Nơi Ta An Lòng

Chương 39

Lúc đó Trịnh Yến Hoa bởi vì vừa mới tự sát chưa thành, được bệnh viện cứu về, một mình ở trong phòng, tinh thần sụp đổ.

Luật sư phụ trách án kiện mỗi ngày đều tới nhà cô bé chăm sóc cô mấy giờ, những thời gian khác, Trịnh Yến Hoa mất đi cha mẹ một thân một mình ở trong phòng trọ, ngay cả cơm nước cũng đều thường xuyên bỏ.

Lúc ấy trời mưa, Liêu Hành cũng bị ướt sũng, khi gõ cửa, cả người bị lạnh đến run cầm cập.

Khi Trịnh Yến Hoa vội mở cửa cho cậu, mặt đều trắng như ma.

Cô biết Liêu Hành, bởi vì bọn họ học cùng trung học.

Liêu Hành trong trường nổi tiếng học giỏi nhiều mặt, bề ngoài xuất chúng, là giáo thảo trong trường bọn họ, thậm chí là nam sinh nổi tiếng trong vòng 4,5 trường trung học xung quanh, rất nhiều cô bé đều thầm mến cậu, cả ngày đều nói những việc bát quái của Liêu Hành. Trịnh Yến Hoa còn là một nữ sinh không thu hút trong trường học, cha mẹ là nông dân từ ngoài tới, mang khẩu âm vùng quê, tướng mạo cũng không xuất chúng, hàng năm một thân gầy yếu mặc đồng phục, cùng những nữ sinh quanh thân trẻ trung trang điểm đẹp đẽ mà so, cô luôn bị người khác xem thường.

Trinh Yến Hoa đương nhiên biết Liêu Hành, cũng chính vì sự cố kia khiến hai người có liên hệ với nhau, càng khiến cô càng nhớ rõ Liêu Hành. Cô nhìn nam sinh trong truyền thuyết chỉ có thể nhìn từ xa thấy hoặc nghe trong radio đang đứng trước mặt, phản ứng đầu tiên của cô không phải phẫn nộ giận dữ, cô chỉ mở to mắt, mặt không có biểu tình mời Liêu Hành đi vào, thậm chí thản nhiên hỏi: “Muốn uống nước không?”

Liêu Hành chân tay luống cuống theo sát cô vào phòng, cả người dính dấp nước làm ướt mặt đất.

Trịnh Yến Hoa tựa hồ đối với hết thảy đều không để ý, lấy cho cậu một ly nước ấm (nước ấm là do luật sư giúp cô nấu) đưa cho Liêu Hành, liền không nói gì với cậu.

Liêu Hành chuẩn bị một bụng lời giải thích xin lỗi cùng với an ủi cô, trước một ly nước ấm, một chữ cũng đều không nói nổi.

Hai người đối mặt với nhau thật lâu, gương mặt tái nhợt của Trịnh Yến Hoa vẫn không thay đổi mà nhìn cậu, Liêu Hành không biết nói gì, áy náy cùng với xấu hổ nhìn chằm chằm ly nước trong tay, thẳng đến khi nước đã muốn lạnh, cậu mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện cha mẹ của cậu... thực xin lỗi.”

Trịnh Yến Hoa không nói gì.

Liêu Hành tiếp tục nói: “Mình thay mặt cha mẹ, còn có những hành vi của họ hàng xin lỗi cậu. Mình biết nói những lời này cũng vô ích, nhưng mà... thật sự đúng là không thể xin lỗi được những thương tổn của gia đình cậu, cũng như tổn thương của cậu. Mình biết là mình có làm cái gì cũng không thể bù lại đau xót mất đi cha mẹ cho cậu, nhưng mà mình sẽ cố gắng hết sức để bồi thường cho cậu...”

Trịnh Yến Hoa đột nhiên hỏi cậu: “Họ hàng nhà cậu đối xử không tốt với cậu đúng không?”

Liêu Hành sửng sốt một chút, không biết tại sao đột nhiên cô lại hỏi cái này, vẫn là do dự mà gật gật đầu.

Trịnh Yến Hoa cười lạnh: “Bọn họ cũng không đối tốt với tôi.”

Liêu Hành không nói gì.

Trịnh Yến Hoa nói tiếp: “Cậu vừa mới nói là sẽ bồi thường cho tôi đúng không?”

“Tiền mà pháp viện phán quyết, mình hiện giờ không có cách nào trả hết cho cậu, nhưng mình sẽ kiếm tiền, nhất định sẽ đưa cho cậu.” Liêu Hành lắp bắp giải thích, “Còn những cái khác... có yêu cầu gì khác, cậu có thể đề nghị với mình... nếu có thể làm, mình nhất định sẽ giúp cậu.”

“Thật vậy chăng?” Trịnh Yến Hoa nhìn cậu, gương mặt tái nhợt có chút tối tăm nở nụ cười, “Cậu sẽ giúp tôi hết thảy những cái tôi muốn sao?”

“Mình cũng không lợi hại như vậy...” Liêu Hành xấu hổi, “Nhưng nếu mình có thể làm được, mình quyết không nuốt lời.’

“Được.” Trịnh Yến Hoa bình tĩnh mở miệng, “Nhớ kỹ lời cậu nói, từ ngày mai bắt đầu, tôi muốn gì, cậu đều phải giúp tôi.”

Trong phòng hội nghị trở nên cực kỳ im lặng, ngay cả tiếng đánh bàn phím cũng đều không có.

Thân Việt chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, khi hỏi, có thể cảm thấy được sự khó chịu: “Kia cô ta muốn cậu làm gì?”

“Cũng không phải chuyện gì trái pháp luật, cậu đừng sử dụng giọng điệu mình vô cùng đáng thương được không?” Liêu Hành có cả tâm tình trêu chọc Thân Việt, “Kỳ thật Trịnh Yến Hoa cũng không phải người xấu, mọi người không cần vì chuyện cô ấy ở trên mạng bóc phốt chuyện của tôi liền nghĩ không tốt cho cô ấy.”

“Vậy hai người đạt thành hiệp nghị gì?” Thanh âm của Vinh Mặc trong điện thoại trở nên ôn hòa lại kiên nhẫn, “Liêu Hành, sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Kỳ thật cũng không có gì a, chính là tôi đi làm lo cho cô ấy đi học thôi.” Liêu Hành ngữ khí nghiêm túc, “Nhà của tôi nợ cô ấy, làm việc đó cũng đúng thôi, bằng không sao có tiền? Thế nhưng tôi cũng không có làm lỡ việc học của mình, mọi người xem, tôi còn học xong thạc sĩ nữa nha, còn là đại học trọng điểm nữa đó!”

Thân Việt giận: “Hiện tại mà vẫn bán manh hả (╯‵□′)╯︵┻━┻”

“Khụ khụ!” Liêu Hành ho khan hai tiếng, tiếp tục nói, “Tôi nói thật. Khi đó bởi vì có xích mích với họ hàng, tôi cho người khác thuê nhà, còn mình thì đi thuê phòng trọ. Tôi cùng với Trịnh Yến Hoa học cùng khối, cô ấy nói muốn thi đại học trọng điểm, tôi liền phụ đạo cho cô ấy, cuối tuần tôi

tự mở một lớp học phụ đạo, dạy cho mấy bạn trong trường kiếm sinh hoạt phí cho hai người chúng tôi. Tôi hàng năm ngoại trừ tiền học bổng còn có một ít tiền thưởng từ việc tham gia mấy hoạt động thi cấp tỉnh, cấp quốc gia.

Dạy nhiều bạn học, cho nên tiền kiếm được cũng đủ tiền sinh hoạt phí cơ bản cho 2 người chúng tôi.”

Tất cả mọi người lẳng lặng nghe cậu nói.

Khi Liêu Hành còn đi học, mở một lớp phụ đạo mà vượt qua. Cậu bộ dạng tốt, học giỏi nhiều mặt, mở lớp phụ đạo chân chính đến để học chắc cũng không nhiều người, đại đa phần là mấy nữ sinh có tâm tư khác. Liêu Hành làm như không biết, còn nghiêm túc giảng bài cho bọn họ, uyển chuyển cự tuyệt không ít bày tỏ của các cô bé.

Đến cuối tuần, Trịnh Yến Hoa sẽ đưa một chút cơm mình làm cho cậu, Liêu Hành từ chối vài lần sau cùng liền nhận.

Hai người trong lúc đó nói chuyện rất ít, bình thường luôn là Liêu Hành kiếm được tiền, lưu lại đủ tiền sinh hoạt phí cho mình, liền đưa hết tất cả tiền cho Trịnh Yến Hoa, cậu cũng chưa bao giờ lưu lại sổ sách, dù sao đối với cậu khi đó mà nói, nợ 100 vạn có lẽ là phải trả cả đời, cũng không quan trọng phải nhớ sổ sách.

Trịnh Yến Hoa dưới sự trợ giúp của cậu mà đậu đại học trong điểm,, Liêu Hành vẫn như cũ học giỏi mọi mặt, vẫn như cũ lấy được tiền thưởng từ học bổng cũng như giải đấu, sau khi học xong liền dạy thêm hoặc đi theo nhóm giảng viên tham gia các buổi tọa đàm, nghiên cứu, thảo luận. Nghỉ đông và nghỉ hè cậu ngược lại không đi dạy thêm mà là đi làm công ở khách sạn, quán bar, quán cà phê, hiệu cắt tóc, bến tàu, trường học nghệ thuật, tiệm nhạc cụ... Đều là những công việc của các ngành nghề không giống nhau, nhận thức rất nhiều người, trải qua cuộc sống không giống nhau, khiến cho nhân sinh buồn tẻ mà mệt mỏi của cậu trở nên thú vị rất nhiều. Kiếm được tiền thì vẫn như cũ lưu lại sinh hoạt phí cho mình còn lại đưa Trịnh Yến Hoa.

Trịnh Yến Hoa sau đó lại xuất ngoại, Liêu Hành thì ở lại trong nước học thạc sĩ, tiếp tục chu cấp cho Trịnh Yến Hoa học.

Sau đó, cậu cơ duyên xảo hợp gặp được Thân Việt, trở thành một diễn viên.

Liêu Hành nghỉ đông cũng như nghỉ hè đại học đều làm một số việc không giống nhau, phát huy trong nghiệp diễn của cậu. Nhưng mà cậu hiện giờ đã là ảnh đế, vẫn không nhà không xe không tiền như cũ, đều là vì... tiền của cậu kiếm được, cơ hồ đều đưa cho Trịnh Yến Hoa. Trịnh Yến Hoa dùng tiền này học đại học, xuất ngoại, mua quần áo xinh đẹp, trang sức sang quý, mua nhà, mua xe, chu cấp cho ông bà nội, ngoại của cô ở quê, cô đã có cuộc sống của một thiên chi kiều tử người được người khác hâm mộ.

Kể xong, Liêu Hành liền im lặng.

Thân Việt cảm thấy trong lòng khó chịu, cắn răng hỏi cậu, “Cho nên tiền cậu kiếm được đều đưa cho cô ấy? Cậu mỗi lần đều than khóc với tôi không phải là nói đùa hả?”

“Tui nào có than khóc?!” Liêu Hành ủy khuất, “Tui chỉ là kêu cậu mời tui thui mà...”

“Cậu là heo hả?!” Thân Việt xù lông, “Tiền mà cậu kiếm được mấy năm nay đã đủ 100 vạn rồi đó. Sao cậu lại đưa hết cho cô ấy! Bản thân cũng không để tiền cưới vợ mua nhà hả!”

Mọi người yên lặng nhìn y: với xu hướng này thì Liêu Hành còn có thể cưới vợ hả?

“Tôi không lưu sổ sách...” Liêu Hành cười gượng: “Vả lại, cũng quen rồi.”

“Chuyện này có gì mà quen! Sao cậu ngốc vậy?!” Thân Việt đã trở nên bị vây trong cuồng bạo “Cậu vì gì mà đưa cho cô ấy nhiều vậy, hiện giờ cô ấy trên diễn đàn lấy oán trả ơn bôi đen nhà cậu mà cậu còn cười được?!”

“Thân Việt, đừng nói cô ấy như vậy.” thanh âm của Liêu Hành trở nên thực bình tĩnh cũng thật kiên quyết, “Việc này của tôi mà là ơn nghĩa gì? Vốn chính là tôi nợ cô ấy. Hơn nữa... cô ấy vốn cũng rất vất vả, tình trạng thân thể với tâm lý cũng không được tốt, cậu không cần dùng những lời vậy để nói cô ấy. Mấy năm nay cô ấy chưa từng nói nặng lời gì với tôi, cũng không có bức bách tôi bỏ học làm việc kiếm tiền, càng không dùng lời lẽ nào chửi bới vũ nhục ba mẹ của tôi, tôi đã thực cảm kích cô ấy rồi.”

Thân Việt biết bản thân nói không lựa lời, lập tức giải thích: “Thực xin lỗi, tôi nói nặng rồi. Nhưng mà chuyện hiện giờ... Nếu không có thù riêng, vậy cậu có biết vì sao cô ấy làm vậy không? Như vậy là muốn hủy hoại cậu đó!”

“Có lẽ là vì...” Liêu Hành dừng một chút, thanh âm rất thấp, tâm tình phức tạp, “Sợ mất tôi đi.”

“Mất đi cậu?” Thân Việt nhíu mày, “Cô ấy thích cậu?”

“Không... nói sao nhỉ? Chúng ta là hai người sống nương tựa lẫn nhau, từ trung học cho tới nay, suốt 10 năm. Chúng tôi đều đã cắt đứt liên hệ với họ hàng, ngược lại, lại rất quen thuộc nhau, khi tôi sinh bệnh, cô ấy sẽ chăm sóc tôi, khi cô ấy gặp việc gì, người đầu tiên nghĩ tới là tôi. Chúng tôi đều điền người liên hệ khi cần thiết là tên đối phương.”

Liêu Hành nói đến đây, thanh âm ẩn chứa nhàn nhạt hoài niệm, “Tuy rằng hai chúng tôi không hề gặp mặt, nhưng mà... trong nhiều năm như vậy, bởi vì có người kia tồn tại, hai chúng tôi mới có thể đủ kiên trì mà đi tiếp. Loại cảm tình này tôi không biết hình dùng như thế nào... từ cái ngày mưa mà tôi đi tìm cô ấy 10 năm trước, cô ấy đưa cho tôi một ly nước ấm đã bắt đầu, tôi vĩnh viễn không có cách nào mà trách cô ấy.”

Liêu Hành nói đến loại cảm tình này, những người khác đều rất khó cảm động, nhưng cũng có thể hiểu được ý của Liêu Hành: Vô luận thế nào, không thể xúc phạm đến Trịnh Yến Hoa.

Tất cả mọi người nhìn về phía chiếc di động trên bàn. Chủ tịch Vinh Mặc của bọn họ suốt quá trình đều không mở miệng cũng không có động tĩnh gì. Ngay cả Liêu Hành nói những lời kia khiến cho Thân Việt tức chết, di động này vẫn im lặng như chưa hề liên lạc.

Quản lý nhịn không được cầm lấy xác định một chút, phát hiện vẫn còn kết nối, đành phải thật cẩn thận hỏi: “Chủ tịch?”