Phó Thanh và Phùng Hoằng cuối cùng vẫn là không gặp mặt được.
Phùng Hoằng đã rất nhiều năm không gặp Tạ Nhan, hắn có lúc sẽ nhớ tới Tạ Nhan khi còn bé, không giống mấy đứa nhỏ khác cười cười nháo nháo, đối với người nào cũng là mặt lạnh, lại cười với mình.
Hắn hối hận vì quyết định ban đầu, từ lúc trở về đến rời đi, Tạ Nhan còn chưa từng kêu hắn là anh.
Bất quá không sao hết, hắn hiện tại lại tìm Tạ Nhan trở về.
Mặc dù có Phó Thanh cản ở phía trước, Phùng Hoằng cũng không để ở trong lòng, không ai từ chối thân phận cùng tiền tài đưa tới cửa. Tạ Nhan hiện tại chỉ là một tiểu minh tinh xuất thân viện mồ côi, nhưng nếu nhận lại Phùng gia thì không giống vậy, cho dù Phó Thanh là ông chủ mới ở Tể An, hiện tại ở trong vòng là nhân vật nóng bỏng tay, hắn cũng sẽ không ngại thân phận bạn trai của anh.
Phùng Hoằng hiếm thấy mới về nhà một chuyến, đến nhà kính trồng hoa, Dung Nguyên Nguyên đang chờ ở bên trong. Mấy năm gần đây, bà đã bệnh đến thần trí không rõ, đại đa số thời điểm đều ở trong viện dưỡng lão, thỉnh thoảng về Phùng gia cũng là ở trong nhà kính trồng hoa.
Hiện tại đã là tháng mười, bên trong nhà kính trồng hoa tràn đầy hoa tươi, Dung Nguyên Nguyên một mình ở bên trong, ngồi xe lăn, bệnh điên của bà cùng người khác không giống nhau lắm, rất yên tĩnh, bình thường sẽ không ồn ào.
Phùng Hoằng nửa quỳ một bên xe lăn, Dung Nguyên Nguyên hoàn toàn không có chú ý có người xuất hiện, tự nhiên lẩm bẩm với một chậu hoa tươi.
Thanh âm của bà rất nhẹ, lại rất mơ hồ, Phùng Hoằng tiến đến một bên mặt của bà, mới miễn cưỡng nghe thấy đôi câu, bà nói: "Xán Xán, Xán Xán thích..."
Xán Xán là tên của Tạ Nhan ở Phùng gia, tên đầy đủ gọi là Phùng Xán.
Phùng Hoằng nắm lấy tay bà, an ủi nói: "Mẹ, Xán Xán sắp trở về rồi, chờ mấy ngày nữa, con dẫn Xán Xán đến gặp người."
Dung Nguyên Nguyên tựa hồ nghe không hiểu hắn nói gì, như trước lẩm bẩm tên Xán Xán.
Bà bây giờ bệnh đã đến giai đoạn cuối, như một cây hoa hồng khô héo, nhưng mơ hồ vẫn nhìn ra được dung mạo lúc còn trẻ, là cao quý cùng đẹp đẽ cực hạn.
Phùng Hoằng nghe thấy tiếng động phía sau, quay người nhìn thấy Phùng Như đứng ở cửa phòng, nàng lạnh lùng cười: "Em cũng không biết, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn là không có quên mất Tạ Nhan kia? Hắn xem là cái thứ gì, mẹ nhìn thấy hắn, chỉ có bệnh tình tăng thêm."
Cô dừng một chút, chỉ
vàomình nói tiếp: "Là em, là em ở cùng với mẹ nhiều năm như vậy, chăm bà khám bệnh uống thuốc, cơ hồ toàn bộ thời gian đều dùng trên người bà, anh làm sao không nghĩ đến công lao của em chứ?"
Phùng Hoằng nhìn cô, không nói một lời. Phùng Như là hắn làm chủ thu dưỡng sau khi lạc mất Phùng Xán. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, chính là vì làm bạn an ủi Dung Nguyên Nguyên. Lúc lựa chọn hài tử, yêu cầu chính là tính cách nhu thuận, thân thể khỏe mạnh, Phùng Như so với Tạ Nhan lớn hơn vài tuổi, lúc được nhận nuôi đã bảy tuổi. Tính tình của cô liền trưởng thành sớm, lúc còn rất nhỏ đã sớm hiểu chuyện, sau khi tiến vào Phùng gia vẫn luôn biết vâng lời, rất biết dỗ Dung Nguyên Nguyên, mãi đến tận khi Dung Nguyên Nguyên điên đến hết thuốc chữa, thật sự coi cô như con ruột, thời điểm tỉnh táo hiếm thấy đem sản nghiệp dưới tên mình đều đưa cho nàng, sau đó Phùng Như cũng không còn lo lắng nhiều cho Dung Nguyên Nguyên.
Phùng Như hai ba bước đi tới phía sau Dung Nguyên Nguyên, nhẹ giọng nói: "Mẹ, anh hung dữ với con, con sợ quá."
Mười mấy năm qua, Dung Nguyên Nguyên cơ hồ đều là ở cùng cô ta, chỉ có phản ứng với lời của cô, bản năng nói: "Hoằng Hoằng là anh trai, là con trai, nhường em gái chút, có được hay không?"
Phùng Hoằng gật gật đầu, thấp giọng nói: "Cô bất quá là tu hú chiếm tổ chim khách, hơn nữa chuyện mười năm trước, trong lòng cô rõ ràng."
Phùng Như cúi người, hai má dán vào tay Dung Nguyên Nguyên, ngữ điệu rất thân thân thiết ôn nhu, lời nói ra lại cay nghiệt cực kỳ: "Khi đó em mới mười mấy tuổi, cái gì cũng không làm chủ được, hiện tại muốn nói là do em, anh, anh cảm thấy điều này có thể liên quan đến em sao?"
Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Phùng Hoằng: "Dù như thế nào, người cuối cùng quyết định lại là anh."
Đem Tạ Nhan từ viện mồ côi về là Phùng Hoằng một mình quyết định, lại đưa đi cũng là Phùng Hoằng chính miệng nói.
Có thể trách ai đây?
Phùng Hoằng nói không ra lời, đúng là như thế, có thể trách ai đây?
Phùng Như nhìn Phùng Hoằng đẩy cửa rời đi, mới dần dần nhăn chặt mày, không còn ung dung như vừa rồi.
Nàng hỏi: "Nếu như Xán Xán trở lại, mẹ còn có thể yêu con sao? Vẫn để lại tất cả mọi thứ cho con chứ?"
Dung Nguyên Nguyên tựa hồ không thể hiểu rõ ràng lời nói phức tạp như vậy, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Phùng Như, cười hỏi: "Như Như, con đang nói cái gì, mẹ nghe không hiểu."
Phùng Như thở dài.
Cô rất rõ ràng một đám Phùng gia là hạng người gì, tất cả mọi người trong nhà đều ích kỷ, hành động cũng chỉ vì chính mình.
Phùng Chử, Phùng Hoằng, Phùng Như, còn có Dung Nguyên Nguyên.
Lại như mười năm trước cô có thể trở thành cọng cỏ quyết tâm cuối cùng của Phùng Hoằng, mười năm sau, cô cũng có thể khiến Tạ Nhan không thể trở thành Phùng Xán.
Ba ngày sau, trước một ngày Phó Thanh cùng Phùng Hoằng hẹn gặp mặt, trên truyền thông bùng nổ một tin tức lớn.
Xảy ra quá đột ngột, trong nháy mắt liền truyền khắp trên mạng, tốc độ của những phóng viên kia quá nhanh, Hứa Ảnh Chi cũng không phản ứng kịp, phóng viên đã gánh máy thu hình đến lấp đầy bên ngoài trường quay phim.
Lúc đó là buổi chiều, Tạ Nhan còn đang đóng phim, thanh âm bên ngoài quá lớn, Ngô Vân buộc phải hô dừng, có hậu kỳ vội vã chạy tới, ở trước mặt hắn nói rõ tình huống, liếc mắt về Tạ Nhan bên này.
Lý Khiêm đang cùng cậu đối diễn, nhạy bén nhận ra được xảy ra vấn đề, nhưng hắn cùng Tạ Nhan ở chung lâu như vậy, vẫn là rất tin tưởng nhân phẩm Tạ Nhan, đối với cậu nói: "Có thể chính là truyền thông tụ tập lại đây, không có việc lớn gì, cậu trước tiên nghỉ một chút đi."
Tạ Nhan còn chưa kịp ngồi xuống, Giang Đồng đã cầm điện thoại di động của cậu lại đây, là Hứa Ảnh Chi.
Đầu kia âm thanh cũng rất gấp gáp, cô nói: "Bên này vẫn đang xử lý, cậu ở bên kia trước tiên không cần trả lời, vô luận hỏi cái gì im lặng là được."
Tạ Nhan "Ừ" một tiếng, không hỏi là chuyện gì liền cúp điện thoại. Cậu thoát vai rất chậm, còn chưa thoát khỏi cảm xúc của Cố Tuyết Văn, hiện tại đối với chuyện bên ngoài vẫn không chú ý.
Giang Đồng nhận được tin nhắn của Hứa Ảnh Chi, cẩn thận hỏi: "Tạ ca, nếu không chúng ta về khách sạn trước đi, bên kia ít nhất còn có bảo an, an toàn một chút. Trường quay phim bên ngoài e sợ cản không được bao lâu."
Ngoài nhóm đầu tiên, phóng viên càng ngày càng nhiều, đều chặn ở bên ngoài trường quay, bây giờ còn có thể miễn cưỡng đi ra ngoài, sau nữa thì khó nói.
Giang Đồng tìm mấy nhân viên ở trường quay hỗ trợ, trước tiên hộ tống Tạ Nhan lên xe.
Trướccửa phim trường quả nhiên có rất nhiều phóng viên, Giang Đồng đã kêu xe sớm lái tới, chính mình cản ở phía trước, để những người khác vây quanh ở bên người Tạ Nhan, ngăn cản ống kính. Hắn mới làm trợ lý thời gian ngắn, lần đầu tiên ứng đối tình huống như thế, tuy rằng luống cuống tay chân, mà chuyện có thể làm đều làm xong, những phóng viên kia không thể tới gần Tạ Nhan, chỉ có thể mở máy chụp điên cuồng.
Tạ Nhan vóc người quá cao, lúc cúi đầu nhìn về phía những phóng viên kia là thái độ bề trên, lại rũ mắt, dường như trào phúng.
Đèn chớp sáng lên.
Tạ Nhan trong ống kính cùng bình thường cũng không hề có sự khác biệt, cho dù ánh đèn chiếu đến mắt của cậu, cậu vẫn là lạnh nhạt xa cách, thần sắc không có một chút biến hoá nào.
Đoạn đường này bất quá mấy chục mét, bọn họ lại đi mười mấy phút.
Cuối cùng đã tới trên xe, Giang Đồng mất công tốn sức mà đóng cửa xe, thúc giục tài xế nhanh chóng lái xe, nhìn xe từ từ đi xa khỏi phóng viên, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Nhan nghiêng đầu đi, nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ, qua một hồi lâu, cậu mới hồi thần, thoát khỏi nhân vật Cố Tuyết Văn, thờ ơ hỏi: "Lần này là thế nào?"
Giang Đồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hắn muốn nói lại thôi, chuyện này cùng mấy lần trước kia bất đồng, không phải fan bóc phốt trên weibo, cũng không phải người khác hắt nước bẩn nói có kim chủ, mà là nghiêm trọng hơn, là chuyện không thể chạm đến.
Tạ Nhan cũng không có nhìn hắn, liền thêm một câu: "Bất kể là cái gì, cũng không sao."
Giang Đồng mới nhỏ giọng mở miệng: "Phóng viên không biết từ nơi nào đem hồ sơ Tạ ca truy ra, chính là chuyện ở viện mồ côi, có ghi chép làm thương tổn một người già. Đương nhiên, cái này khẳng định là giả tạo, không phải sự thật."
Tạ Nhan cúi đầu xem điện thoại di động, thậm chí không cần tìm kiếm từ khóa, hot search mấy top đầu tất cả đều là tên của chính mình.
Cậu tùy tiện mở ra một cái, là có thể biết rõ cặn kẽ lần này đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Bên trong có ảnh hồ sơ của Tạ Nhan, hết thảy đều nhắc tới rất rõ ràng. Cậu lúc hai tuổi vào viện mồ côi, đến mười tuổi bị một gia đình thu dưỡng, bất quá hai tháng sau cũng bởi vì bướng bỉnh bị trả về, sau khi trở lại viện mồ côi lại đánh một ông lão vào bệnh viện.
Thông thường, loại chuyện liên quan đến cả đời người thế này, người viết hồ sơ đều sẽ rất thận trọng, nhưng phần hồ sơ này vẫn là việc xấu loang lổ, không khỏi khiến người suy nghĩ viển vông, Tạ Nhan rốt cuộc lại là người ngoan liệt.
Cho dù không cần suy nghĩ sâu xa, chỉ cần việc đánh đập nhân viên công tác viện mồ côi, còn là một ông lão đến nhập viện, đã đủ...
Khiến người ta đuổi Tạ Nhan cút khỏi vòng giải trí.
Tạ Nhan không nhìn bình luận phía dưới, cậu thuận miệng nói một câu: "Hồ sơ viết chính là thật sự."
Cậu suy nghĩ chốc lát, nhắn tin cho Hứa Ảnh Chi, kêu cô đừng truy cứu nguồn gốc chuyện đánh người kia.
Bởi vì chuyện đó cùng Nguyễn An Ninh có liên quan, lúc đó nhân viên công tác viện mồ côi hỏi Nguyễn An Ninh, cô không muốn báo cảnh sát, cũng không muốn đem chuyện này ghi vào hồ sơ, chỉ muốn thoát khỏi bóng tối quá khứ. Nhưng mà đã xảy ra chuyện đánh đập nhân viên công tác, thế nào cũng phải phải có cái để bàn giao, Tạ Nhan liền nói đem chuyện này đặt ở trên người mình là được.
Kỳ thực hồ sơ này lúc Tạ Nhan xác định quay《 Bạch kình 》, Phó Thanh liền tìm người đè xuống, bình thường là không thể tra được.
Tạ Nhan không nghĩ ra là ai.
Mãi đến tận khi nhận được một tin nhắn xa lạ.
Cô nói: "Mười năm trước tao có thể đuổi mày ra ngoài, hiện tại mày không thể quay về được. Mày vĩnh viễn không thể giành được vị trí của tao."
Không có kí tên, Tạ Nhan lại nhận ra là ai. Bất quá cậu suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ lại tên của đối phương.
Hình như là gọi Phùng Như, con gái nuôi Phùng gia.
Tạ Nhan cúi xuống mắt nhìn màn ảnh, lại cùng Phùng gia kéo lên quan hệ.
Mà Phùng Như làm chuyện này vốn là không nghĩ tới có thể che giấu quá khứ, cô chỉ mong đem chuyện đã qua của Tạ Nhan mau chóng tung ra ngoài, đạt thành mục đích là được.
Cô đã suy nghĩ rất rõ ràng, hạng mục từ thiện Quy gia do Phùng gia phụ trách đã làm đến toàn quốc đều biết, thậm chí trở thành bảng hiệu của Phùng gia, đại biểu cho danh dự Phùng gia, mà hạng mục này nhân vật trung tâm chính là tiểu nhi tử Phùng Xán bị lạc mất. Phùng Xán có thể là người bình thường, có thể phổ thông, lại tuyệt đối không thể mất hết tên tuổi, đầy điểm ô uế, như vậy liền không xứng với cái bảng hiệu từ thiện này.
Huống hồ Phùng gia từng nhận nuôi Tạ Nhan, hơn nữa không lâu sau đã trả lại, dù như thế nào, Phùng Hoằng cũng không có cách nào giải thích chuyện này.
Lúc trước Phùng Hoằng đem Tạ Nhan nhận về lại đưa đi, đến bây giờ còn không dám đem người nhận về nữa, chắc chắn cũng có thể đem bên trong lợi hại quan hệ nghĩ rõ ràng, đúng lúc dừng tổn hại.
Sự lựa chọn của hắn cũng sẽ giống như trước đây, không có thay đổi.