Xem Chim Không Anh

Chương 56

Edit: Ame — Beta: Chicho

*****

“Ngoan, phục vụ tốt anh sẽ cᏂị©Ꮒ em.”

Ôn Thừa Thư nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của Hình Dã, để lại mấy dấu ngón tay hồng hồng trên da thịt trắng mịn của đối phương. Mắt Hình Dã long lanh ánh nước, chẳng biết do lúc tắm vương lại hay do đang ấm ức vì không được hôn. Cậu khẽ lầm bầm: “Ưm… Anh trả trước một phần phí phục vụ đi…”

Nhìn cậu nhóc với đôi mắt ngập sương mù trong lòng, Ôn Thừa Thư cảm thấy trái tim cũng sắp tan ra. Anh buông lỏng bàn tay đang nắm cằm cậu, nhìn dấu vết hồng nhạt dần chuyển về sắc trắng tự nhiên rồi mới nhẹ nhàng ôm mặt cậu hôn xuống. Nụ hôn của Ôn Thừa Thư luôn khiến Hình Dã không thể kháng cự. Đầu lưỡi anh mạnh mẽ cuối lấy chiếc lưỡi non mềm trong miệng cậu, anh nhanh chóng trượt tay xuống vòng eo thon gọn giấu dưới lớp áo sơ mi, vừa tùy tiện vuốt ve da thịt cậu, vừa hôn đến nối khiến cậu cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hô hấp của cậu nhóc như đã hoàn toàn bị anh chi phối. Nụ hôn ngày càng sâu, cậu càng trở nên kiệt sức, hơi thở cũng yếu dần đi, chỉ biết ôm lấy cổ anh để duy trì sự gắn kết giữa hai người, thậm chí còn không đủ khả năng hôn đáp lại theo bản năng nữa.

Khi cậu nhóc nheo mắt ra sức thở dốc, Ôn Thừa Thư lại chợt kết thúc nụ hôn. Anh nhẹ nhàng gặm cắn làn môi đỏ mọng của cậu, khàn giọng nói: “Cởϊ qυầи áo cho anh.”

Khi Hình Dã vội vàng lần mò nút áo của Ôn Thừa Thư, anh bỗng đè tay cậu lại. Dùng tay kia vuốt ve chiếc cằm thon gọn của người yêu rồi khẽ ấn ngón tay lên bờ môi hơi sưng của cậu, anh nói: “Dùng miệng.”

Hình Dã không kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, tinh thần chưa kịp tỉnh táo lại từ nụ hôn ngập tràn du͙© vọиɠ kia, bàn tay bên hông cậu đã di chuyển, đỡ lấy thân thể mềm oặt. L*иg ngực nhỏ nhắn phải chia lìa thân thể Ôn Thừa Thư, giống như cá rời khỏi nước, cậu vô thức giãy dụa muốn lại gần nguồn nhiệt, lại bị Ôn Thừa Thư đè vai không cho đến gần, khiến cậu chỉ có thể rêи ɾỉ nỉ non: “Anh…”

“Ừ.” Ôn Thừa Thư lười nhác tựa trên ghế sô pha, ngón tay thon dài quấn lấy lọn tóc rơi rớt trên đầu vai cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt hơi thờ ơ như thể anh có vô tận sự kiên nhẫn để chờ cậu, bàn tay trong áo sơ mi nhẹ nhàng ấn xuống tấm lưng gầy gò hơi xương xương, tiến dần từng chút từng chút về phía trước, giọng nói vô cùng nghiêm túc, không phù hợp với động tác của anh hiện tại, “Phí phục vụ đã trả trước rồi, bây giờ là lúc phải cung cấp cho anh dịch vụ ngang giá chứ nhỉ?”

Ôn Thừa Thư vừa nói chuyện, ánh mắt lại bắt đầu dừng trên đôi môi sưng đỏ vì vừa bị anh hôn của Hình Dã. Cậu nhóc nhà anh có đầu môi xinh đẹp rõ nét, nằm chính giữa bờ môi trên, do bị hôn mà trở nên bóng loáng, đầy đặn lại ngọt ngào, nhìn qua trông cậu như đang bĩu môi, tựa như không hài lòng hoặc không nghe lời mà muốn hôn tiếp.

Bị anh nhìn chăm chú bằng ánh mắt quyến rũ và nóng bỏng, Hình Dã đỏ hết cả tai. Cậu bị nhìn đến độ miệng đắng lưỡi khô, đành mím môi cúi đầu, nhìn áo sơ mi còn đang cài ngay ngắn của Ôn Thừa Thư. Nút áo của anh được cài chặt cho tới tận nút cao nhất, dưới cổ áo là cái cà vạt màu xanh lam sọc nghiêng, mỗi sọc nghiêng đều được sắp xếp đều tăm tắp như được tính toán vô cùng chuẩn xác, ngay chính giữa là một chiếc kẹp khiêm tốn không nổi bật, chỉ khi ánh đèn rọi vào mới sáng lên, báo hiệu sự tồn tại của mình.

So ra, quần áo Hình Dã có vẻ mất trật tự hơn nhiều, cậu chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ lớn, còn bị Ôn Thừa Thư thò tay vào làm lộn xộn. Mấy cái nút áo cài hờ chẳng che được thân thể, l*иg ngực trắng sữa sớm đã lộ ra trước mắt anh, đã thế lớp áo nhăn nhúm còn bị đầu v* đã cứng lên của cậu đội thành hai điểm nhỏ, xuyên qua lớp vải trắng mờ còn có thể thấy được quầng ngực của cậu.

Ôn Thừa Thư cầm lấy một lọn tóc của Hình Dã, không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay anh cứ đảo qua nơi đó. Hình Dã bị anh cọ ngứa, thân thể ngồi trên đùi anh hơi giật giật, bờ mông trần trụi không nhịn được hơi dịch chuyển một chút, cọ vào thứ nóng bỏng giấu dưới lớp vải quần tây trơn bóng. Nhiệt độ của thứ kia đốt thẳng tới mặt cậu, nhưng cậu vẫn từ từ cúi người xuống, dùng miệng ngậm lấy caravat của anh.

Hình Dã thực sự quá nghe lời, cậu không hề nghĩ tới việc chống đối lại yêu cầu của Ôn Thừa Thư. Anh bảo cậu dùng miệng thì cậu cũng chỉ dùng miệng, hai tay rất quy củ khoác lên trên cánh tay anh, răng cậu cắn lấy caravat của anh, loay hoay mất nửa ngày. Nước bọt dính lên khiến lớp vải ướt thành một màu xanh sẫm, nhưng cũng chỉ đủ để kéo lỏng caravat ra một chút mà thôi.

Ôn Thừa Thư nhìn xuống cậu: “Là cái em chọn đó, có thích không?”

Hình Dã đang cắn caravat của anh nên không thể phát ra một âm thanh hoàn chỉnh, cậu chỉ có thể nhìn anh đầy nũng nịu, khẽ hừ hừ hệt như một chú mèo con.

Ôn Thừa Thư cũng không làm khó cậu, anh đưa ngón vào trong miệng cậu trêu đùa đầu lưỡi, khiến hô hấp của Hình Dã trở nên dồn dập. Cậu vô thức được buông cà vạt của anh ra, ngậm lấy đầu ngón tay thon dài lành lạnh cẩn thận liếʍ mυ'ŧ.

Gò má Hình Dã nóng hổi, cậu cảm thấy nơi đó của mình đang cứng muốn chết, hình như trên đỉnh đã có chất lỏng chảy ra. Cậu nghĩ chắc chất lỏng của mình sẽ dính lên quần tây của Ôn Thừa Thư, làm ướt bẩn quần của anh. Nghĩ đến đó, Hình Dã đã cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng cậu lại không dừng được.

Cậu ngậm ngón tay của Ôn Thừa Thư, đầu lưỡi ươn ướt mềm nóng như muốn ngậm tan ngón tay anh, tỉ mỉ si mê khắc họa từ ngón tay đến móng tay, lại cẩn thận ngậm trọn cả đốt ngón tay.

Ôn Thừa Thư vừa thong thả làm loạn trong khoang miệng ấm áp của cậu, vừa rút tay kia ra khỏi áo sơ mi cậu mặc, thành thạo kéo cà vạt của mình xuống.

Ngay lúc anh muốn rút tay ra khỏi miệng Hình Dã, ngón tay anh lại bị ngậm chặt hơn, đầu lưỡi trơn trượt của cậu liếʍ qua từng đốt xương ngón tay của anh, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn đầu ngón tay. Thân thể gầy gò của cậu hơi run lên, chiếc cổ nhỏ nhắn không nhịn được phát ra âm thanh rêи ɾỉ tinh tế.

Ôn Thừa Thư hơi suy tư nhìn du͙© vọиɠ đang bùng lên trong đôi mắt hơi híp lại của cậu, đột nhiên nhớ tới lần trước, Hình Dã dùng đầu lưỡi giúp anh liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên ngón tay, khi cậu nằm trên giường kẹp chặt chân để anh lắm, cậu cũng vừa khóc vừa ngậm ngón tay anh.

Đam mê như vậy khiến Ôn Thừa Thư cũng có chút ngoài ý muốn, cũng thấy có chút mới lạ.

Anh hơi nhướn mày, ngón tay mang ý dò xét tiếp tục làm loạn trong miệng Hình Dã, đưa sâu vào trong, đầu gối đứa nhóc cũng kẹp chặt đùi anh

hơn.

Đầu lưỡi liếʍ tới từng khe hở, hơi ngứa ngứa, Ôn Thừa Thư nhẹ nhàng kẹp lấy đầu lưỡi trơn mềm, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ, ngón tay từ từ ra vào trong cổ họng nóng bỏng ẩm ướt của cậu.

Quả nhiên, cả người Hình Dã như kiệt sức, cậu dựa vào lòng anh, vừa mυ'ŧ ngón tay vừa kẹp hai chân cọ xát như không thể kiềm chế, tiếng rêи ɾỉ hòa với tiếng khóc nức nở của cậu tràn ra ngoài miệng.

Ôn Thừa Thư ôm hông cậu, cúi người hôn vành tai nhỏ nhắn, ngón tay vẫn khuấy động trong miệng cậu, giọng nói trầm thấp của anh mang theo ý cười: “Thích thế này sao?”

Ý cười trong lời nói của anh làm Hình Dã đỏ cả mặt, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn nổ tung, nhưng cậu không thể ngừng lại ham muốn đáng xấu hổ này của mình.

Ôn Thừa Thư nhất định sẽ cảm thấy cậu là tên biếи ŧɦái.

Cổ họng Hình Dã căng lên, hai ngón tay trong miệng chậm rãi chạm vào vòm họng cậu, khiến cậu không kìm được, ngậm chặt lấy chúng rồi mυ'ŧ mạnh. Ngón tay chạm đến quá sâu, khiến cậu như muốn nôn khan nhưng vẫn nghiện tới mức không cho Ôn Thừa Thư rút tay ra: “Ưm…”

Ôn Thừa Thư cảm thấy khoang miệng cậu đang thít chặt lại, muốn tay rút ra ngoài nhưng ngón tay lại bị giữ lại. Bộ phận nam tính của cậu nhóc tiết ra dịch lỏng làm ướt cả quần anh, cây gậy th*t ngẩng cao đầu thỉnh thoảng lại cọ vào bụng anh, khiến áo sơ mi của anh cũng bị ướt một mảng. Tất cả những phản ứng này cho anh thấy, Hình Dã thích như thế này.

Vì vậy, hai ngón tay anh tiếp tục chơi đùa, nhẹ nhàng đảo quanh lưỡi, chậm rãi đút vào, mỗi lần rời khỏi đều lưu lại một đốt ngón tay ở trong miệng cậu, sau đó lại đẩy vào từng chút, để đầu lưỡi Hình Dã quấn lấy triền miên.

Tay kia của anh trượt xuống theo cơ bụng Hình Dã, ngón tay lướt qua khu rừng lưa thưa bên dưới, trên đó dính dịch nhầy trơn trượt chảy xuống từ gậy th*t, ngón tay anh nhẹ nhàng vỗ về nơi ấy của cậu một chút, sau đó, anh dùng cả bàn tay ấm áp bao lấy cây gậy th*t ướt dính của cậu.

Hình Dã kêu lên những tiếng nức nở không rõ ràng, hơi dướn người đẩy cây gậy th*t của mình vào trong tay anh, không đợi anh chuyển động, cậu đã tự mình cọ, vừa rên hừ hừ vừa đẩy gậy th*t trượt qua trượt lại trong bàn tay cậu yêu nhất.

Ngón tay Ôn Thừa Thư khẽ dùng sức, kẹp lấy đầu lưỡi của cậu rồi kéo mặt cậu lại gần. Khoang miệng Hình Dã tiết ra một lượng lớn nước bọt, vì bị ép mở miệng, nước bọt chảy xuống dọc theo ngón tay, cả môi và cằm cậu đều óng ánh sắc nước đầy da^ʍ mỹ.

Ôn Thừa Thư gặm lấy cằm cậu, đầu lưỡi tinh tế liếʍ đi nước bọt dính trên cằm và cả trên môi cậu, ngón tay lại nhét vào cái miệng hư hỏng kia lần nữa, tay kia nắm lấy cây gậy th*t nhỏ của cậu, chuyển động, ngón cái đè xuống lỗ nhỏ nhạy cảm trên qυყ đầυ mềm mềm, mơ màng gọi cậu: “Nhóc biếи ŧɦái.”

Đầu ngón tay vươn đến nơi sâu nhất trong khoang miệng, cảm giác hơi khó chịu mặt sinh lý và cảm giác xấu hổ không chịu nổi trong tâm lý khiến nước mắt Hình Dã chảy ra, nhưng kɧoáı ©ảʍ ập tới cùng lúc cũng nuốt chửng cậu.

Đầu ngón tay Ôn Thừa Thư mò đến lỗ nhỏ trên đầu đỉnh của cậu, cảm giác khó diễn tả bằng ngôn ngữ này hành hạ đến mức cậu như sắp tan vỡ. Thân thể không chịu nổi, miệng cũng bị chặn lại không nói nên lời, cậu chỉ có thể rêи ɾỉ chịu đựng kɧoáı ©ảʍ như điện giật ập tới cơ thể.

Cậu bứt rứt khó nhịn rên hừ hừ, nước mắt nóng rực tràn ra khỏi đuôi mắt ửng hồng, rồi ngay sau đó tràn ra như nước lũ, chảy dọc xuống cằm. Hình Dã khóc tới nỗi cả người đều run lên, cậu mυ'ŧ ngón tay Ôn Thừa Thư, hai chân không kiềm chế được hơi run rẩy, nơi đó cũng run lên theo rồi đột ngột bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.

Đầu ngón tay Ôn Thừa Thư vẫn ngang ngược gảy gảy lỗ nhỏ đỏ hồng vừa tràn ra dịch thể trắng đυ.c, đặc sệt dính lên tay anh, mùi xạ hương nồng nặc trong không khí. Hình Dã cắn ngón tay anh, lại không dám dùng sức, cậu vừa khóc vừa cọ cọ hàm răng trên ngón tay Ôn Thừa Thư, khiến anh vừa nhột vừa tê dại.

Ôn Thừa Thư khẽ thở dài, ngón tay lui về phía sau một chút, tránh đi phần họng của cậu, để cậu tùy ý ngậm. Tay kia chậm rãi an ủi gậy th*t vừa xuất tinh, lau hết chất lỏng dính trên đó đi. Sau đó, anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ kéo cậu vào lòng, ôm lấy thắt lưng đang run rẩy không ngừng của cậu hỏi: “Khóc cái gì?”

Cậu nhóc vẫn đang còn khóc, vừa ngậm lấy ngón tay anh, vừa mơ màng thút thít trả lời: “Biến, biếи ŧɦái…”

Ôn Thừa Thư sửng sốt, không quá chắc chắn hỏi lại: “… Anh hả?”

Giọng cậu càng thêm nức nở: “Em…”

Lúc cậu nói chuyện, nước bọt trong khoang miệng tiết ra chảy xuống cổ, lẫn vào nước mắt, trượt theo ngón tay Ôn Thừa Thư chảy xuống tay áo, khiến tay áo sơmi của anh ướt nhẹp. Ôn Thừa Thư dở khóc dở cười rút ngón tay ra nhân lúc cậu thả lỏng miệng, ngón cái lau đi nước bọt đọng lại trên khóe miệng cậu, hôn hôn khóe mắt ẩm ướt rồi lại hôn nhẹ lên môi cậu.

“Thế này là biếи ŧɦái sao?”

Ôn Thừa Thư đỡ cậu ngồi dậy trên người mình, để cậu quỳ lên ghế sô pha. Anh dùng bàn tay còn đang dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình cầm lấy cái cà vạt đang để trên bàn. Mở phanh áo sơ mi trên người Hình Dã ra, anh vòng cà vạt lên cổ cậu, thắt lại đúng tiêu chuẩn, sau đó chậm rãi cởi hết nút áo sơmi trên người cậu, để l*иg ngực cậu lộ

hết ra bên ngoài.

Trên người Hình Dã chỉ còn cái cà vạt là được thắt tử tế. Cái cà vạt màu xanh đen dính dịch trắng dán trên l*иg ngực mỏng manh đơn bạc, tôn lên làn da trắng ửng hồng cùng hai điểm nhỏ cũng màu hồng đậm của cậu. Không gian ám mùi du͙© vọиɠ, gợi cảm quyến rũ mê người.

Hình Dã nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai anh, thân thể còn run nhè nhẹ. Cậu không dám nhìn anh, lông mi hơi rung động, nước mắt vẫn đang rơi. Cậu chỉ tự cắn môi mình, không phát ra chút âm thanh nào, dáng vẻ tùy anh định đoạt.

Chỉ riêng dáng vẻ này cũng đủ gợi lên ham muốn bạo ngược của nhiều người, khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt cậu, muốn thấy bộ dáng khóc lóc xin tha hoặc đỏ mắt giãy dụa của cậu.

Hai tay Ôn Thừa Thư trượt xuống từ ngang lưng, bàn tay anh xoa nắn hai bờ mông trắng trẻo mềm mại, rồi đột nhiên giơ tay đánh một cái lên mông cậu: “Sao hôm nay lại chỉ biết khóc thế hả?”

Tiếng vỗ lanh lảnh vang lên, Hình Dã không kịp đề phòng, mềm nhũn cả đầu gối, sau khi ngây người, cậu mới cảm thấy trên mông đau rát.

Nhận ra Ôn Thừa Thư vừa làm gì, cậu lập tức nhũn ra dựa vào lòng Ôn Thừa Thư, rất có dáng vẻ được chiều sinh kiêu, ra vẻ ấm ức lau nước mắt vào cổ anh, khóc đến mức thở không nổi. Cũng không biết là đau thật hay giả bộ đáng thương, chỉ thấy cậu ra sức làm nũng, dán chặt vào người anh: “… Đau, anh à…”

“Anh có biếи ŧɦái không?” Ôn Thừa Thư nghiêng đầu ghé vào lỗ tai cậu, dịu dàng hỏi.

Đầu Hình Dã chôn trong cổ anh khẽ lắc, mái tóc mềm mềm cọ vào cỏ, khiến người ta bứt rứt đến khó nhịn: “Không phải, anh tốt mà…”

Ôn Thừa Thư suýt bị đứa nhỏ trong ngực chọc cười, rõ ràng bị mình bắt nạt đến phát khóc, thế mà cậu vẫn ngọt ngào nói anh tốt.

Anh nghiêng đầu hôn lên gáy cậu nhóc nhà mình, bàn tay lại xoa nắn bờ mông vừa bị đánh, dịu dàng trấn an, chậm rãi ngậm lấy da thịt phần gáy của Hình Dã, nói đầy thâm ý: “Vậy em có biết anh đang nghĩ gì không?”

Hình Dã khóc thút thít, ấp úng hỏi lại: “Anh nghĩ gì cơ…”

“Cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối thật sự rất biết mυ'ŧ.” Ngón tay được nước bọt làm ướt trượt vào giữa bờ mông tròn, nụ hôn của Ôn Thừa Thư chậm rãi đi lên phía trên, hôn lên da thịt mẫn cảm sau vành tai, “Vậy cái miệng nhỏ nhắn phía sau này có phải cũng biết mυ'ŧ như vậy không?”

“Anh…” Sau tai Hình Dã nổi lên một lớp da gà, cậu khẽ rên: “Ưm…”

Lòng bàn tay ẩm ướt của anh bắt đầu chậm rãi vuốt ve vùng da thịt mềm mại giữa hai cánh mông, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua miệng huyệt chặt chẽ đầy nếp nhăn, hô hấp của người đang rúc đầu trong cổ anh cũng trở nên gấp gáp hơn, hai cánh tay mềm nhũn bám trên cổ anh. Cậu rêи ɾỉ hừ hừ mấy tiếng, cây gậy th*t vốn đã mềm xuống do xuất tinh, giờ lại bị anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nửa cứng lên.

“Cái miệng nhỏ chặt vậy nhỉ?” Ôn Thừa Thư đã sớm phát hiện cậu nhóc nhà anh thích nghe những lời như vậy, thế nên anh cũng không cần kiềm chế bản thân, ngậm vành tai cậu, thấp giọng nói ra những lời lưu manh, “Có cho chồng em làm không nào?”

Hình Dã nhanh chóng chuyển từ nỗi xấu hổ này sang cảm giác thẹn thùng khác. Ôn Thừa Thư luôn có khả năng làm cho tim cậu đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, cả màng nhĩ cũng cảm nhận được rung động khó nén ấy. Lỗ tai cậu bị hơi thở nóng bỏng của Ôn Thừa Thư nướng chín, khiến cả gương mặt cũng cháy đến đỏ bừng, cậu khẽ đáp lại “Vâng…”

Ôn Thừa Thư nhìn sắc đỏ lan từ tai xuống cổ cậu nhóc, đến khi vành tai cậu đỏ như tích máu, anh mới dùng lưỡi cuốn lấy vành tai nóng hầm hập ngon miệng đó: “Hửm? Nói lại.”

“Cho anh làm.” Hình Dã cảm thấy cả mí mắt mình cũng đã bị nướng chín luôn rồi. Cậu nhắm mắt, lông mi run rẩy. Không đợi Ôn Thừa Thư ép hỏi tiếp, cậu đã ngoan ngoãn mở miệng, “Cho anh làm, cho chồng của em làm mà.”