Kiếm Thần

Chương 2: Huyễn Trận

Bước vào một tửu quán nhỏ, đám người Vương Tiêu Dao được đưa lên tầng trên, nới này có đến gần trăm tên tu sĩ, họ ngồi thành từng nhóm nhỏ, riêng phần mình bàn tán. Lâm Thần trước khi đến đã tỉ mỉ dò xét qua mấy cái thế lực lớn xung đây, quét mắt một vòng liền có thể gọi tên toàn bộ đám người kia.

Góc trái bốn tên đại hán mang theo thiết chùy, hông quấn đai lưng làm bằng dây gai, phần trên để trần, người của Thiết Chùy Bang, Lực Vô Địch làm bang chủ. Kế bên có Lang Nha Đường do Lang Khiếu Thiên tập hợp một đám sơn tặc mà hình thành thế lực. Giữa phòng một đám đạo sĩ thuộc Thanh Hư Quán, quán chủ Ô đạo nhân. Ngoài ra còn mấy tên tán tu có chút cường đại như Kim Thân La Hán, Bạo Phong Đao, Hắc Hùng tướng quân. Đám còn lại không đáng nhắc đến.

Vương Tiêu Dao thì chẳng thèm để tâm đến đám người kia, chỉ dán mắt nhìn ngắm một nữ tử xinh đẹp thân mặc hồng y đang ngồi cạnh cửa sổ, nàng như đoá hồng cao quý ở giữa đám người thô kệch chốn hoang địa này. Hắn vừa định đến bắt chuyện thì liền bị Lâm Thân ngăn lại.

“ Công tử, làm chuyện chính trước đã.”

Vương Tiêu Dao xì một cái, trưng ra bộ mặt khó chịu đứng dây.

“ Các vị, chúng ta đường xa tới đây nếu chỉ để xem kẻ khác tầm bảo thì chẳng phải vô vị làm hay sao!?” Nói đoạn liền dừng lại, quan sát thái độ mọi người. Xác nhận tất cả đều chú gà chính mình mới nói tiếp. “ Hay vầy đi, ta tổ chức cá cược. Ai đoán trúng bảo điển lần này của vị tiền bối nào sẽ được thưởng vạn lượng. Thấy sao hả!?"

Đám người nghe đến phần thưởng liền phát sáng hai mắt. Ở địa phương hoang vu này thì một vạn lượng là số tiền rất lớn, có thể giúp một cái ngũ lưu thế lực như bọn hắn đứng vững mười năm. Đám tán từ thì có thể trực tiếp mua sắm tài liệu để đột phá cảnh giới. Vì vậy trong sân ai nấy đều đã động tâm nhưng lại không ai nói gì.

Ô đạo nhân liếc nhìn biểu hiện của đám người liền biết được nghi kỵ trong lòng họ, tự mình chịu thiệt làm chim đầu đàn, mở lời.

“ Công tử, vạn lượng của ngươi đã câu được bần đạo nhưng có điều ngươi lại chưa nói ra thân phận, đám bọn ta thật không dám tin tưởng.”

Vương Tiêu Dao vỗ mạnh lên tráng, tự nghĩ sao mình có thể quên thứ quan trọng như vậy chứ. Lâm Thần và Hải Minh trông thấy biểu tình lắc đầu cười khổ, họ biết rất rõ nhiệm vụ lần này của Vương Tiêu Dao. Chỉ cần kiếm đủ một trăm vạn lượng nộp cho tông môn thì liền sẽ được giao phụ trách một trong mười ba phân nhánh thuộc Vạn Lạc Phường . Ngoài miệng thì nói  nhiệm vụ nhưng kỳ thực ai cũng biết Vương Hoang kia đang kiếm cái cớ mà thôi, hắn vốn đã chuẩn bị sẵn trăm vạn lượng, dù lần này thành hay bại thì kết quả cũng chỉ có một. Biết vậy nhưng nghĩ đến chuyện ngay cả một đám ngu ngốc sơn dân cũng không thuyết phục được bị truyền ra ngoài sẽ chính là tát thẳng vào uy danh của Vạn Lạc Phường, Lâm Thần không chịu được. Hải Minh nhìn ra tâm lý của Lâm Thần, kéo Vương Tiêu Dao kia ngồi xuống ghế.

“ Công tử nhà ta lần đầu ra ngoài làm ăn, có chút thiếu sót xin các vị bỏ qua cho. Giới thiệu lại, bọn ta thuộc Lạc Hoa Phường, từ Trung Địa đến. Ta tên Lâm Thần, đây là huynh đệ ta Hải Minh, người vừa rồi là Vương Tiêu Dao công tử." Lâm Thần đứng dậy tự giới thiệu, sau đó lấy ra lệnh bài hoàng kim khắc một chữ lạc, tín vật của Vạn Lạc Phường.

Đám người như nghe phải sấm nổ bên tai, mấy lời vừa ra đã chân động toàn trường, bất kể người nào trên đại lục đều nghe qua danh tiếng Hắc Ám Tam Tông, gồm tập hợp ba cái thế lực đỉnh cấp trong hắc đạo, do Huyết Ảnh Giới đứng đầu, tiếp sau là Vạn Lạc Phường, Vẫn Thần Đỉnh xếp cuối, cũng là thế lực bí ẩn nhất.

Thấy không ai lên tiếng, Lâm Thần nói tiếp. “Các vị thật không có ý muốn kết giao với Vạn Lạc Phường bọn ta sao!?” Khi nói còn cố ý nhấn mạnh hai chữ kết giao.

Ô đạo nhân bên ngoài lăn lộn mấy chục năm, vừa nghe liền hiểu ý Lâm Thần. Hắn biết rõ Vạn Lạc Phường mở cửa kinh doanh sẽ không tùy tiện ra tay với khách hàng nhưng nếu không “kết giao” với họ thì kết cục cũng sẽ không có gì tốt đẹp. Chi bằng cứ thuận theo bỏ chút tiền, đoán bừa có khi vận đỏ còn trúng hẳn vạn lượng tiền thưởng, chuyện tốt như vậy ai nỡ từ chối.

“ Ta đoán Vân Hải chân nhân.” Ánh mắt mọi người đổ dồn phía phát ra âm thanh, là Lang Khiếu Thiên.

Đồ bỉ ổi. Ô đạo nhân trong lòng chửi thầm, lão tức giận vì khi nãy mình đứng ra làm chim đầu đàn vậy mà khi đã xác định an toàn thì liền bị tên kia cướp lời, nơi này tên Vân Hải trấn, hắn lại đoán Vân Hải chân nhân, chẳng phải cơ hội trúng đã quá nửa, nếu bây giờ có đi tranh đoạt thì một vạn lượng cũng sẽ bị chia hai. Hừ.

“ Trung Địa Cửu Thánh.” Ô đạo nhân cộc lốc buông ra một cái danh tự. Trung Địa Cửu Thánh, nhóm huynh đệ này nổi đánh Trung Địa hơn trăm năm trước, có lần vân du ngang qua đây, còn mở mấy cái đạo quán truyền đạo nên Ô đạo nhân mới ôm chút hy vọng. Tiếp sau đám người cũng đồng loạt nói lên lựa chọn của mình.

Ghi tên nhận tiền. Lâm lão sau khi làm xong liền quay bước muốn rời đi thì lại thấy Vương Tiêu Dao đang chạy đến một bàn nhỏ trong góc tối của căn phòng. Nơi kia gần cầu thang lên tầng trên nên bị che khuất, lúc nãy Lâm Thần cũng không chú ý thấy.

“ Trùng hợp quá. Lại gặp ngươi rồi.” Vương Tiêu Dao nói.

Người đó tất nhiên là hắc y nhân lúc nãy gặp trên đường. Bộ dáng hắn vẫn lầm lì như vậy, ngồi uống rựu một mình, chưa từng quan tâm tất cả chuyện phát sinh trong sân. Đến cả Vương Tiêu Dao đang nói luyên thuyên cũng không để vào mắt.

“ Không chú ý đến ta!?” Vương Tiêu Dao cười khẩy, lấy miếng ngọc bội kia ra. “ Ngươi xem đây là cái gì. Kiếm công tử!?”

Hắc y nhân vừa thấy miếng ngọc liền kích động, đưa tay chụp tới. “ Trả cho ta.”

Một bước lùi về sau, Vương Tiêu Dao nhẹ nhàng tránh thoát. “Chỉ cần ngươi đồng ý kết giao với ta, ta sẽ trả cho ngươi.” Nói xong còn cười hì hì.

Kiếm Tuyệt Thiên kia chụp mấy phát cũng đều không lấy đoạt lại được đồ đã bắt đầu nổi sát cơ, vận lực muốn đánh tới. Hai vị trưởng lão cũng là thấy có người muốn tổn hại công tử nhà mình liền lặp tức vung chưởng đánh ra. Tu vi khủng bố của hai lão ấy vậy mà không làm tổn hại bất cứ thứ gì, chỉ thấy hai đạo bạch quang chưởng hình hướng người kia công tới.

Thâý chiêu thức đang đến, Kiếm Tuyệt Thiên biết rõ hai người kia không kém mình, không muốn chuốc lấy phiền phức liền vung kiếm chém ngang.

Bạch quang chưởng hình và kiếm khí va chạm vào nhau sinh ra phản chấn, mấy tên thực lực thấp đứng gần đó trực tiếp bị đánh văng, Kiếm Tuyệt Thiên cũng lợi dụng phản chấn bay ra bên ngoài rồi lại biến mất dạng. Hai lão giã thấy địch nhân đã lui cũng không truy kích mà bước đến dìu Vương Tiêu Dao đứng dậy. Một lúc sau, ba người họ lại đi đến một tửu quán khác, cứ dùng đúng thủ pháp cũ, đến chiều đã thu được tám vạn lượng, tuy số lượng có hơi ít nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Đêm đến, các thế lực đã đứng đầy dưới chân cự sơn sau thôn, họ là đã chờ đám người Kiếm Đé Cung suốt một cánh giờ nhưng vẫn không có động tĩnh. Thêm một canh giờ sau, có năm luồng kiếm quang bay đến, lần lượt bốn đạo ứng vào Đông,Tây,Năm,Bắc bốn phương vị tạo thành trận hình, đạo cuối cùng trực tiếp ở tại trung tâm đâm thẳng đỉnh núi.

“ Cuối cùng cũng đến rồi.” Hải Minh nói bằng giọng điệu nhàm chán, Lâm Thần thì nhíu mày không biết đang nghĩ gì. Nhóm người họ không đến chân núi mà trực tiếp ngồi trong một tửu quán, chọn cách từ xa quan sát.

Năm đạo kiếm quang trên cao từ từ hạ xuống nhưng khi chỉ còn cách mười trượng thì lập tức đình chỉ, đứng yên giữa không trung khiến đám người trong sân ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“ Nguy rồi.” Lâm Thần hét lớn, bay thẳng hướng kiếm quang.

Đến nơi, hắn nhìn thấy năm tên tu sĩ Kiếm Đế Cung như bị người ta định trụ, hoàn toàn không cử động. Bọn chúng hai mắt vô thần, chính xác đã trúng huyễn thuật.

“ Các vị, đám ngốc Kiếm Đế Cung này đã kích hoạt huyễn trận hộ sơn, giờ đang rơi vào ảo cảnh. Nếu chúng ta không nhanh phá trận này thì tất cả sẽ chôn chung tại nơi này.” Nói đoạn liền động một lệnh bài trong tay, hướng ngọn núi đánh tới. Hắn liên tục phát ra mấy đạo công kích nhưng đều bị một lực đạo vô hình đánh bậc lại, tấm lệnh bài cầm trên tay không ngừng run rẫy.“ Quả nhiên thực lực không thể xem thường.” Lâm Thần nhíu mày thật sâu.

Mấy người Ô đạo nhân cos chút thực lực cũng phát giác có điều không đúng nên cũng làm theo lời Lâm Thần phát động công kích. Mấy trăm đạo ánh sáng đánh thẳng cự sơn nhưng đều không có hiệu quả. Mặt đất vô cớ xuất hiện mấy cái xúc tu trong suốt quấn lấy chân vài người, nâng họ lên không xong đó ném mạnh hướng cự sơn, chết ngay tức khắc, người trông thấy cảnh tượng không khỏi sinh ra hoảng sợ. Qua thêm năm sáu lần công kích đều không có biến hoá, xúc tu vẫn liên tục mà chết mấy chục người. Đám người càng thêm hoảng loạn, chạy thoát thân. Nhưng những kẻ bước khỏi mười dặm quanh cự sơn đều bị hoá thành đá, đứng yên bất động.

“ Một lũ ngu dốt.” Hải Minh bên ngoài trong thấy tất cả, cười mỉa mai. Hắn là trận pháp sư, hiểu rõ mấy loại huyễn trận này công kích mạnh nhất vào tinh thần. Cảnh tượng xúc từ ném người chính là giả, cốt để ngươi sinh ra hoảng loạn, lúc này huyễn trận mới phá nát tâm trí ngươi, biến ngươi thành đá.

Cái lão hồ đồ Lâm Thần. Không phải cứ để bọn chúng chết trong huyễn trận hết sẽ tốt sao. Ngươi cứ phải nhúng tay vào, giờ báo hại ta phải đến giúp. Hải Minh nghĩ trong lòng, hắn đang định đến giúp thì liền thấy Vương Tiêu Dao đang bay thẳng về hướng huyễn trận.

“ Thảm rồi.” Hải Minh la lớn, vận phát tu vi đuổi theo.