[Phượng Nghịch Thiên Hạ] Đừng Rời Xa Ta

Chương 23: Ta dạy ngươi học chữ

"Nguy hiểm", Phong Liên Dực vội hét lên khi thấy con ngựa Lôi Quang đang giãy giụa vì bị Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi lên.

"Đi lâu như vậy mà mãi không thấy về, hóa ra là ở đây hẹn hò", Ngọc Tiêu Nhi đang đi thì phát hiện ra hai người liền nấp vào trong bụi cây quan sát.

"Ngươi đang làm gì ở đây", Một cỗ giọng nói lạnh băng phát ra sau lưng Ngọc Tiêu Nhi làm nàng nhất thời run rẩy.

"Khỉ thật, sao mà ta đi đâu cũng gặp ngươi vậy nè", Ngọc Tiêu Nhi không cần quay ra đằng sau cũng biết người vừa nói ai. Trong đầu thầm mắng.

Hoàng Chiến Dã thực chất là đang đi tìm Hoàng Anh Dạ thì thấy Ngọc Tiêu Nhi đi về phía Thất tháp, nhất thời nghi ngờ nên bám theo. Cuối cùng lại thấy nàng ta núp mình vào bụi cây để nhìn trộm người khác.

"Thái tử vì sao đang ở Đông Viện lại đi ra đây vậy chứ?", Ngọc Tiêu Nhi quay lại hỏi Hoàng Chiến Dã. Lần này nàng không muốn hành lễ nữa vì ở đây cây cối rậm rạp ai biết được lúc nàng bị hắn chèn ép liệu có sinh vật quái quỷ nào lại nhảy ra dọa nàng không. Nếu như vậy thì sẽ làm hỏng mất khung cảnh lãng mạng ở phía bên kia mất.

"Bổn thái tử hôm nay không có tiết. Ngược lại là ngươi sao lại ở đây?"

Ngọc Tiêu Nhi ngồi phịch xuống thảm cỏ, tay này cầm nhánh cây treo ghẹo đám hoa lá, tay kia dùng để chống cằm

"Ta dù học cũng không hiểu nên ra ngoài chơi", Ngọc Tiêu Nhi trả lời câu hỏi của Hoàng Chiến Dã với vẻ mặt bình thản.

"Hôm trước ngươi khoe bản thân được Phong tiên sinh nhận làm đồ đệ thân truyền, còn tưởng ngươi lợi hại lắm chứ", Hoàng Chiến Dã cao cao tại thượng nhìn người đang ngồi dưới chân mình, hai tay khoanh lại, vẻ mặt có hơi chút biểu cảm cười nhạo.

Ngọc Tiêu Nhi không hứng thú để ý đến hắn, vẫn bình thản ngồi trên đất.

"Ta không biết chứ"

"..."

"Người không phải người của đại lục Tạp Nhĩ Tháp", Hoàng Chiến Dã nghiêm mặt hỏi Ngọc Tiêu Nhi.

"Sao ngài nói vậy", Ngọc Tiêu Nhi bừng tỉnh ngước mặt lên hỏi.

"Đồ vật hôm trước của ngươi, hành động, cử chỉ cùng kiến thức của ngươi nói lên tất cả", Hoành Chiến Dã thản nhiên nói, đôi môi đẹp khẽ cong lên một nụ cười châm chọc.

"...", Ngọc Tiêu Nhi ngây người ra, nàng thật không ngờ tên gia hỏa này đến cả người thôi cũng đẹp như vậy.

"Ngươi với Bạc Lương là có quan hệ gì?"

"Ngươi...ngươi, sao ngươi biết ta với Bạc Lương có quan hệ?"Chuyện nàng với Bạc Lương trừ đám người hôm trước bắt nàng thì chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt.

Chẳng lẽ bọn họ vì ghen ăn tức ở mà bắt đầu nói ra, nhưng hôm nay nàng đi học hoàn toàn gió im biển lặng mà. Không lẽ hắn...

"Ngươi nghe lén ta nói chuyện", Ngọc Tiêu Nhi khẽ đanh mặt lại nhìn về phía Hoàng Chiến Dã khiến hắn không dám tin vào mắt mình.

Trong mắt hắn thì tiểu nha đầu này chẳng qua là kẻ không hiểu chuyện, tính tình bốc đồng nào có thể có vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống như bây giờ cơ chứ.

"Ta lúc đó chỉ đi ngang qua", Hoàng Chiến Dã dù sao cũng là Thái tử, là người của Hoàng thất nào có thể yếu thế trước một tiểu nha đầu. Hắn thản nhiên đáp lại nghi vấn mà Ngọc Tiêu Nhi ban cho.

"Ngươi không biết câu: Quân tử phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe sao", nàng lấy câu nói của Hoàng Bắc Nguyệt mới vừa rồi nói lại, nàng dám chắc là Hoàng Chiến Dã cùng Phong Liên Dực câu trả lời sẽ không giống nhau.

Quả như nàng nghĩ, Hoàng Chiến Dã đứng bất động năm giây. Đang chuẩn bị dồn hắn vào tường thì hắn lại lên tiếng.

"Vậy hành động ngươi nhìn lén người khác như vậy là sao"

"..."

"Việc ngươi trốn học như vậy. Cho dù không biết chữ thì cũng phải nghe giảng"

"..."

"Hoàng Bắc Nguyệt trốn thì còn có lí do là tập luyện cho buổi thi đấu. Còn ngươi thì sao hả"

"..."

Hoàng Chiến Dã liên tục ra lời nói công kích Ngọc Tiêu Nhi khiến nàng nghẹn lời không biết nói gì cả, hai câu sau của hắn với điều nàng thắc mắc không liên quan cho lắm thì phải. Dù vậy cũng chả biết nói gì cả liền quay mặt ra chỗ khác.

Nàng mục đích chính là muốn đến Thất tháp điều tra nhưng không ngờ lại đυ.ng độ với tên này. Ngọc Tiêu Nhi nàng thuộc dạng người nếu không cãi lại đối phương sẽ trực tiếp bỏ đi mặc kệ cho hắn có nói thêm gì đi chăng nữa.

Ngọc Tiêu Nhi liền bỏ lại Hoàng Chiến Dã đứng đó, một mình tiến về phía Thất tháp, chuyện ngày hôm nay nàng không tính không có nghĩa trong tương lai cũng vậy. Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn.

Nhìn thấy Ngọc Tiêu Nhi đi về phía Thất tháp, Hoàng Chiến Dã vội đuổi theo.

"Ngươi đi về phía đó làm gì"

"Ta tìm sách đọc", Ngọc Tiêu Nhi mặc kệ Hoàng Chiến Dã chỉ trả lời vẻn vẹn một câu.

"Người nói ngươi không biết đọc chữ cơ mà"

"..."

"Ta đâu phải chữ nào cũng không biết đọc"

"..."

Hai tòa tháp đầu tiên, suốt từ sáng đến gần bữa trưa, Ngọc Tiêu Nhi gần như lục tung nơi này lên để tìm loại sách có ghi bằng Tiếng Việt nhưng lại không thấy. Chạy lăng xăng nãy giờ mệt quá, Ngọc Tiêu Nhi ngồi phịch xuống lưng dựa vào giá sách mà thở.

Hoàng Chiến Dã có vẻ khỏe hơn nàng nhưng cũng có chút mệt nhọc. Ngọc Tiêu Nhi thấy vậy liền biết là do độc của Thôn Thiên Hồng Mãng. Nhưng nàng không nghĩ nhiều vì trước sau gì thì độc của hắn chả được giải chứ.

"Còn sớm, sao ngươi không tranh thủ mà học đi?", Hoàng Chiến Dã nhìn ra ngoài trời, lúc này chắc cũng gần trưa thôi.

"Học...học...gì...cơ...", Ngọc Tiêu Nhi miệng vừa thở vừa nói.

"bịch" Hoàng Chiến Dã đặt một cuốn sách trước mặt Ngọc Tiêu Nhi, cuốn sách rơi xuống chiếc bàn gỗ mà hắn vừa lấy ra từ nạp giới.

"Học chữ", Hoàng Chiến Dã không mặn không nhạt nói.

"Ai dạy ta", Ngọc Tiêu Nhi không yếu thế khoanh tay đáp lại.

"Ta"