Chào cậu chủ…”
Milis nhìn cậu và Miho ở phía sau rồi cúi đầu xuống. Nhìn thấy chị ấy khiến tim cậu nhức nhối, cậu không muốn ở lại đây thêm bất cứ cứ một phút giây nào nữa.
“Đi lên phòng tôi Miho.”
Lạnh lùng bỏ qua lời chào của Milis, cậu bước qua cửa nhà một cách nhanh chóng. Cảm xúc là thứ khiến con người trở nên yếu đuối, cậu phải vứt bỏ chúng.
Cậu bắt Miho đi lên cầu thang trước, nhờ đó mà từ dưới nhìn lên hoàn toàn có thể thấy rõ mọi thứ, đặc biệt hơn là vì cô ta không còn mặc qυầи ɭóŧ nữa. Cô ta trở nên xấu hổ, đã cố gắng dùng tay để che đi nhưng không thể giấu được bất cứ phần nào.
Ngay khi cả hai vào trong phòng, việc cánh cửa bị đóng lại khiến Miho run rẩy giống như một con thú yếu ớt đang sợ hãi.
“Lại gần đây.”
Cậu ngồi xuống ghế trong khi chỉ xuống mặt đất ngay dưới chân. Cô ta trông dễ thương đến kì lạ khi sợ hãi, càng sợ hãi, lại càng trở nên dễ thương hơn bao giờ hết.
“Xin ngươi… ta... không muốn đeo thứ này… thật nhục nhã.”
Cậu bỏ qua lời khẩn cầu trong nước mắt của Miko khi cậu lôi dây xích ra một lần nữa và móc lại vào chiếc vòng cổ.
“Bò xuống bằng bốn chân đi. Làm giống như khi ở lớp ấy.”
Cậu đã mong chờ Miho ngoan ngoãn làm theo mọi mệnh lệnh, tuy nhiên cô ta bất ngờ lắc đầu lia lịa và lùi lại.
"Không! Ta không làm nữa đâu! Thật nhục nhã!"
"Tôi nói bò xuống bằng bốn chân cậu nghe rõ không."
"Hii!?"
Tiếng xích kim loại vang lên khi nó được kéo căng bởi cậu. Miho giữ lấy sợi xích bằng sức lực yếu ớt. Một tay giữ xích một tay cậu với lấy chiếc roi da trên bàn. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức tái đi khi nhìn thấy chiếc roi.
"Cô có biết làm thế nào để người ta có thể huấn luyện một con thú không biết nghe lời không?"
Câu giơ chiếc roi da lên cao.
"Được rồi ta sẽ làm như ngươi yêu cầu, chỉ cần đưa ta thuốc thôi! Xin đừng đánh mà!"
Miho trong tình trạng nước mắt nước mũi tùm lum, đặt hai tay xuống sàn trong sự nhục nhã, vứt bỏ đi toàn bộ sự tự trọng một lần nữa.
Vì mồ hôi khiến quần áo bết dính lên cơ thể, nên từng đường cong trên thân thể của cô ta được phô bày một cách hoàn hảo. Cậu đã tới giới hạn, không thể chịu đựng khi chỉ nhìn được nữa, nên đã kéo khóa quần xuống giải thoát cho con quái vật trỗi dậy từ bên trong. Điều tuyệt vời nhất, là cô ta đã tỏ ra sợ hãi tột độ khi nhìn thấy nó.