Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 9 - Chương 9

Ngay tại thời điểm Lăng gia cha con ba người bí mật đồng mưu, vạch ra kế hoạch tự trị bàng hoàng lòng người, thì cũng là lúc ở một ngôi sao phương xa, đang trầm mặc vùi nén sức mạnh chờ thời bùng nổ.

Đế Quốc.

Đế đô phồn hoa, là nơi đặt ngai vàng của Vương tộc nắm quyền trị vì tối cao toàn Đế Quốc.

Bên trong hoàng cung, ngọc giai kim lũ, cung vũ lâu thai, cùng muôn vàn sản phẩm sang quý đắt đỏ được chế tạo nên nhờ thành tựu khoa học kỹ thuật vượt trội, như đều lấp lánh tỏa sáng.

Khắp nơi chung quanh, đều là hoa thơm cỏ lạ, mà ở một nơi thật sâu trong cung viện, lại đang được canh phòng bởi một đội thị vệ vũ trang hạng nặng, thần sắc nghiêm túc đứng im lìm bên ngoài phòng hội nghị.

Bên trong cánh cửa, một hội nghị quân sự trọng đại Đế Quốc đang diễn ra.

Người tham dự hội nghị, không một nhân vật nào không mang tầm ảnh hưởng to lớn.

Nơi đầu bàn hội nghị trang trọng màu trầm, là người thừa kế ngôi vị Đế Quốc sở hữu phong độ điên đảo chúng sinh, toàn thân tỏa ánh hào quang chói lọi gϊếŧ chết hàng vạn trái tim con dân, Vương tử La Đan.

Đối diện hắn, là Thừa tướng Nader già dặn lão luyện, có tiếng nói cực kỳ trọng lượng trong triều chính.

Hai bên trái phải bàn hội nghị, cùng vận quân phục thượng tướng cấp cao, phối hợp với áo choàng viền bạc sáng bóng, phóng khoáng điềm đạm, lần lượt là đường đệ của Vương tử Thiếu tướng Nick; và trọng thần xuất thân thế gia, Thiếu tướng Simon tóc nâu tuấn lãng.

Gần như tất cả đều ngồi.

Chỉ có một người, vóc dáng mảnh khảnh thon dài đang đứng trước bàn hội nghị, chỉ vào bản đồ đa chiều hệ hành tinh, bình tĩnh giải thích cho những thành viên tham gia hội nghị.

Cậu mặc quân phục Đế Quốc, tuy rằng khoác áo choàng đen cho thấy quân hàm của cậu thấp hơn rất nhiều so với vài vị trước mặt, nhưng cảm giác cấm dục lạnh lùng tản mát ra trên khắp người cậu, lại khiến cho người ta khó lòng dời mắt nổi.

Đôi con ngươi màu xanh lục, lãnh tĩnh không mang theo bất cứ tình cảm cá nhân.

Ngược lại càng thôi thúc người thèm muốn, khao khát khai quật thật sâu lấy cậu.

“Cái gì? Phát động trận chiến nhằm vào Phòng tuyến số 1 cực chính T Liên Bang, chỉ là đánh nghi binh?!”

Trong phòng hội nghị, vang lên lời chất vấn không thể tin nổi.

“Đúng vậy, Thừa tướng Nader.”

“Đế Quốc đã cử ra hai binh đoàn với binh lực khổng lồ, đây chẳng phải quá lãng phí quân lực hay sao? Nực cười!”

“Xin bình tĩnh đừng nóng nảy, Thừa tướng.”

“Colin làm như vậy, nhất định có lý do của mình.”

“Hai vị Thiếu tướng, các ngươi vẫn còn nói tốt cho đứa quan hầu này, lúc nào đυ.ng đến…”

“Thừa tướng.” Vương tử La Đan ngồi ở đối diện, khóe môi gợi lên một độ cung khe khẽ, cất giọng điệu chừng mực, trầm thấp nói, “Quyền chỉ huy của Colin, là ta tự mình phê chuẩn.”

“Điện hạ…”

“Suốt cả thế kỷ qua, Đế Quốc đã thực hiện không dưới hai mươi cuộc tấn công đầy đủ lớn nhỏ nhằm vào Phòng tuyến số 1 cực chính T, ngoại trừ mất mát lãng phí, còn đạt được điều gì? Căn cứ theo kết quả được tính toán bằng công thức của Bộ chiến lược Đế Quốc, cho dù quân đoàn có thể công phá được Phòng tuyến số 1 cực chính T, chiếm đóng thành thuộc địa Đế Quốc, thì tối đa cũng chỉ đoạt được hai tinh cầu thực dân.”

Vương tử Đế Quốc cả người tỏa ánh vàng nhạt, mắt sáng ngời như trăng.

Từ tốn mở miệng, mặt treo mỉm cười, không giận tự uy.

Làm cho người ta không dám khinh nhờn mà tuân theo từng chữ.

“Điều ta muốn, không phải là giáng hai cú đấm vào lớp vỏ dày dặn của Liên Bang, mà là bóp một phát vào trái tim của nó, khiến nó vô pháp cục cựa.” Vương tử La Đan dời ánh mắt đầy sức áp chế ra khỏi Thừa tướng, quay về chiếu tới dáng người đẹp đẽ, phong thái tận xương kia, “Colin, nói tiếp.”

“Tuân mệnh, Điện hạ.”

Thái độ của Colin, trong sự kính cẩn mang theo khoảng cách đầy chủ ý.

Tránh cho việc tiếp xúc trực tiếp với ánh mắt kín đáo chờ mong của Vương tử, cậu ngoảnh mặt qua, tiếp tục dành sự tập trung lên bản đồ hệ hành tinh.

“Quân đoàn vũ trụ đánh nghi binh, khơi gợi khủng hoảng trong lòng Quân bộ Liên Bang, bọn họ hiển nhiên sẽ điều binh tiếp viện. Việc hạm đội được thường xuyên điều động trong tinh vực Liên Bang, sẽ dẫn đến rung động nhiễu sóng, ảnh hưởng đến mạng lưới trinh trắc toàn cục Liên Bang. Điều này sẽ cho chúng ta một cơ hội tận dụng lợi thế, miễn là đầy đủ cẩn thận, hạm đội của chúng ta có thể xâm nhập vào vị trí trái tim Liên Bang.”

Đầu ngón tay, chỉ vào một chấm đỏ ở phía trên cùng bên trái bản đồ.

“Thủy Hoa Tinh?”

Thiếu tướng Simon, người thường thống lĩnh đội quân chiến đấu với quân đội Liên Bang ở tiền tuyến, lộ thần sắc sâu xa.

Sau đó giống như chấn động.

“Liệu có khả thi không? Tinh cầu này là một nguồn năng lượng cực kỳ quan trọng với Liên Bang. Nó chắc chắn được bảo vệ nghiêm ngặt. Để xâm nhập được vào một khu vực như thế, chỉ có tàu gián điệp nhỏ thiên về che giấu hành tung mới có cơ may.”

“Ta đồng ý. Tuy rằng ý tưởng rất táo bạo, nhưng độ khả thi không cao. Đối với hạm đội đại hình mà nói, muốn xâm nhập vào một khoảng cách như vậy dưới mạng lưới giám sát của Quân bộ Liên Bang, căn bản là điều không thể.”

“Tại sao phải là hạm đội đại hình?” Colin nhàn nhạt lướt qua Thiếu tướng Nick vừa lên tiếng, lãnh đạm hỏi.

“Ý của cậu là, phái tiểu hạm đội?” Nick nhíu mày, “Chỉ dựa vào sức chiến đấu của tiểu hạm đội, không thể đối phó được với quân phòng vệ tại Thủy Hoa Tinh, muốn chiếm lấy Thủy Hoa Tinh, lại càng là điều viển vông.”

“Tại sao phải chiếm Thủy Hoa Tinh?” Colin lạnh lùng hỏi tiếp.

Đổi về những tầm mắt đầy nghi ngờ lẫn kinh ngạc, tập trung về trên người mình.

“Thủy Hoa Tinh là một nguồn năng lượng quá mức dồi dào, nhìn theo cách khác, nó chính là một kho thuốc nổ thừa sức phá hủy cả một vùng vũ trụ rộng lớn.”

Trong phòng hội nghị hoàng cung Đế Quốc lớn như thế, mà giọng nói của Colin giống như những hạt châu, lành lạnh rơi xuống.

“Chúng ta chỉ cần châm một mồi lửa vào kho thuốc nổ.”

Rành mạch rõ ràng.

Colin chậm rãi khép mở đôi môi tuyệt đẹp, bình tĩnh vô cùng mà nói ra ba chữ mang sức sát thương khủng khϊếp, “Phá-hủy-nó!”