Làm Nũng

Chương 35: Đầu tư

Cuối cùng cảnh kia cũng thuận lợi quay xong.

Thật ra quay xong cảnh kia, Tôn Hoài Quân rất hài lòng nên cho tổ kịch kết thúc công việc. Còn Tạ Nhan từ dưới hồ lên liền đi tìm ông, chỉ ra một chỗ sai lầm rất nhỏ, Tôn Hoài Quân xem kỹ mấy lần, mới thấy đúng là như vậy, nên quay lại một lần.

Tạ Nhan vọt vào tắm, thay quần áo rất nhanh, một chiếc áo len dài màu xám tinh khiết, quần jean đen, lấy khăn vội vội vàng vàng lau khô tóc, xõa tung trên đầu, may là mặt của cậu đẹp, tóc tai mới nhìn không giống một đống cỏ dại, ngược lại giống như cố ý tạo kiểu.

Trợ lý trang điểm ở một bên nhìn Tạ Nhan qua loa như vậy, rất hâm mộ nói: "Aii, mặt đẹp chính là như vậy, đến trang phục cũng chỉ tùy tiện, trùm bao bố cũng có thể lên sàn catwalk."

Tạ Nhan khó có được nhìn qua chính mình trong gương.

Chu Ngọc thấy Phó Thanh tới, chào hỏi anh một tiếng rồi tự giác lái xe đi.

Tạ Nhan hai ba bước đã tới bên người Phó Thanh, hơi ngửa đầu, ánh mắt ướŧ áŧ.

Phó Thanh sửa tóc cho cậu, tiện tay đem mũ trên áo kéo lên dặn dò một câu: "Đừng để bị lạnh."

Tạ Nhan gật đầu một cái, đeo khẩu trang lên.

Hai người đi tới bãi đỗ xe, Tạ Nhan mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái, theo thói quen mở cửa sổ, chống một tay lên.

Có chút dáng vẻ trẻ con bốc đồng.

Phó Thanh đạp chân ga, lái về phía phố cũ, hỏi: "Tiểu ạ rất thích đóng phim sao?"

Âm thanh của Tạ Nhan cách một lớp khẩu trang truyền đến, có chút không rõ: "Thích."

Cậu dừng một chút, lại lập lại một lần: "Rất thích."

Hôm nay Phó Thanh thấy Tạ Nhan nói chuyện với người khác luôn luôn rất đơn giản rõ ràng cậu rất ít nói cũng không thích dài dòng. Nhưng Phó Thanh phát hiện lúc nói chuyện với mình thì không như vậy, Tạ Nhan đôi khi sẽ nhiều lời hơn, cũng như bây giờ cậu trả lời anh rất nghiêm túc.

Tuy rằng Tạ Nhan đã rất đáng yêu, nhưng Phó Thanh phát hiện cậu ngày càng đáng yêu hơn.

Phó Thanh hỏi: "Bộ phim này cũng sắp quay xong, lúc quay có cảm giác gì?"

Tạ Nhan chống cằm, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Phong cảnh ven đường lướt qua, cậu rũ mắt, ánh đèn đường nhàn nhạt rơi vào trên mặt cậu, có vẻ yên tĩnh dịu dàng.

Cậu suy nghĩ chốc lát: "Lúc quay giống như biến thành người khác, trải nghiệm một cuộc sống khác, rất ngắn nhưng rất thú vị."

Tạ Nhan sau khi quay phim xong từ dưới hồ đi lên tắm rửa, hơi nước trên người phiêu tán ở trong gió, còn có mùi sữa tắm nhẹ nhàng, như có như không, quấn quít bên mũi Phó Thanh.

Phó Thanh do dự một chút, mở cửa sổ bên kia, mới có thể tiếp tục tĩnh táo hỏi: "Quay xong thì sao? Muốn cho người khác xem?"

Tạ Nhan nghoẹo đầu: "Muốn chứ. Một kịch bản, một đạo diễn, cùng rất nhiều diễn viên quay ra một bộ phim, đương nhiên muốn càng nhiều người xem."

Nói đến đây, Tạ Nhan tựa hồ lại nghĩ tới chuyện không vui gì, kéo khẩu trang, rút ra một điếu thuốc, bất quá lại để lại chỗ cũ: "Hơn nữa quay phim tốn tiền, có người xem mới thu được tiền về. Bằng không Tôn đạo sẽ điên mất."

Cậu ít khi nói đùa, chỉ một câu này đã chọc Phó Thanh cười.

Phó Thanh nhẹ giọng nói: "Đối với Tiểu tạ, một bộ phim cũng là một cuộc đời hoàn chỉnh."

Lời nói như vô tình, lại làm Tạ Nhan nhớ lại đã từng hứa với Phó Thanh sẽ không nhập vai quá độ nữa, cậu quay đầu qua giải thích với Phó Thanh: "Phó ca đừng lo lắng, em hiện tại có thể kiểm soát, quay xong liền thoát vai."

Cho dù có ảnh hưởng, cũng không quá mức ảnh hưởng đến cuộc sống thực.

Tạ Nhan đối với cuộc sống của mình có tự tin rất lớn, cậu cười với Phó Thanh, lộ ra răng nanh nhỏ: "Tuy rằng cuộc sống trong kịch bản rất thú vị, nhưng em sẽ không ước ao, vì em có cuộc sống rất tốt."

Cậu chính là Tạ Nhan, chuyện này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

Sau khi rời khỏi thành phố, đèn đường dần thưa thớt, có vài đoạn còn không có ngọn đèn nào, nhưng ánh trăng rất sáng. Nhưng bất luận là loại ánh sáng nào, gặp phải Tạ Nhan đều thuận theo, làm nền cho cậu.

Phó Thanh mong sau này dù có thế nào, Tạ Nhan đều có thể bảo trì ngây thơ, nhiệt tình và kiêu ngạo như thời khắc này.

Anh cười cười, nói một cách khẳng định: "Tất cả mong muốn của tiểu Tạ đều sẽ thành sự thật."

Ngày hôm sau, Phó Thanh tính toán làm cách nào đầu tư cho《 Bạch kình 》.

Sở Phục nghe xong, đầy đầu dấu chấm hỏi: "Nói cách khác, phim mà bạn nhỏ nhà cậu quay giữa đường hết tiền. Còn là một bộ phim văn nghệ vừa nhìn đã biết không bán vé được, cậu không đành lòng nhìn công sức bạn nhỏ bị bỏ phí nên muốn lấp cái hố này. Nhưng không thể dùng danh nghĩa của mình, mượn người khác đầu tư."

Hắn sắp xếp sự việc rõ ràng một lần, càng nghĩ càng không giải thích được: "Không đúng, cậu làm chuyện tốt không để lại tên, cậu xem tiền là rác à?"

Phó Thanh liếc mắt nhìn hắn: "Dùng danh nghĩa của tôi quá chói mắt, không tốt cho tiểu Tạ."

Câu này lại nói rất nghiêm túc, Sở Phục nghe xong liền cười: "Khi đó để tiểu Tạ ký với Huy Đạt không phải cậu còn nghiêm túc nói cái gì mà đây là chuyện riêng của người trẻ, bây giờ thế nào lại đầu tư? Vậy không phải là giúp đỡ người ta sao?"

Phó Thanh nhìn hắn: "Đừng gọi em ấy là "tiểu Tạ" "

Sở Phục ngẩn người.

Chỉ nghe Phó Thanh nói tiếp: "Chỉ có tôi được gọi như vậy."

Sở Phục phục rồi, thật sự phục rồi.

Thật là tình anh em cảm thiên động địa, mình không được gọi nhũ danh của người ta.

Sở Phục cà lơ phất phơ nghĩ, thôi được, dù Phó Thanh không nói đến tình anh em thì vẫn là anh em, nên chừa cho chút mặt mũi.

Sở Phục tuy rằng ngoài miệng không đáng tin cậy, thế nhưng làm việc rất tốt, đặc biệt việc có liên quan đến sản nghiệp, rất nhanh giúp Phó Thanh nghĩ ra cách ổn thỏa, có thể nhanh chóng cứu sống 《 Bạch Kình》.

Sau khi giải quyết vấn đề này, Sở Phục lại cùng Phó Thanh nói chuyện linh tinh, lúc hắn chuẩn bị rời đi mới nghe Phó Thanh nói một câu.

Anh nói: "Tôi hối hận."

Sở Phục nhất thời không phản ứng kịp, xoay người trở về hỏi: "Hối hận cái gì?"

Phó Thanh rũ mắt, cười cười: "Hối hận không mở phòng làm việc cho tiểu Tạ, để em ấy đi Huy Đạt."

Sở Phục trợn to mắt, nhìn chằm chằm Phó Thanh hồi lâu: "Mẹ nó, cậu nói giỡn đi."

Sở Phục với Phó Thanh có mười năm giao tình, gặp phải sóng to gió lớn nhiều như vậy, Phó Thanh chưa từng nói qua câu hối hận.

Lại vì chuyện này hối hận?

Năm ngày sau, Tôn Hoài Quân nhận được một phần hợp đồng điều kiện vô cùng tốt. Trong đó không chỉ có mấy nghìn vạn đầu tư gốc, thậm chí còn căng cứ tình hình quay chụp sau này tăng thêm đầu tư. Hơn nữa người đầu tư đảm bảo không xen vào quá trình quay phim, toàn bộ chi tiêu do đạo diễn khống chế, chỉ chia lợi nhuận khi thành phẩm có lời.

Quả thực giống như là cái bánh trên trời rơi xuống.

Thế nhưng Tôn Hoài Quân nhịn được, không nhận.

Nguyên nhân rất đơn giản, bên đầu tư đưa ra lý do là fan điện ảnh của Tạ Nhan, không đành lòng nhìn bộ phim đầu tay của Tạ Nhan chết non nên mới bỏ tiền.

Tôn Hoài Quân nhìn mưa gió trong vòng này nhiều năm như vậy, loại mượn cớ thế này ông nghe được nhiều rồi, phần lớn là người có tiền coi trọng nghệ sĩ. Bây giờ nói là đầu tư, chờ tiền đến rồi, lại muốn cùng người ta ăn cơm, dạo phố cuối cùng lên giường. Đoàn phim quả thật thiếu tiền, Tôn Hoài Quân rất gấp, nhưng không tới mức đem bán Tạ Nhan lấy tiền.

Bên kia nghe được lo lắng của Tôn Hoài Quân, cũng không trở mặt, ngược lại ôn tồn nói có thể từ từ suy xét, nhưng cũng nên nhanh một chút, quay phim mỗi ngày đều là đốt tiền.

Việc này khiến Tôn Hoài Quân một đêm không ngủ, hôm sau trực tiếp cho nghỉ một ngày, cùng phó đạo diễn nói chuyện riêng với Tạ Nhan.

Tôn Hoài Quân thuật lại đầu đuôi mọi chuyện với Tạ Nhan.

Tạ Nhan sau khi nghe xong vẫn như thường bình tĩnh suy nghĩ, lát sau hỏi: "Bên kia có điều kiện phụ không? Ký hợp đồng xong liền trực tiếp đưa tiền sao?"

Tôn Hoài Quân không ngờ Tạ Nhan có thể bình tĩnh như vậy, lại gọi điện cho phía đầu tư, xong rồi khẳng định: "Chỉ cần ký hợp đồng, tiền lập tức tới."

Tạ Nhan gật đầu nói: "Ký."

Tôn Hoài Quân vẫn còn có chút do dự: "Không phải, tôi cảm thấy cái danh nghĩa fan điện ảnh này..."

Quả thực là cái cớ, trước đó Tạ Nhan còn chưa quay bộ phim nào, chỉ có các thể loại vai thi thể.

Tạ Nhan nhíu nhíu mày, ý nghĩ rõ ràng, tiếng nói lãnh đạm: "Hắn muốn đầu tư, điều kiện đã viết trên giấy, vậy nhận đi. Về phần không có trên giấy, ai cũng không thể ép buộc tôi."

Đến nay không ai có thể dùng thủ đoạn như vậy để giao dịch với Tạ Nhan.

Bởi vì Tạ Nhan không sợ, ranh giới cuối cùng của cậu ở đó, không ai phá vỡ được. Nếu ai dùng thủ đoạn cưỡng ép, cậu sẽ dùng đến nắm đấm.

Người đầu tư kia biểu hiện không có điều kiện dư thừa nào, có ý đồ khác cũng chỉ là phỏng đoán của bọn họ, nhưng chí ít có tiền có thể vượt qua nguy cơ trước mắt.

Bất quá Tạ Nhan nghĩ đến chuyện sau này, nhắc nhở một câu: "Bất quá nếu sau khi đầu tư, tôi không muốn cùng hắn kết giao, có thể liên lụy đến đoàn phim."

Cậu dừng một chút: "Tôi sẽ không kết giao với hắn."

Chuyện này cần sớm nói rõ, bởi vì Tạ Nhan cũng sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào hoặc là bất cứ chuyện gì bán đứng tôn nghiêm của mình.

Cậu dùng tư cách Tạ Nhan mà theo đuổi ướt mơ, Tạ Nhan mà không có tôn nghiêm cũng không còn là Tạ Nhan nữa.

Phó đạo diễn liên tục gật đầu: "Cậu nói gì vậy, đoàn phim tiếp nhận tiền, thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, sau đó nếu như hắn dám đến, anh em tôi đánh hắn cho cậu."

Tôn Hoài Quân lập tức liên lạc bên kia, hẹn thời gian ký hợp đồng, thậm chí cùng phó đạo diễn mĩ mãn thảo luận, một số tiền lớn phải tiêu thế nào mới tốt.

Tạ Nhan đối với những việc này không có ý kiến, ngồi xem điện thoại. Tôn Hoài Quân vô ý thấy vẻ mặt của cậu một lời khó nói hết, thăm dò liếc nhìn màn hình.

Là Dương Tầm gửi weichat, hoàn chỉnh trả lời vấn đề của Tạ Nhan — — làm sao cảm tạ cống hiện của vị fan điện ảnh kia?

1. Tìm vai diễn kinh điển nhất mà bản thân đã diễn, sau đó ký tên lên poster gửi cho đối phương, nhất định phải là bộ nào không xuất bản nữa. Người khác đều khóc thiên tưởng địa muốn có, mà chính mình dễ dàng có được! Khiến vị fan kia cảm thấy tôn quý!

2. Đem hình ảnh thông tin của vai diễn mới nhất chưa được công bố ra ngoài gửi cho đối phương, như vậy vị kia có thể nắm bắt tin tức trước những người khác, không chỉ tôn quý, đối phương còn cảm nhận được lòng biết ơn và tôn trọng!

3. Tự mình viết thư cảm ơn đối phương, nhất định phải cảm tình chân thành tha thiết, ngôn ngữ lưu loát, tốt nhất đừng ai viết giùm, nếu như bị phát hiện sẽ tổn thương tình cảm của đối phương.

Trả lời xong mấy điểm nà Dương Tầm còn hỏi một câu: "Tạ ca hỏi cái này làm gì?"

Tạ Nhan hối hận hỏi Dương Tầm chuyện này.

Thực sự hối hận.

Tôn Hoài Quân vỗ vai Tạ Nhan: "Hay a! Cứ làm theo cái này, chặn miệng bọ họ, bên kia còn có thể nói gì!"

Vai kinh điển nhất của Tạ Nhan là tám cổ thi thể trong 《 Bát vương loạn 》 bởi vì diễn quá tốt, mới bị Vương Ninh nhìn trúng, đề cử cho Tôn Hoài Quân. Vì vậy Tôn Hoài Quân gọi điện cho bạn cũ, kêu Vương Ninh cho người thiết kế poster tám cổ thi thể của Tạ Nhan.

Sau đó, Tôn Hoài Quân ở hiện trường chọn ra mấy tấm đẹp mắt của Tạ Nhan trong 《 Bạch Kình》kêu thiết kế gấp gáp làm poster rồi in ra.

Cuối cùng, Tạ Nhan có chút thống khổ ký tên lên mấy tấm poster một lời khó nói hết này.

Cậu còn phải viết một phong thư. Bất quá cái này độ khó rất cao, Tôn Hoài Quân đành phải buông tha, viết lên bưu thϊếp là được rồi.

Tạ Nhan suy nghĩ cả ngày, mới viết xuống một câu: "Chúc anh xem phim vui vẻ"

Lúc Tôn Hoài Quân đi ký hợp đồng, mang theo ba phần lễ vật rất trịnh trọng nói phải đưa tới tay ông chủ bọn họ.