“Reng reng …”
Bên ngoài lại ấn chuông thêm một lần nữa, Trầm Thù Sắc vội vã đứng lên.
“Đến rồi đây!”. Cô vội vàng chạy tới cửa, nhưng không nhìn trước xem ai ở ngoài –
Mắt cô nàng trừng to vĩ đại, mồm há to nhét cả quả trứng cũng vừa! “Ak, thế nào vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi?”
*************
“Cô thật sự là chuyên gia hóa trang?”
“Không tin hả? Vậy đem mặt của anh cho tôi mượn được không?”
“Không phải, ý tôi là, cô không hóa trang còn đẹp hơn lúc hóa trang”
“Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm!”. Dám coi khinh kĩ xảo hóa trang của cô, tên đàn ông này chán sống rồi! Bộ dạng “Thô tục” kia rõ ràng rất tự nhiên mà!
“Nếu như muốn giả dạng thô thiển thì rất thành công, nhưng nếu để xem mặt, loại bộ dạng này tuyệt đối sẽ làm nữ diễn viên trở thành hàng ế.
Người này … quá đáng ghét! Mà lạ ghê, bộ dạng cô trông dữ dằn như vậy, đàn ông bình thường rất ít khi dám nhìn thẳng mắt cô, nhưng hắn lại có thể nhìn chằm chằm vào cô, coi như là có dũng khí! “Ế thì ế, tôi cho tới giờ cũng chưa dự định bán mình ra ngoài”.
Chuyện cô làm trong ngành trang điểm, nhất định là hai vị phụ mẫu nhà cô khai ra, không phải cô đã dặn trước rồi sao? Không được nói cho đối tượng biết cô là chuyên gia trang điểm, vậy mà bọn họ vừa làm cái gì?
Ly Minh Phi tâm trạng không tốt lắm, vì sao hiếm khi có ngày nghỉ, vậy mà lại phải đi cùng con người không gặp còn hơn này đi uống cà phê? Tất nhiên, tới nơi này cũng là chủ ý của cô, bởi vì cô không muốn ở một mình trong nhà mặt đối mặt với hắn.
“Vì sao?”
“Tôi chán ghét xem mặt”. Nói vậy đã hiểu chưa? Cô chán ghét việc xem mặt, bởi vậy không có khả năng sẽ thích đối tượng xem mặt.
“Tôi biết, đây không phải lần đầu tiên cô đi xem mặt, cô cũng không tới sao?”
“Tôi không phải thích ăn đồ chùa mới đi xem mặt, tôi là bị ép buộc”.
Cảnh Lan Hiên nhướn mày cười.
“Anh … anh cười cái gì?”. Hắn phản ứng ngoài dự đoán của cô, phải đặc biệt đề cao cảnh giác.
“Cô làm vậy giống như người ta không nghe theo cô sẽ gây sự, giống như trẻ con vậy”. Hắn trầm giọng nói, loáng thoáng có thể nghe ra ý cười.
Ly Minh Phi trừng mắt nhìn hắn, kẻ này thực sự rất đáng ghét! “Anh làm sao biết nhà tôi? Mà thôi, quên đi, hỏi thừa thãi rồi, vấn đề này anh có thể hỏi ai được chứ”. Không phải là cha mẹ bán đứng cô thì là ai?! Cái cô cần hỏi là – “Anh tìm tôi có chuyện gì?”.
Hỏi xong những lời này, cô nhìn hắn chăm chú, trong lòng tự nhiên có chút hồi hộp.
“Tôi đến để trả kết quả xem mặt”.
Kết quả? Còn có gì để nói sao? Kết quả cô nhận định, chính là không có kết quả!
“Việc này gọi điện thoại là được rồi, tôi cũng không phải chưa bị từ chối bao giờ, yên tâm đi! Lòng tôi rất mạnh mẽ mà”. Làm … làm gì mà nhìn cô chằm chằm như vậy? Lại còn cười mà như không cười nữa? Rất đáng sợ a! “Được rồi! Nếu anh đã có thành ý như vậy, tôi cũng không thể quá thất lễ, nên ưu tiên phụ nữ trước, cái tôi muốn nói, chính là – tôi từ chối”.
“Quả nhiên”.
“Chúng ta rốt cục cũng có lúc nhất trí a!”. Vỗ tay, cô cười giả lả, “Vậy cứ làm thế đi!”. Thật tốt! Mọi sự giải quyết rất hoàn mỹ, tuyệt không dây dưa lắm chuyện.
“Ly Minh Phi, hôm nay nếu chỉ vì từ chối thân cận, tôi sẽ chỉ việc gọi điện thoại đến là được”.
Nói cũng đúng, cô đề phòng nhìn hắn. “Vậy anh tới đây có mục đích gì?”
“Tôi có một đề nghị, không biết cô có hứng thú hay không?”
“Không có!”. Cô không muốn dây dưa thêm với hắn nữa! Nếu như bất hạnh bị hắn nhận ra cô chính là đối tượng đêm đó, vậy thì hỏng hẳn rồi!
Cô hôm nay không trang điểm chút nào, nhưng sau khi trang điểm thì khác nhau một trời một vực, bình thường cô hay mặc áo phông đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa, trông giống một cô sinh viên. Nếu cô trang điểm lên, tự nhiên sẽ lộ ra phong thái mê hoặc lòng người, quan trọng là …, ngày đó khi nhảy Flamenco, người giúp cô trang điểm chính là bà chủ quán có sở thích quái dị, bà nhìn vậy nhưng rất có bản lĩnh biến cô nương nhu mì thành yêu nữ.
Cảnh Lan Hiên sẽ không nhận ra cô là ai đâu.
Cô từ chối cũng không làm hắn buồn phiền, Cảnh Lan Hiên chậm rãi mở miệng, “Cô nói ‘Chúng ta rốt cục cũng có lúc nhất trí’ nói ra quá nhanh, tôi cũng đồng ý với cô – chính là chúng ta đều bài xích thân cận, nhưng đây tuyệt đối không phải lần cuối cùng, sau này nhất định còn nhiều cuộc hẹn như vậy chờ chúng ta”.
Nói vậy cũng không sai, hắn phải chăng đã nghĩ ra đối sách rồi? Uhm, vậy được, tạm thời nghe hết xem sao. “Rồi sao nữa?”
“Thì giả bộ lần xem mặt này chúng ta đã gặp được đối tượng rồi”.
“Cái gì?”
“Hôm đó cô cởϊ qυầи áo của tôi, làm cho y phục lộn xộn, tôi cũng cố gắng giải thích với cha, nhưng ông ấy cười tươi rói, nói thế nào cũng không tin”.
Vấn đề này cô cũng gặp phải rồi, Ly Minh Phi bực mình mà nói, “Cha mẹ tôi cũng vậy, cho rằng chúng ta phải lòng nhau rồi”. Hơn nữa mẹ cô là kiểu người một khi đã nhận định cái gì, thì tôi có đem 100 điều ra chứng mình bà nghĩ sai cũng vô dụng, bà chỉ tin tưởng vào con mắt của bà.
“Cho nên nói, mấy người họ nhất định một mực cho rằng chúng ta thích nhau”. Cảnh Lan Hiên dừng một chút, “Cô im lặng vậy tức là đồng ý hợp tác sao?”
Đối tượng tình một đêm chính là đối tượng xem mặt đã đủ xui rồi, giờ lại còn muốn giả vờ gặp gỡ? Cảm giác này thật kì quái a! “Không nên”.
“Vì sao?”
“Không có cảm tình mà gặp gỡ nhau, cảm giác rất giả dối”. Ly Minh Phi nhìn hắn. “Tuy rằng tôi chán ghét cha mẹ sắp đặt, nhưng bọn họ chỉ vì quan tâm đến tôi, nếu như hôm nay hợp tác với anh, bọn họ sẽ cảm thấy hi vọng, nhưng nếu ngày nào đó chân tướng rõ ràng, bọn họ sẽ rất đau lòng”.
Đây chỉ là một trong các lí do, nguyên nhân lớn nhất chính là, Cảnh Lan Hiên là một kẻ rất nguy hiểm, cô không muốn đến gần hắn quá mức.
Cô không hề yêu hắn, kẻ mà cô cố tình câu dẫn khi thần trí đang mơ màng, nhưng không cách nào phủ nhận lực hấp dẫn của hắn.
“Đối với ông bà Ly mà nói, cô thực sự là một đứa con tinh quái”.
“Đúng vậy!”. Ngoài việc thường xuyên ngấm ngầm chống đối, cô kỳ thực còn hay gây chuyện, khiến cho mẹ cô luôn luôn phải chạy theo giải quyết hậu quả cho con gái.
“Cha mẹ cô trước mặt cha tôi khen cô không dứt lời, có vẻ rất tự hào về cô”.
Ly Minh Phi cảm thấy không tốt lắm, “Bọn họ thật là, cần gì phải như vậy”.
“Cho nên, nếu để họ biết con gái hóa ra cũng thử tình một đêm, cô nghĩ bọn họ sẽ phản ứng thế nào?”
Cô giật mình, không thể tin được, “Anh …”.
“Chuyện đêm đó đối với tôi mà nói hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, hoặc cũng nói, tôi từng cho rằng, việc đó sẽ chỉ xảy ra đối với người khác mà thôi, nhưng lần đó lại xảy ra thật, cô nói xem, ấn tượng của tôi đối với đối phương đêm đó, có thể không sâu đậm được không?”
“Anh … anh …” A! Cô rất muốn hét chói tai! “Anh phát hiện ra từ lúc nào?”
“Lúc cô giả dạng thành thôn nữ”.
“Không thể nào!”. Cô đối với tay nghề của mình rất tự tin, hôm nay nếu cô muốn hóa trang, thì ngay cả cha mẹ cũng khó mà nhận ra cô.
Cô hóa trang thành cô nàng thô kệch, vậy mà Cảnh Lan Hiên vẫn nhận ra được, quả thực là sỉ nhục quá mức tay nghề của cô.
“Sự thực ở ngay trước mắt!”
“Anh là bởi vì hôm nay tôi không trang điểm, cho nên mới nhận ra tôi chính là người khiêu vũ hôm đó phải không?”. Hôm đó trang điểm tuy rất đậm, nhưng bởi vì không phải tự mình làm, cho nên bị phát hiện cũng phải.
Cảnh Lan Hiên lắc đầu. “Tôi không phủ nhận, hôm đó lúc cô bước vào phòng, tôi cũng chưa nhận ra cô ngay, nhưng đến khi cô trốn tránh người kia mà giẫm lên giày của tôi, lúc đó tôi mới nhận ra”.