Đoán xem, đoán xem?
- --
Tạ Nhan một mình tiến vào phòng tắm.
Buồng tắm có vòi hoa sen năng lượng mặt trời, mấy ngày nay là trời âm u, thủy không quá nóng, Tạ Nhan xả một chút nước lạnh, chân trái nửa cuộn dựa vào trên tường. Phòng vệ sinh rất nhỏ, chỉ mấy mét vuông, trần cũng thấp, vừa chật chội vừa nhỏ hẹp, Tạ Nhan lúc thường một người ở bên trong đều ngại hẹp, trong lòng hắn mơ hồ nghĩ, nếu là thêm một Phó Thanh, hai người có thể là thịt dán sát thịt nhét chung một chỗ.
Phó Thanh nghe thấy tiếng nước, nói với bên trong: "Tiểu Tạ, anh lấy chìa khóa của em đi mua cơm."
Tiếng nước quá lớn, Tạ Nhan đang gội đầu, không có nghe rõ liền đáp lại.
Phó Thanh mở điện thoại di động, tìm một cửa hàng không tệ đặt ba món một canh, thời gian chờ có hơi lâu.
Lúc anh cầm cơm trở về, Tạ Nhan đã tắm xong, cuộn tròn nửa người ngồi trên cửa sổ, trong phòng không có bật đèn, bên ngoài mặt trăng ngược lại là rất tròn rất sáng.
Có thể là mới tắm xong, Tạ Nhan khắp toàn thân đều dính đầy hơi nước, mặt mày đều là ướt nhẹp, dưới ánh trăng dáng dấp rất mềm mại.
Phó Thanh không tự chủ cười cười: "Chỗ này của em không có nhà bếp, không làm được cơm. Anh xuống mua một chút, tới dùng cơm đi."
Tạ Nhan một chân nhảy nhót tới phòng khách ăn cơm. Cậu lúc thường lãnh lãnh đạm đạm, nhưng lúc ăn cơm rất không giống. E rằng là do tại viện mồ côi lớn lên, từ nhỏ đã muốn cướp miếng ăn, Tạ Nhan ăn cơm rất nhanh, mà ăn được rất thơm, khá giống tiểu hài tử, khiến người khác nhìn thấy cũng không nhịn được muốn ăn nhiều một chút.
Ăn cơm xong phải xoa dầu thuốc.
Tạ Nhan thử giãy dụa: "Kỳ thực tự em có thể xoa, không cần Phó Ca cũng được."
Nhưng là Phó Thanh cảm thấy được không được.
Nếu như là bình thường, Tạ Nhan còn có thể nhiều giãy dụa một phút chốc, nhưng hôm nay bất đồng, Tạ Nhan có chút đuối lý, chống cự liền hiện ra danh không chính ngôn không thuận.
Tạ Nhan bị ép đàng hoàng nằm trên giường, lộ ra cẳng chân trắng như tuyết. Thân hình của cậu rất dễ nhìn, thân cao, gầy gò, cởϊ qυầи áo mới có thể nhìn ra được bắp thịt, đường cong mượt mà, chẳng hề khoa trương, lại có thể cảm nhận được trong đó có sức mạnh.
Phó Thanh đem dầu thuốc đảo ở trên tay, dựa theo bác sĩ chỉ dạy từng chút từng chút xoa bóp. Tay anh lớn mà thô ráp, lúc dùng sức, Tạ Nhan có thể cảm nhận được rất rõ ràng ma sát, lừa mình dối người cũng không được, chân trái vẫn luôn cứng, làm sao cũng không thể buông lỏng.
Phó Thanh nhận ra được, hỏi: "Hả? Có phải là quá mạnh?"
Tạ Nhan biết không phải là vấn đề sức lực, mà là chính mình không hiểu tại sao xảy ra vấn đề. Cậu đỏ mặt như nổ tung, khóe mắt lộ ra một vệt hồng, giống như bịt tai trộm chuông dùng tay che đầu, ác thanh ác khí nói: "Không phải, Phó Ca xoa nhanh một chút cho xong, em muốn ngủ."
Cậu nói xong câu đó cũng cảm thấy được chính mình không nói lý lẽ.
Nhưng Phó Thanh không tính toán với cậu, biết đến bạn nhỏ da mặt mỏng, không hỏi thêm nữa, thả nhẹ lực đạo xoa xong.
Anh rửa xong tay trở về, Tạ Nhan vẫn là che lại đầu, âm thanh cách chăn truyền đến: "Phó Ca xin lỗi, em
mới vừa ngữ khí không tốt."
Tiểu bá vương viện mồ côi đời này không có mấy lần áy náy, huống chi là lý do như vậy.
"Không sao." Phó Thanh dừng một chút, cách chăn sờ soạng đầu Tạ Nhan, "Bạn nhỏ bị thương, tính cách hư hỏng một chút cũng rất bình thường, không sao đâu."
Ngón chân Tạ Nhan lộ ra ở bên ngoài rụt lại, không nói gì.
Mấy ngày kế tiếp, Tạ Nhan nằm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương, xem kịch bản. Cậu vốn cũng không phải trọng thương, an dưỡng rất nhanh, thêm vào huấn luyện viên mới con người không tồi, kỹ thuật cũng tốt, liền luyện gần nửa tháng bơi lội, Tôn Hoài Quân cuối cùng gọi điện thoại cho Tạ Nhan, kêu cậu tới chụp ảnh định trang.
Bởi đoàn kịch rất nghèo, rất tiết kiệm, chỗ chụp định trang, một căn phòng hóa trang cũng không có, hết thảy diễn viên đều ở trong một phòng lớn chờ chuyên gia trang điểm.
Bởi vì Tạ Nhan muốn nhuộm tóc, chuyên gia trang điểm lại ít, thoa xong thuốc nhuộm tóc liền đem hắn trước tiên để qua một bên, thay người khác hoá trang. Tạ Nhan sợ ồn ào, một người ở trong góc xem kịch bản.
Mãi đến tận khi có một người tự động lại gần, đi tới trước mặt Tạ Nhan nói: "Ồ, cậu lại tới đây diễn quần chúng sao?"
Tạ Nhan ngẩng đầu lên, nhíu nhíu mày, đến nửa ngày mới nhận ra là nam chính của bộ phim trinh sát lần trước, Dương Tầm.
Dương Tầm cũng là mới đến, hắn xuất đạo lâu như vậy, vẫn luôn có phòng hóa trang riêng, không chịu tội như vầy bao giờ, giờ không được trang điểm trước chỉ muốn được thanh tịnh, mới tìm góc vắng vẻ, không ngờ gặp phải Tạ Nhan.
Hắn rất đắc ý mà nhướng mày: "Hai chúng ta vẫn là có duyên phận, cậu xem cậu không muốn tôi giới thiệu công tác cho, đến làm quần chúng liền đυ.ng phải. Tôi là bộ nam hai của phim này, Tôn đạo rất coi trọng tôi, cậu hảo hảo diễn, tôi lại giúp cậu đề của công việc."
Tạ Nhan thấy là hắn, lại một mặt lạnh lùng xem kịch bản.
Kỳ thực hai người cũng không thù hận, chính là Dương Tầm không phục, luôn muốn tìm cớ.
Tôn Hoài Quân từ chỗ thợ chụp ảnh lại đây, xa xa liền thấy Tạ Nhan cùng Dương Tầm đang nói chuyện, đến gần đối Tạ Nhan giới thiệu: "Đây chính là Dương Tầm, nam phụ mà tôi nói vơi cậu, các cậu thì ra quen biết a, như vậy hợp tác cũng thoải mái hơn chút."
Dương Tầm, chính là tiểu sinh không cần thù lao đóng phim, không dùng sẽ uổng phí, còn có lưu lượng có thể cọ.
Diễn viên đang lên có rất ít người nguyện ý không lấy thù lao, đem thời gian nửa năm tiêu hao tại một bộ đại dễ khiến hình ảnh mờ nhạt. Đầu tiên quay bộ phim này có chút khó nói, không giống phim truyền hình làm ẩu, không chi phí, sức lực có thể hai tháng xong một bộ, thù lao vừa cao lại dễ hút fan. Một quãng thời gian không ra xoát độ tồn tại, không ra phim truyền hình hoặc điện ảnh, liền bị khán giả cùng fan quên mất.
Nhưng Dương Tầm thì bất đồng, hắn là phú nhị đại, tự mang tài nguyên, không thiếu tiền, liền đến truy đuổi mộng tưởng thôi.
Dương Tầm từ nhỏ liền yêu thích phim tài liệu của Tôn Hoài Quân, sau đó hắn lớn rồi, đến khi có thể hiểu chuyện, Tôn Hoài Quân bắt đầu quay điện ảnh, hắn thích cực kỳ, phản phản phục phục xem. Anh hắn thường thường cười hắn, rõ ràng sống được như cái sa điêu, xem điện ảnh khóc lên thì bộ dáng càng nhược trí. Dương Tầm tiến vào giới diễn viên, một mặt là thật sự yêu thích, mặt khác thì lại là muốn cùng đạo diễn mình thích hợp tác, tối tăm tăm mà thỏa mãn mơ ước lúc còn nhỏ. Giấc mơ này cả nhà đều biết.
Anh của hắn biết đến Tôn Hoài Quân bởi vì lúc ( cá voi trắng) chuẩn bị, nhiều lần biểu thị có thể đầu tư toàn bộ, sẽ không làm bất kỳ quấy nhiễu nào, quay xong còn có thể dùng tiền tuyên truyền, chỉ cần để Dương Tầm đóng vai nam chính.
Nhưng Tôn Hoài Quân tính khí ngang ngạnh, chính là điều kiện như vậy cũng không đáp ứng, tự mình đến trường quay nhìn Dương Tầm biểu diễn sau từ chối. Lý do cự tuyệt cũng rất trực tiếp, nói thẳng Dương Tầm ngoại hình không phù hợp hình tượng vai nam chính, kỹ năng diễn xuất cần mài giũa nhiều hơn.
Anh Dương Tầm tức giận đến thiếu chút nữa khiến ( cá voi trắng) vĩnh viễn quay không được.
Dương Tầm vì yêu mến đạo diễn, trước tiên đem anh mình khuyên bảo, làm cho hắn đừng tiếp tục làm việc xấu. Liền ủy ủy khuất khuất mà tìm tới Tôn Hoài Quân, nói mình không muốn thù lao đóng phim, xem bộ này có hay không có nhân vật thích hợp, hắn đều có thể diễn.
Tôn Hoài Quân có yêu cầu rất cao với phim điện ảnh, nhưng cũng không phải là thật sự không thể dàn xếp, huống chi Dương Tầm điều kiện không kém, lại thông tình đạt lý, lại không muốn thù lao đóng phim, không dùng rất uổng phí.
Hắn lại giới thiệu Tạ Nhan với Dương Tầm: "Đây là nam chính ( cá voi trắng), chủ diễn bộ phim của chúng ta, các cậu phải hảo hảo phối hợp a."
Nụ cười Dương Tầm lập tức cứng đờ, vẫn duy trì mỉm cười giả tạo cùng Tôn Hoài Quân, chờ Tạ Nhan cùng Tôn Hoài Quân đều đi, mới nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi tiểu trợ lý: "Tôn, Tôn, Tôn đạo mới vừa nói là Tạ Nhan là nam chủ sao?"
Tiểu trợ lý hết chức trách mà thay Dương Tầm lau mồ hôi lạnh: "Đúng vậy, Dương ca, không nghe lầm. Cậu ấy là nam chính, anh là nam hai."
Dương Tầm thân tâm đều mệt mỏi, hắn suy nghĩ một phút chốc, suy nhược mà nói: "Này ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nghiệp quật có phải quá nhanh?"
Tiểu trợ lý cẩn cẩn trọng trọng an ủi Dương Tầm: "Dương ca không có sao đâu. Tuy rằng Tạ ca đẹp trai hơn anh, diễn tốt hơn anh, bây giờ lại là nam chủ, nhưng là hắn không có lão đại có tiền như chúng ta! Chúng ta có bối cảnh, sợ cái gì!"
Dương Tầm luôn cảm thấy lời này có chút quái lạ: "Tôi suy nghĩ cậu đây là đang an ủi tôi sao?"
Suy nghĩ một phút chốc liền gật gật đầu, rất tán thành mà nói: "Đúng, hắn nghèo như vậy, không thể một đêm chợt giàu
hơn
anh tôi được."
Nói chung về độ thổ hào, là không hơn được mình.
Nghĩ tới đây, Dương Tầm liền tìm về cảm giác ưu việt, yên lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Tầm: Tuy rằng cậu đẹp trai, diễn tốt, phiên vị* áp tui. Mà xin lỗi, bàn đến trình độ thổ hào, cậu là không sánh bằng tui.
Tạ Nhan:...
Đối thủ của ngài - Tạ Nhan mời 【 Phó Thanh 】 gia nhập chiến trường.
Dương Tầm: Cáo từ!
*phiên vị: bên trung thường dùng để gọi diễn viên
Nhất phiên: nam nữ chính
Sau đó lần lượt có: nhị phiên, tam phiên,...