Chương 17: Có vấn đề gì liền gọi điện thoại cho tôi.
Purine edit!
Lận Châu vui vẻ khi thấy điệu bộ bối rối của cô, cũng không có một chút ý định giải thích nghi hoặc này.
Anh vẫn ôm tiểu hồ ly như cũ, suy nghĩ một hồi nói: "Đến lúc đó tôi đưa cô ra sân bay? Bắt taxi ở đây không dễ."
Sau khi nghe như vậy, Diệp Phù Dư mới nhớ rằng mình sẽ phải trở lại đoàn phim. Đừng nói, trong lòng cảm thấy hơi cáu kỉnh. Đương nhiên là chuyện này không liên quan gì đến Lận Châu. Đơn thuần chỉ là cô không thích đoàn làm phim mà thôi.
Ngay khi tâm trạng của tiểu hồ ly bị ảnh hưởng, đuôi hồ ly phía sau bắt đầu quẫy nhẹ, thỉnh thoảng đập vào cánh tay Lận Châu, dáng vẻ nóng nảy khiến Lận Châu liếc mắt nhìn cô. Xoa xoa đầu tiểu hồ ly, trong mắt hiện lên một tia sâu thẳm, lập tức nhẹ giọng hỏi: "Tôi còn chưa hỏi qua, cô đang quay phim gì thế?"
Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, thực tế tìm kiếm trên mạng cũng có thể tìm ra được, nên Diệp Phù Dư cũng ăn ngay nói thật.
Cô ấy dùng bàn chân nhỏ xoa xoa chiếc cằm nhọn của mình, bĩu môi nói: "Một bộ phim học đường tên là《 Cố nhân lai 》.
Vừa nghe đến tên này, Lận Châu còn có chút nghi hoặc. Nhưng dường như Diệp Phù Dư thấy bộ dáng của anh, lại giải thích cho anh về đạo diễn và đội hình diễn viên, anh liền rõ ràng mọi thứ.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Lận Châu biểu cảm có chút kỳ quái, cảm thấy lẫn lộn giữa sự khó hiểu và có một chút không tin.
" Nhân phẩm của Ngô Quán Quân ở trong vòng này luôn luôn không tốt, tôi nghĩ mọi người ai cũng biết điều này. "Ngô Quán Quân chính là đạo diễn của 《 Cố nhân lai 》, bởi vì tên này vẫn bị người diễn xưng đời này luôn không bắt gặp được có liên quan đến giải thưởng.
Mà Ngô Quán Quân thực sự nổi danh là ở trong một bữa tối từ thiện cách đây không lâu, hắn ta khoác tay ôm bạn gái mới, ở buổi đấu giá hóa trang thành người giàu có. Hắn ta đã lấy ngàn vạn thứ nhỏ, nhưng lại không trả tiền.
Nếu đổi là một hội đấu giá khác, phỏng chừng Ngô Quán Quân ngay cả cửa của hội đấu giá cũng không thể đi ra được. Nhưng suy cho cùng, đó là một bữa tiệc từ thiện, còn có cả truyền thông trực tiếp. Nếu ngay cả mặt mũi của mình Ngô Quán Quân cũng không quan tâm đến, bọn họ cũng không có gì để nói. Nhiều nhất chỉ là mất đi vật phẩm bán đấu giá mà thôi.
Trừ bỏ những việc này, Ngô Quán Quân đam mê nữ sắc cũng là một việc mà mọi người trong vòng đều biết.
Nghe nói, nữ chính mỗi một bộ phim của Ngô Quán Quân đều từng cùng hắn có quan hệ.
Nhưng thật ra Lận Châu không lo lắng cho Diệp Phù Dư, anh đã từng gặp Ngô Quán Quân ở một lễ trao giải, biết được rằng hắn ta chỉ là một người bình thường, dựa theo bản lĩnh của Diệp Phù Dư có thể đùa giỡn Ngô Quán Quân xoay vòng vòng.
Tuy nhiên, có một đạo diễn như vậy, cuộc sống bình thường của đoàn phim chắc chắn không khá hơn là bao.
Diệp Phù Dư không biết rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi Lận Châu đã suy nghĩ nhiều như vậy, cô bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm," Đó là ngoài ý muốn, lúc ấy người đại diện của tôi chưa phải là Hồ Ngọc Thiến, hắn ta hẵm hại tôi. "
Khi Diệp Phù Dư lần đầu tiên đến thành phố lớn, cô không biết gì về cuộc sống hiện đại. Cô cũng từng tự hỏi Bạch Trạch thúc thúc nhà mình rốt cuộc cảm thấy cô lợi hại chỗ nào mới có thể thúc dục cô đi ra.
Bạch Trạch thật sự rất là coi trọng cô, cũng có lẽ bởi vì quá yêu cô, nên đối với cô có một loại tin tưởng mù quáng.
Diệp Phù Dư chính lúc ấy được mấy người dò tìm minh tinh phát hiện, sau đó là bị hãm hại.
Bất quá cũng không phải là chuyện gì quan trọng, dù sao mặc kệ xui xẻo như thế nào, rốt cuộc bên người vẫn mang theo một đống lông Bạch Trạch cùng với phúc khí, cho nên cuộc sống dù có gặp phải vận hạn như thế nào cũng sẽ không tệ đi.
Nghe được câu trả lời của Diệp Phù Dư, Lận Châu nháy mắt bổ não một vở kịch lớn.
Một tia lãnh ý nhuốm lên đôi lông mày thanh tú của người đàn ông, nhưng rất nhanh lại biến mất như không có. Xoa xoa đầu tiểu hồ ly một cách thân thiết, anh nói với giọng trấn an:" Không sao đâu, đến lúc đó có vấn đề gì liền gọi điện thoại cho tôi".