Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

Chương 422: Thật sự xem mình là rễ cây

Chương 422: Thật sự xem mình là rễ cây

Theo như Cố Vi Vi đoán, sau khi Lăng Nghiên đang hủy hợp đồng người phát ngôn khu vực Châu Á của MG, ngày thứ ba cùng Hắc Điền Chí Hùng đi tới Paris trụ sợ chính của Muse.

Sau đó Merlin Garnier nhận được thông báo của thư ký, cũng không có lập tức mời người tiến vào.

Mà là, ở trong văn phòng thiết kế hoàn thành tác phẩm của mình mới đi ra ngoài, cầm đồ đạc lên chuẩn bị tan việc về nhà.

"Marlin, Hắc Điền tiên sinh còn đang chờ gặp ngài."

Merlin Garnier nghe xong, nhìn xuống thời gian nói.

"Mời anh ta vào."

Hai phút sau, Hắc Điền Chí Hùng và Lăng Nghiên đến phòng tiếp khách dưới sự hướng dẫn của thư kí.

"Chào ngài Merlin Garnier, tôi là Hắc Điền Chí Hùng."

Hắc Điền Chí Hùng nói tên họ, hai tay đưa danh thϊếp lên.

Merlin Garnier nhìn lướt qua danh thϊếp, nói thẳng.

"Chuyện gì nói thẳng đi, tôi đang muốn đi ăn cơm."

"Nghe nói Muse đang tìm người phát ngôn, chúng tôi hy vọng tiểu thư Lăng Nghiên có thể trở thành người phát ngôn của Muse." Hắc Điền Chí Hùng nói ra.

"Lăng Nghiên" Merlin Garnier nhíu mày một cái, hỏi, "Ai?"

Lăng Nghiên đi cùng với Hắc Điền Chí Hùng, sắc mặt cô ta khó coi, mạnh mẽ kéo nụ cười nói.

"Garnier tiên sinh, mấy ngày trước chúng ta mới vừa gặp qua ở Milan."

Merlin Garnier nhìn Lăng Nghiên suy nghĩ một chút, nhớ lại hình như là thấy người phụ nữ này ở phòng làm việc của Martin.

"Tiểu thư Lăng Nghiên là diễn viên chính của 《 Trường sinh mộng 》, quang vinh lấy được hơn mười hạng mục giải thưởng điện ảnh quốc tế lớn, sự nổi tiếng của cô ấy chắc là người phát ngôn thích hợp nhất của thương hiệu Muse." Hắc Điền Chí Hùng nói rõ mục đích đến của bọn họ.

Merlin Garnier nghe xong, liếc nhìn vẻ mặt trang điểm tinh tế xinh đẹp người phụ nữ, hừ lạnh nói.

"Xin lỗi, tôi không cần người phát ngôn như vậy."

"Garnier tiên sinh, tập đoàn Cố thị rất mong muốn thúc đẩy hợp tác lần này với các ngài." Sắc mặt Hắc Điền Chí Hùng ngưng trọng nói.

Tuy nhiên lời nói không có rõ ràng nhưng không thể nghi ngờ là đang nói, Cố Tư Đình mong muốn anh ta có thể sử dụng Lăng Nghiên làm người phát ngôn của Muse.

Merlin Garnier lạnh lùng mà cười, "Hiện tại dưa méo táo non gì cũng có tự tin muốn làm người phát ngôn của Muse."

Dưa méo táo non?

Lăng Nghiên nghe đối phương chỉ về mình như vây, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Hắc Điền Chí Hùng: "Merlin Garnier tiên sinh, xin ngài chú ý lời lời nói của mình!"

"Các người tới tìm tôi, ở chỗ của tôi, còn muốn tôi chú ý lời nói?" Merlin Garnier chế giễu.

"Garnier tiên sinh, chúng tôi là rất có thành ý hợp tác." Hắc Điền Chí Hùng nói, từ trong túi công văn lấy ra một xấp tài liệu để lên bàn.

Merlin Garnier nhìn lướt qua, liền cầm lên xem một chút hứng thú cũng không có.

"Tôi nghĩ ý của tôi rất rõ ràng, người phát ngôn của Muse, người của cậu không đủ tư cách."

Mấy năm này, có nhiều người đến tặng lợi ích để làm người phát ngôn.

Nhưng mà, anh ta không thiếu tiền, ta cần chính là một người phát ngôn có thể thể hiện hoàn hảo tác phẩm của mình.

Một năm không có, anh ta có thể một năm không có người phát ngôn.

Năm năm không có, anh ta có thể năm năm không cần người phát ngôn.

Anh ta không thể chịu đựng được, tùy tiện chấp nhận tìm một người đại diện phát ngôn tác phẩm của mình.

Lăng Nghiên âm thầm cắn răng, cô không đủ tư cách, vậy anh ta đuổi theo Mộ Vi Vi đến Milan, một người mới ra mắt thì có đủ tư cách sao?

Lăng Nghiên nhìn Hắc Điền Chí Hùng, nếu như không bắt được cái phát ngôn này, cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Vi Vi làm người phát ngôn toàn cầu của MG.

"Garnier tiên sinh, tuyệt đối không nên nói như vậy, bằng không.. Sớm muộn gì sẽ rước họa vào thân." Hắc Điền Chí Hùng lạnh lùng cảnh cáo nói.

Merlin Garnier một tay chống trán, lạnh lùng cười nói.

"Thủ tướng Flanders vừa mới mời tôi thiết kế quà kỷ niệm cho phu nhân của mình, Phó tiên sinh cũng mời tôi thiết kế áo cưới cho Phó phu nhân tương lai, nếu trên người tôi gặp tai nạn gì.. Những khách hàng của tôi sẽ rất gấp."

Một người phụ nữ chưa có vào cửa Cố gia, cũng dám tới đến chỗ anh ta tìm cảm giác tồn tại, thật sự xem mình là rễ cây.

Vy0101