*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hallie / Beta: Raph
Tần Tranh bị đuổi ra khỏi Quốc Công phủ.
Chỉ vì Sở Du bảo: “Trước khi cưới gả, không được gặp nhau. Nếu phạm lễ chế, sợ sẽ không suôn sẻ.”
Tần Tranh không đồng ý, y vốn đang định bày trò, Sở Du nói: “Ngươi không tin cái này nhưng ta tin.”
Trước đây làm trái lễ chế, bạch y xuất giá, chẳng được việc gì tốt cả.
Tần Tranh lặng lẽ im miệng, ngoan ngoãn cuốn gói về Hầu phủ đợi gả.
Vài ngày sau, Quốc Công phủ sai đại quản sự đến đưa lễ vật nạp thái*. Một đôi chim nhạn, lễ vật tượng trưng cho hòa thuận âm dương. Nếu nhạn lạc, cả đời sẽ không thể thành đôi, thể hiện cho sự chung thủy.
*Lễ nạp thái, nạp cát:
Hai trong số 6 lễ (“lục lễ”) để cưới hỏi bao gồm nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kì, thân nghinh. Thứ tự:
Nạp thái: nhà trai mời bà mối tới nhà gái đề nghị kết thông gia.
Vấn danh: xem bát tự để xin ngày lành.
Nạp cát: Sau khi có ngày lành, nhà trai chuẩn bị lễ đến báo cho nhà gái.
Nạp tệ: nhà trai chọn ngày lành để nhà gái tiến hành định hôn
Thỉnh kỳ: xin ngày giờ để hai bên cử hành hôn lễ
Thân nghinh: nhà trai mang kiệu 8 người khiêng để rước dâu về nhà mình.
Tần Tranh nhận lấy phần lễ nạp thái này.
Đến giữa tháng, Quốc Công phủ lại đưa lễ vật nạp cát* đến, quyết định ngày giờ. Sau đó lại đưa sính lễ đính hôn tới: tiền sinh lễ, sáu gánh bánh cưới, tám món hải vị, tam sinh, cá trôi, rượu, kinh quả, đường, trái cây, trà, hộp thϊếp, gạo. Lễ nghĩa nên có đều có đủ, cái gì cần có cũng không thiếu.
(1) 6 gánh bánh cưới tùy số lượng thành viên nhà gái mà mang sang.
(2) 8 món hải vị: ngụ ý thể hiện sự phát tài.
(3) Tam sinh: 2 cặp gà, 2 trống 2 mái; thịt heo từ 3 – 5 kí, hoặc 1 miếng liền xẻ làm đôi, thể hiện sự chân thành.
(4) Cá trôi: biểu thị có đầu có đuôi, mỗi năm đều dư dả.
(5) Rượu: thể hiện tình yêu sâu đậm.
(6) Kinh quả: gồm nhãn khô, vải khô, óc chó, đậu phộng nguyên vỏ, ngụ ý chúc con cháu đầy đàn, viên mãn hạnh phúc, sinh trưởng ko ngừng.
(7) Đường: gồm đường phèn, đường cát, đường bí đao, quất vàng. Ngụ ý ngọt ngào, bạc đầu giao lão.
(8) Trái cây: ngụ ý tươi vui
(9) Trà: ngụ ý bảo con gái khi đã kết hôn, phải thủ tín không thay đổi.
(10) Hộp thϊếp: gồm hạt sen, bách hợp, thanh lũ, trắc bách diệp, 2 cặp trầu cau, hạt mè, đậu đỏ, đậu xanh, táo đỏ, óc chó khô, nhãn khô; dây đậu đỏ, bao lì xì, tiền cưới, trang sức, nến long phụng, một tấm liễn đối.
(11) Gạo: để cho nhà gái nấu chè, ngụ ý ngọt ngào mĩ mãn.
Tần Tranh há hốc mồm.
Đại quản sự Quốc Công phủ nói: “Hồi Hầu gia, danh sách mười hai sính lễ ở đây, phiền ngài sai người kiểm kê. Trừ những thứ này, Nhị gia còn đặc biệt phái người đến đưa cho ngài vài món đồ. Người đâu, trình lên!”
Nói xong, lại có một người hầu từ phía sau bước đến, mặc áo mới, thắt đai lụa vàng, bưng lên một mâm gỗ khắc hoa điểu. Tần Tranh cảm thấy hoa mắt khi vén tấm lụa đỏ trùm phía trên lên.
Chỉ thấy trước mắt là một khay đầy ngọc quý, một đôi vòng vàng, một cặp nhẫn bạc, một cặp minh châu, túi thơm uyên ương, vòng tay xoắn vàng, ngọc bội la anh*, lược ngọc, trâm đồi mồi, còn cả áσ ɭóŧ bằng lụa trắng…
*la anh 罗缨: là dải dây màu mà nữ tử thắt eo vào ngày xuất giá, biểu thị người đã có chủ quyền.
“Đây là…” Tần Tranh nhớ năm xưa lúc còn chơi bời lêu lổng, y cũng chưa bao giờ có lòng tặng cho ai nhiều thứ như vậy.
Đại quản sự Quốc Công phu cười cười, nói: “Tấm lòng của Nhị gia, Hầu gia tự mình suy ngẫm nhé. Tôi đưa sính lễ tới, xin Hầu gia quyết định cho một ngày.”
Tần Tranh đáp: “Ngày đã chọn rồi, vào đầu tháng sau, càng nhanh càng tốt.”
Quản sự nhận lấy lời nhắn, quay về bẩm báo.
Tần Tranh không biết nên khóc hay cười với số sính lễ này, chỉ cảm thấy mình là nàng dâu mới bỏ bê liêm sỉ nhất từ trước tới nay, trong phút chốc đã muốn được gả ngay lập tức. Suy nghĩ như thế nổi lên, đêm về y liền lén mò tới Quốc Công phủ, vô tình tiện đường chui vào giường của Sở Du.
Tuy Sở Du không bất ngờ nhưng cũng ngạc nhiên đôi chút.
“Thanh Từ, ta nhớ ngươi.” Tần Tranh ôm Sở Du từ phía sau, cọ tới cọ lui sau cổ hắn. Sở Du vừa mới tắm xong, trên người thoảng nhạt hơi nước, Tần Tranh liên tục hít lấy hít để.
Sở Du bị quấy phá, sau cổ ngứa ngáy, vội rút vào trong chăn. Đôi mắt buồn ngủ đến không nhấc lên nổi, buồn bực nói: “Đừng quậy, ta mệt.”
Khó khăn lắm Tần Tranh mới trèo tường mò được vào đây, tất nhiên sẽ không chịu thua, đôi tay ôm chặt lấy không buông, đặt từng nụ hôn vụn vặt dọc từ sau cổ xuống dưới.
Sở Du nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ ‘ưm’ một tiếng, nhấc cánh tay mềm nhũn vô lực đẩy Tần Tranh.
Tần Tranh nắm lấy tay hắn, khẽ cắn cắn mấy ngón tay thon dài.
Sở Du không còn cách nào, chỉ đành lười biếng mở mắt ra, cười nhạo: “Đường đường là Hầu gia mà lại như một chú chó thế này, nói ra chẳng ai tin.”
Tần Tranh cũng chẳng nổi giận, đôi mắt hoa đào cong cong, cười nói: “Sao lại chẳng ai tin, phải xem Thanh Từ có dám vứt hết thể diện mà ra ngoài nói hay không mới phải.”
Sở Du nhếch mày: “Đồ mặt dày.”
Tần Tranh cười, tựa vào đầu vai Sở Du, hỏi: “Rõ ràng đã dốc bao nhiêu tâm tư tặng ta vật định tình, sao miệng lại còn cứng như thế.”
Sở Du nhắm mắt, không để ý hắn.
Tần Tranh chống một tay lên trán, một tay mân mê sợi tóc đen của Sở Du, nhẹ giọng đọc:
Lấy gì tỏ quyến luyến?Đôi vòng vàng cuốn tay.
Lấy gì trao nồng say? Đôi nhẫn bạc trên ngón.
Lấy gì thề sắt son?Đôi khuyên lấp lánh ngọc.
Lấy gì nguyện trung thành?Túi thơm ướp hương hoa.
Lấy gì làm thiết tha?Vòng ngọc trên tay ngà.
Lấy gì kết ân tình?Mỹ ngọc thắt la anh.
Lấy gì tỏ lòng thành?Tơ trắng kết đồng tâm.
Lấy gì thay tình thâm? Lược vàng chải tóc rối.
Lấy gì hẹn ly biệt?Một chiếc trâm đồi mồi.
Lấy gì đáp vui cười? Váy trắng ba viền hoa
Lấy gì kết sầu bi? Sợi bạc vương trung y …
*Lấy trong bài thơ “Định tình thi” 定情詩 của Bà Khâm 繁欽. Bài thơ nói về việc dùng những tín vật định tình để thể hiện tình cảm thương nhớ của hai người yêu nhau thời cổ đại.Tham khảo thêm: TruyenHD /TruyenHD
Tần Tranh trở người, kề sát môi Sở Du khẽ hôn một cái: “Vậy mà ngươi tặng đủ cả.”
Gần đây thân thể Sở Du cực kì uể oải, không kiên nhẫn giằng co với Tần Tranh, đành chôn mặt vào ngực y, lẩm bẩm trong miệng: “Những thứ ngươi chưa từng cho cho ta… ta vẫn sẽ cho ngươi…”
Tần Tranh ngẩn người, sống mũi cay cay, cố gắng chớp mắt, thở dài một tiếng, ôm chặt lấy Sở Du.
Sở Du vốn đang yên giấc, cái ôm này khiến hắn có chút nghẹt thở, đầu óc nặng nề, dạ dày bắt đầu sôi trào. Hắn theo bản năng đẩy mạnh Tần Tranh, cố gắng hít thở vài hơi, mới nén xuống được cảm giác buồn nôn.
Tần Tranh giật mình, nhìn thấy Sở Du trở mình rồi trầm trầm ngủ tiếp, lúc này mới cẩn thận kề sát bên tai hắn, nhẹ giọng: “Thanh Từ… Thanh Từ?”
Sở Du dùng sức che lại hai tai, chưa kết hôn đã thấy hối hận rồi……
Tần Tranh không dám chọc ghẹo hắn nữa, ngoan ngoãn nằm lại ngay ngắn, trằn trọc suy nghĩ lời Sở Du vừa nói khi nãy, vừa cảm thấy ngọt ngào lại có chút chua xót.
Không hề bất ngờ, sáng sớm hôm sau Tần Tranh lại bị đuổi ra khỏi Quốc Công phủ, mặt mày ủ rũ về Hầu phủ tiếp tục đợi gả.
… …
Trước hôm xuất giá một ngày, Tần Tranh đến quân doanh uống rượu cùng đồng đội. Bát rượu to như cái đấu, đổ thẳng vào bụng.
Trong nhóm đồng sự có người thấy không đúng, e dè hỏi thăm: “Tướng quân… trong lòng ngài không vui à?”
Tần Tranh lắc đầu, tự tay rót rượu cho đồng đội, dừng chén trước miệng, nói: “Cái rắm! Ngày mai gia thành thân, sao lại không vui? Đừng có làm mất hứng! Nào… uống, uống đi…”
“Tướng quân, vậy sao ngài còn đi uống rượu, dành sức để ngày mai uống rượu mừng vui hơn chứ.”
Tần Tranh cười, lắc đầu, nói: “Không, không được… Thanh Từ đã nói ta phải ngoan ngoãn ngồi trong phòng, đợi hắn…”
Mọi người không đỡ được câu này, tướng quân nề nếp quá.
Tần Tranh lại lôi kéo mọi người uống một lúc lâu, cuối cùng say đến mơ hồ, khóc lóc: “Đáng ra trước đây ta nên cưới hắn về nhà quang minh chính đại thế này…”
Bây giờ Tần Tranh mới nhớ ra rõ năm xưa Sở Du gả cho y thế nào. Không có sính lễ, Sở Du cũng chưa từng nhắc đến. Không có kiệu nghênh thân, hắn đi bộ từng bước sang. Không có giá y, hắn phải mặc áo tang…
Những thứ Sở Du chưa từng có, lại cho y tất cả từng thứ một.
Lúc trăng treo giữa trời, Tần Tranh được mọi người bưng về Hầu phủ. Rửa mặt xong y tỉnh táo lại, chút nghẹn đắng trong lòng theo rượu trôi đi mất, chỉ còn lại ngập tràn sự háo hức đợi được gả. Tần Tranh không biết có phải người sắp thành thân đều nôn nao thấp thỏm như y không, nhưng y thật sự trằn trọc không ngủ được.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ca ca đã ngủ chưa?” Người đến chính là Tần Dao.
Tần Tranh choàng áo khoác, mở cửa: “Dao Nhi? Đã muộn thế này sao muội còn sang đây?”
Tần Dao bước vào phòng, nói: “Mẹ may vài chiếc mền uyên ương*, muội thêu cho ca ca một chiếc gối uyên ương, để tất cả ở trong rương. Chuyện thêu thùa may vá này muội cũng không am hiểu lắm, cứ xem như một điềm lành là được rồi. Ca ca sang bên đó cũng không cần dùng đến, tránh để người ta chê cười.”
*Hợp hoan bị (uyên bị/uyên ương bị): chỉ cái chăn của 2 vợ chồng cùng đắp.
Tần Tranh không biết nên khóc hay cười, xoa đầu Tần Dao như hồi còn nhỏ, nói: “Dao Nhi giỏi quá, biết thêu cả gối uyên ương. Ngày mai ta phải lấy ra xem thử mới được.”
Tần Dao đỏ mặt: “Ca ca đừng cười muội, chỉ là không biết nên tặng gì cho ca ca. Mẹ bảo mấy năm nay chỉ nghĩ đến lễ Phật, ngày mai không tiễn ca ca.”
Tần Tranh thở dài một tiếng, gật đầu: “Được, nhờ Dao Nhi chăm sóc mẹ nhiều hơn, bảo bà ấy đừng phiền muộn, đừng nghĩ nhiều.”
Tần Dao đồng ý, cắn môi, khẽ nói: “Mong ca ca cùng Sở Nhị ca vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão.”
“Dao Nhi…”
Tần Dao đứng dậy, cắt lời Tần Tranh: “Ca ca nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Tần Tranh thở dài trong lòng, tiễn muội muội ra ngoài.
Bóng liễu trong sân phất phơ, ánh trăng vừa đẹp màu, ngày mai hẳn sẽ là một ngày đẹp trời.
※
Sáng sớm đoàn rước dâu xuất phát từ Quốc Công phủ, pháo trúc tưng bừng thu hút người dân cả nửa thành. Hai bên đường bách tính vãng lai ai nấy cũng tới góp vui, bàn tán sôi nổi về hôn sự độc lạ này.
Hoành phi trước cửa Hầu phủ giăng lụa đỏ, dưới hiên treo l*иg đèn đỏ lớn, không khí rộn ràng vui mừng. Lúc trời còn chưa sáng, Hầu phủ đã mở rộng cửa, Tần Tranh bị thuộc hạ trong quân đội tụm thành nhóm đứng đợi trước cửa, mặt đầy vẻ mòn mỏi trông chờ.
Lần đầu tiên nhìn thấy lang quân nôn nóng muốn gả đi thế này. Đại quản sự đến trước nghênh thân* cũng bất lực, nhắc nhở: “Hầu gia, Nhị gia nhà chúng tôi bảo, tất cả phải làm theo quy tắc.”
*”Thân nghinh”, hay “nghênh thân”: một trong lục lễ như đã nói ở trên.
Tần Tranh đang chuẩn bị nhảy lên kiệu hoa che nửa, bị kéo trở lại, bảo là phải chặn cửa.
Quy tắc là quan trọng nhất, Tần Tranh lui vào trong, bịn rịn đóng cửa lớn lại.
“Giờ lành đã đến, mời Hầu gia vào kiệu”
Đại quản sự vừa xướng xong, còn chưa kịp gõ, cửa đã mở tung.
“Bây giờ đi được rồi chứ?” Tần Tranh mặc hỉ phục đỏ thắm, tay rộng eo thon, tóc dài vấn cao bằng đai nhũ đỏ, đôi mắt hoa đào cười lên rạng rỡ sáng chói, tuấn mĩ vô song.
Đại quản sự vuốt mồ hôi, đành phải gật đầu, mời Tần Tranh lên kiệu hỉ.
Tần Tranh trời sinh ưa nhảy nhót, trước nay ít khi ngồi kiệu, cảm thấy vô cùng thích thú, vừa định vén rèm bước lên liền bị đại quản sự ngăn lại.
“Hầu gia, đây là trùm đầu long phượng Nhị gia đặc biệt sai người chuẩn bị.”
Tần Tranh bật cười, nhìn chiếc khay được lót vải gấm, khăn trùm đầu đỏ tươi từ gấm Nguyệt Hoa hàng đầu nhuộm thành, long phượng trình tường, mang đến điềm lành.
“Được.” Tần Tranh cầm lấy khăn phất lên, đội ngay ngắn lên đầu rồi mới xoay người lên kiệu.
Đoàn rước dâu lại rộn ràng khởi hành, vòng qua con đường mới đến, ngụ ý lang quân đã gả đi không quay trở lại.
Bên này, Sở Du cũng đang đợi.
Cẩm bào đỏ thắm viền đen dệt kim, ngọc đới rũ tua ngọc, y bào rực rỡ thế này khiến sắc mặt xanh xao trước nay của Sở Du càng thêm tuyệt diễm động lòng người. Khách khứa bên ngoài đã đến, hắn không có thời gian nhàn rỗi, thay xong hỉ bào bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Nào ngờ vừa đứng dậy, một cơn choáng váng ập tới, trước mắt tối đen.
“Nhị gia!” Thu Nguyệt nhanh tay đỡ lấy Sở Du, hoảng hốt.
Sở Du nén lại cảm giác choáng váng, cố gắng đứng vững, lại cảm thấy dạ dày sôi sục, không khỏi khom người nôn ọe.
Thu Nguyệt nhìn thấy lập tức bưng chậu, giúp Sở Du vuốt vuốt lưng, sốt ruột nói: “Gia, sai người mời thái y nhé!”
Sáng ra Sở Du chỉ lo bận rộn, trong dạ dày chẳng có gì, nôn khan một trận mới thở phào một hơi, phẩy tay ý bảo mình không sao.
Thu Nguyệt đỡ Sở Du ngồi xuống, rót một chén trà thơm cho hắn súc miệng. Trải qua trận giày vò này, thấy sắc mặt Nhị gia nhà mình càng thêm tái nhợt, khóe mắt nàng nổi lên từng giọt thủy quang.
“Nếu thân thể Nhị gia không khỏe, gắng gượng cũng không phải là cách, chi bằng cứ sai người nấu thuốc.”
Sở Du không đồng ý: “Hôm nay ngừng thuốc đi. Dùng xong lại mệt mỏi, làm lỡ đại sự lại không hay.”
Thu Nguyệt lắc đầu khẽ thở dài, không khỏi cười nói: “Trong lòng Nhị gia không có gì quan trọng bằng Hầu gia.”
Sở Du nhướn mày, chưa kịp lên nói gì đã nghe thấy tiếng Chân Nhi.
“Cha!” Quả nhiên Chân Nhi đã nhanh chóng bước vào, hớn hở bổ nhào vào lòng Sở Du.
Chân Nhi vận một bộ váy hoa lung màu đỏ, tay áo nhỏ hình bươm bướm phất phơ theo gió. Búi tóc cài ngọc hoa đào tám lá, tai đeo khuyên hồng ngọc, trên mặt đầy vẻ phấn khởi không thể che giấu.
“Xem con chạy đến đầu đầy mồ hôi kìa.” Sở Du nhận lấy khăn tay từ Bích Ngọc, lau trán cho Chân Nhi.
Chân Nhi nghiêng đầu cười: “Cha lớn sắp đến rồi phải không cha?”
Sở Du gật đầu cười: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đợi.” Hắn đứng dậy, theo bản năng đỡ lấy phần eo đau nhức, một tay dắt Chân Nhi ra ngoài gặp khách khứa.
Lúc kiệu hoa đến, trước cửa lớn Quốc Công phủ đã có không ít người tụ tập đến.
Không đợi hỉ nương vén rèm, Tần Tranh đã nôn nóng lật rèm kiệu lên, y còn thành thật nghe lời mà trùm khăn long phượng, nhô đầu ra, tựa như một chú ngỗng huênh hoang khoác lụa đỏ.
Sở Du bật cười, bước lên trước vài bước, đột nhiên đỡ lấy y.
Dưới khăn trùm, Tần Tranh cười: “Thanh Từ, ta đến rồi.”
Hoàn chương 66