Mới vừa tiếp xúc chưa được mấy ngày đã liền đánh giá một người, như vậy có chút không tốt lắm. Nhưng từ biểu hiện hai ngày nay của Mẫn Nguyệt, trong lòng Hứa Mạch đã nhận định nàng là một cô gái không tệ.
Im lặng làm việc, nghe theo công việc sắp xếp của cấp trên, giúp bệnh nhân hậu phẫu đổi thuốc không than khổ, thức đêm tăng ca không kêu mệt.
Ngoại trừ những việc này, tính cách Mẫn Nguyệt cũng rất tốt, đối xử với mọi người trong khoa đều rất nhiệt tình và thân mật. Bản thân nàng ăn cơm xong, có thể nghĩ đến người khác còn đang đói bụng, mỗi lần xuất hiện ở phòng trực ban trên tay nhất định có mang theo đồ ăn.
Thảo nào tất cả mọi người đều thích nàng như vậy.
Cho dù hai lỗ tai của Hứa Mạch không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ cũng rất khó xem nhẹ âm thanh mọi người trong khoa gọi "Tiểu Minh Nguyệt", một ngày ít nhất phải nghe cái tên này trên trăm lần. Hơn nữa ngữ khí bọn họ gọi Mẫn Nguyện rõ ràng thân thiết hơn khi gọi cô rất nhiều.
Mọi người gọi cô là Chủ nhiệm Hứa, lớn tuổi hơn thì gọi là Hứa Mạch, cùng cấp bậc thì không cố định xưng hô, có lúc gọi một tiếng Bác sĩ Hứa.
Người khác cũng đặt biệt danh cho cô, cô biết mọi người đều gọi là "Mặc gia", và tất nhiên cách hiểu không phải là chính diện.
Đại khái là nói cô có sắc mặt âm u, khi xụ mặt xuống sẽ dọa người khác. Hứa Mạch là hiểu như thế.
Cô nhớ rõ bản thân mình trước đây không phải như thế, trước đây thì...
Âm thanh chuông điện thoại bất ngờ vang lên cắt đứt hồi tưởng của Hứa Mạch, cô cầm điện thoại lên nghe máy: "Tôi là Hứa Mạch... Viện trưởng, có chuyện gì sao?... Chiều ngày mai?... Được, không thành vấn đề"
Để điện thoại xuống, Hứa Mạch cũng không còn tâm tư để nghĩ cái khác, nhận được nhiệm vụ mới thì cô phải chuẩn bị thật kĩ, bằng không sẽ lại chịu đựng đến sau nửa đêm.
7 giờ rưỡi sáng Chủ Nhật, Mẫn Nguyệt vẫn theo thời gian biểu bình thường rảo bước đi vào căn tin. Trước cửa sổ bán bánh bao xếp một hàng dài, Mẫn Nguyệt chạy một mạch tiến lên, mới vừa đứng vững liền bị người từ sau vỗ vỗ bả vai. Nàng quay đầu nhìn thấy Thẩm Phi với đôi mắt gấu trúc.
Đối phương chỉ chỉ một cái bàn bên cạnh, nói: "Chị mua rồi, tới đây ăn đi"
Hai người ngồi vào chỗ, Mẫn Nguyệt nhìn một vòng, trên bàn để hai phần cháo, một cái bánh bao lớn, còn có hai cái trứng luộc nước trà thơm nức mũi. Nàng cầm lấy một quả trứng, để ở mép bàn gõ gõ, vừa lột vỏ vừa hỏi: "Sao đột nhiên có lòng vậy, chủ động mua bữa sáng cho em nữa?"
"Chị là chị gái, sao có thể vì em gái không hiểu chuyện, không đem cơm cho mình mà tính toán như vậy?" Thẩm Phi lảm nhảm vài câu, nói ra lời thật: "Hôm qua gọi điện thoại cho em, thấy em không muốn phản ứng với chị, giận à? Hôm qua không phải chị cho em leo cây, thật sự là có chuyện, bệnh nhân kia hôm qua tình huống không tốt lắm, buổi chiều cứu một lần, nửa đêm lại cứu một lần, sau đó chị không dám ngủ nữa, nhìn chằm chằm một đêm"
Khó trách quần thâm mắt đậm như vậy, Mẫn Nguyệt gật đầu, cắn một miếng trứng gà, nói không rõ tiếng: "Ừm, em biết mà, không trách chị đâu"
"Hôm qua em và Chủ nhiệm Hứa xem phim với nhau sao?" Thẩm Phi nhớ tới tin wechat kia, hỏi.
"Đúng vậy, sau đó mưa rất to, sư phụ còn đưa em về nhà"
"Vậy à, Chủ nhiệm Hứa đối xử với em thật không tệ" Thẩm Phi chậm rãi ăn một ngụm cháo, liếʍ môi nói: "Chị nghe nói, Chủ nhiệm Hứa của tụi em rất lạnh lùng, người khác còn đem danh từ "mo" đọc thành "mai" trong động mạch, mặt cô ấy liền đen lại. Không nghĩ tới còn rất khách khí với em, có phải là vì em mới cô ấy xem phim không? Có qua có lại?"
(*) Tên của Hứa Mạch là Xu Mo, Mo = Mạch trong gợϊ ȶìиᏂ, còn một từ cùng âm khác là Mai = Mạch trong động mạch.
Mẫn Nguyệt ăn mấy miếng, nuốt trứng gà vào, nghiêm túc phản bác: "Sư phụ em là người rất tốt, chị đừng có nghe người không liên quan khua môi múa mép"
"Chậc, em sốt ruột thay sư phụ à, chị không nói nữa" Thẩm Phi ăn nửa chén cháo, đứng dậy muốn đi "Chị còn có việc, không đợi em nữa, đi trước đây"
Mẫn Nguyệt vô cùng kinh ngạc nói: "Chị ăn ít như vậy hả? Bánh bao còn chưa ăn mà"
Thẩm Phi xua tay: "Chị giảm cân, cho em hết đó"
Hai tay Thẩm Phi đút vào túi áo blouse trắng, đi ngược lại với dòng người. Vóc dáng nàng cao ráo, vạt áo không che tới đầu gối, lộ ra một cẳng thân thẳng tắp tinh tế. Áo blouse trắng phổ thông mặc trên người người khác thì là quần áo lưu động, còn khi mặc trên người Thẩm Phi lại như bộ váy công nghiệp phổ biến.
Người này, ngay cả bóng lưng cũng rất chói lọi.
Mẫn Nguyệt đố kị cầm lấy bánh bao thịt kia, hung hăn cắn một miếng thật lớn.
Nếu như mỹ lệ đẹp nhất thế giới là đói bụng, vậy nàng đây sẽ lựa chọn ăn no.
Mẫn Nguyệt đơn giản ăn hai phần bánh bao cùng trứng gà, ăn thêm chén cháo lấp bụng chống đỡ nấc cục. Vì tiêu thực nên nàng không đi thang máy mà đi bộ lên lên tầng ba, cho rằng như vậy có thể vận động.
Nàng đến toilet súc miệng xong, vừa nhìn thời gian thì thấy có trễ một chút. Sợ bị Hứa Mạch phê bình nên Mẫn Nguyệt nơm nớp lo sợ đẩy khe cửa ra, nhìn bên trong một vòng lại không thấy người đâu.
"Sư phụ em đâu rồi?" Mẫn Nguyệt đi tới trước bàn Trần Tư Điềm, ngồi xuống bên cạnh cô. Đã lâu không có leo cầu thang, thật sự có hơi mệt.
Trần Tư Điềm đang viết lời dặn của bác sĩ trước khi phẫu thuật, nghe vậy đáp: "Chắc là đang ở phòng làm việc của Viện trưởng"
"A? Tại sao vậy?"
Trần Tư Điềm viết đến mệt, buông bút xuống, vẫy vẫy cổ tay mỏi nhừ, mở khóa điện thoại cho nàng xem: "Không phải trong nhóm có nói sao, chiều nay sư phụ em sẽ bắt đầu bài giảng tọa, để người không trực ban đều đến nghe"
"Vậy à? Để em xem"
Đây là một nhóm chat của bệnh viện, có mấy trăm người, bình thường ngoại trừ công việc thì cái gì cũng nói được. Con cái kiểm tra điểm thấp, chó trong nhà đẻ con, hàng xóm bên cạnh thiếu đạo đức ném rác bỏ qua cửa nhà mình, mọi việc đều nói, toàn là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Mẫn Nguyệt từ đầu không có trong nhóm, sau đó không biết bị ai thêm vào, cảm thấy phiền nên nàng ẩn đi.
Lấy điện thoại ra vừa mở xem thì phát hiện có hơn 10 tin nhắn mới. Mẫn Nguyệt sợ tìm đến hoa mắt nên trực tiếp tìm trong ghi chép cuộc trò chuyện, gõ vào hai chữ "mở họp", lập tức nhìn thấy tin nhắn oán trách liên tiếp nhau.
"Còn không cho người ta sống nữa hả!? Thật vất vả đợi đến Chủ Nhật có thể nghỉ ngơi một ngày, lại phải lãng phí nửa ngày mở họp!"
Nhóm này không có lãnh đạo, cơ bản đều là bác sĩ thực tập, bác sĩ nội trú cùng bác sĩ chủ trị trẻ tuổi, dựa theo kim tự tháp của bệnh viện, xếp ở chót là người lao động chân tay. Cùng là người lưu lạc chân trời, cảnh ngộ của mọi người cũng không khác nhau lắm, vì vậy vứt bỏ nghiêm túc đàng hoàng, có bất mãn thì nói thẳng ra.
Lời vừa nói ra, lập tức có người phụ họa: "Đúng! Tôi đã sớm lên kế hoạch rồi, hôm nay có hẹn với studio chụp ảnh cưới. Hiện tại cũng đã trang điểm xong, áo cưới cũng đã mặc vào, chẳng lẽ lại bắt tôi thay ra sao?"
"Con tôi đòi muốn đi thảo cầm viên đã lâu, lần này kiểm tra được 100 điểm, tôi đã đồng ý Chủ Nhật dẫn nó đi chơi. Chúng tôi đã ra ngoài, thằng bé hiện tại đang nhảy nhót chơi rất vui, nếu như đột nhiên nói không đi nữa, khi về nhà thằng bé sẽ thất vọng nhiều thế nào, haizz"
Mẫn Nguyệt kéo từng tin xuống dưới, cơ bản giống nhau đều oán trách bây giờ mới thông báo Chủ Nhật mở họp, làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của bọn họ, còn bị ép thay đổi kế hoạch đã định.
Sau đó có người lắm miệng hỏi một câu: "Có ai biết chủ để hội nghị chiều nay không? Nếu như giảng về phong cách y học mới, xây dựng y đức các kiểu sẽ rất buồn chán, tôi sẽ xin nghỉ không đi đâu"
"Tôi vừa mới nghe Chủ nhiệm nói là tọa đàm học thuật của Chủ nhiệm Hứa ở Khoa Ngoại L*иg Ngực"
"À! Hứa Mạch của Khoa Ngoại L*иg Ngực! Như vậy tôi phải đi!"
"Cao lĩnh chi hoa của bệnh viện trong truyền thuyết đó sao? Tôi cũng đi xem thử!"
"Huynh đệ, giúp tôi giành một ghế, cám ơn!"
"Giúp tôi giành một ghế luôn, cám ơn!"
"Lầu trên, có phải đều là đàn ông độc thân không? Vừa nghe là Chủ nhiệm Hứa liền thay đổi 180°, tranh nhau cướp chỗ đi họp"
"Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu nha! Với lại cho dù không theo đuổi được giai nhân, nghe tọa đàm một chút cũng tốt. Chủ nhiệm Hứa mới giao lưu ở nước ngoài về, chắc là chiều nay giảng tất cả đều là hoa quả khô, tôi đi sạc pin máy ghi âm, các vị chiều nay gặp"
"Lầu trên nói đúng, đề nghị các động nghiệp mới của Khoa Ngoại ở trong nhóm đi nghe thử một lần, tọa đàm của Chủ nhiệm Hứa luôn luôn không có chỗ ngồi, thậm chí người ở bệnh viện khác cũng sẽ lén chạy đến nghe đó"
Mẫn Nguyệt xem đến đây, quay đầu nhỏ giọng hỏi Trần Tư Điềm: "Nghe nói nhân khí của sư phụ em rất cao?"