Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 10: Chương 9

Cỗ xe cao cấp nước sơn mang dấu hiệu Lăng gia đỗ lại trước cửa sảnh chính bệnh viện căn cứ Ngũ Phúc, thu hút bao ánh nhìn khϊếp sợ lẫn tò mò của vô số người đi đường.

Biểu tượng năm sao màu vàng tượng trưng cho đẳng cấp tôn quý đứng đầu Quân bộ, chẳng lẽ Thượng đẳng Tướng quân Lăng Thừa Vân đích thân tới đây?!

Thế nhưng, sau khi mở cửa xe, từ trên xe bước xuống không phải là thân hình cao lớn của Tướng quân, mà thay vào đó là một phụ nữ dáng người mảnh mai, khí chất quý phái.

Sắc mặt bà hoảng hốt lo âu, chân vừa chạm được xuống đất, đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì chạy mau vào trong toà nhà, vệ sĩ hộ tống thậm chí không phản ứng kịp.

“Lăng phu nhân, hoan nghênh…”

“Đừng phí thời gian chào hỏi khách sáo, con của ta, Lăng Khiêm, nó làm sao rồi? Ta muốn thấy nó ngay bây giờ!”

Ở trên hành lang, viện trưởng hay tin vội vã chạy tới, bị Lăng phu nhân lập tức hỏi thẳng.

Ví là bình thường, bà tuyệt không lấy thân phận phu nhân Tướng quân ra để ỷ thế bức người. Nhưng mới sáng hôm nay còn thấy đứa con nói cười với mình mà giờ đã hay tin bị thương nhập viện, thật chẳng khác nào sét đánh bên tai, khiến bà chẳng còn tâm trí mà quan tâm đến lễ độ nữa.

“Xin mời đi theo tôi, phu nhân, tôi đã lệnh cho toàn bệnh viện đặt việc chăm sóc Chuẩn tướng Lăng Khiêm lên làm ưu tiên hàng đầu…”

Viện trưởng tự mình dẫn đường, bởi Lăng phu nhân quá sốt sắng, đoàn người nhanh chóng băng qua hành lang, tiếng giày da nện xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng phát ra tiết tấu nóng vội.

Viện trưởng một bên đi, một bên không quên nghiêng người về sau báo cáo với Lăng phu nhân, “Vết thương của Chuẩn tướng Lăng Khiêm không quá nghiêm trọng, chỉ là thương nhỏ ngoài da, trên tay và đầu gối có vài vết trầy xước, có thể do va chạm khi phi hành chiến cơ mà thành, xin chớ quá lo lắng.”

“Thực sự chỉ có vài vết trầy xước?”

“Vâng… Ngoài ra, Chuẩn tướng Lăng Khiêm còn có tình trạng đau đầu kịch liệt, tuy nhiên não bộ không bị thương hoặc chấn động, chúng tôi đang nỗ lực tìm hiểu nguyên nhân.”

Viện trưởng hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của vị quý phu nhân trước mắt. Là một người mẹ, nghe tin con trai bảo bối bị thương, cho dù chỉ là thương nhẹ thì cũng không thể nào an tâm nổi.

Vấn đề ở đây, là ai đã tiết lộ tin tức cho phu nhân Tướng quân nghe?

Thật muốn chết quá mà.

Chuẩn tướng Lăng Khiêm vừa hồi phục, đã tức thì lệnh cho ông bằng mọi giá phải giữ bí mật chuyện mình bị thương, đặc biệt không được để cho Lăng phu nhân hay.

“Chuẩn tướng Lăng Khiêm ở trong phòng này…”

Không đợi viện trưởng nói xong, Lăng phu nhân đã xoay nắm cửa, lòng tràn ngập lo lắng bước vào.

Cậu chàng đẹp trai trong phòng hiển nhiên không ngờ, ở bệnh viện có người sau khi đã biết thân phận của mình còn dám thậm chí không gõ cửa ngang nhiên xộc vào, thế nên căn bản chẳng thèm khoá cửa. Lăng phu nhân vừa lúc bước vào chứng kiến trên giường không một bóng người bệnh, đồng phục bệnh nhân chịu chung số phận với ga trải giường xô nhàu nhĩ, bị vo thành một cục quẳng bừa lên giường.

Lăng Khiêm vừa mới bận xong quân khố, nửa thân trên cường tráng hẵng còn trần trụi, đang cầm áo sơ mi định thò cánh tay vào.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Lăng Khiêm ngẩng đầu, sửng sốt tột độ, “Mẹ?”

Tận mắt chứng kiến con trai khỏe mạnh thoạt trông không xảy ra điều gì quá tệ, trái tim treo lơ lửng của Lăng phu nhân rốt cuộc cũng trở về vị trí, lúc này mới cảm thấy đầu gối nhũn hết ra, cố gắng vững tinh thần, hết sức âu lo hỏi han Lăng Khiêm, “Bị thương ở đâu hả con? Đưa mẹ xem xem nào.”

“Không bị thương.”

“Lại muốn nói dối mẹ nữa à?” Lăng phu nhân nghiêm nghị nhìn hắn.

Lăng Khiêm bị dọa tới thót tim.

Sau khi đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, hai từ nói dối, giờ đây dường như đã biến thành một quả bom hẹn giờ khủng bố.

“Chỉ trầy da tay da chân xíu thôi.” Lăng Khiêm đành phải thành thật đưa cánh tay ra cho mẹ mình xem, tiếp đó kéo ống quần lên, để lộ ra đầu gối.

Quả thật, đúng là chỉ trầy da, điều này do khi ngã xuống sàn cabin, đau quá không chịu nổi mà phải lăn lộn qua lại dẫn đến bị thương. Có điều đây chỉ là vết thương tiểu tốt, phun một ít thuốc sát trùng là có thể lành lặn ngay, băng bó gì cũng đều miễn.

“Làm sao lại bị thương?”

“Lúc lái chiến cơ chiến đấu gặp phải dòng khí siết, khoang chiến cơ bị chấn động.”

“Thằng bé này, chẳng phải hay mèo khen mèo dài đuôi, lúc nào cũng ưỡn ngực khoe kỹ năng lái chiến cơ chiến đấu của mình là đệ nhất Liên Bang sao? Vì sao gặp một chút khí siết đã như vậy được?”

“Ầy, mẹ này…”

Gặp mẹ rầy rà lo lắng, Lăng Khiêm giỏi nhất là giở chiêu ba hoa chích chòe cũng khó thi triển nổi, chỉ còn biết cười hì hì nhận tội.

Lòng thì nóng như lửa đốt.

Mười phút trước, cơn đau như búa bổ đột ngột biến mất.

Nhức nhối tới nhanh, mà đi cũng nhanh, giống như bị ngắt điện, một giây trước còn đau tới mức hận không thể lấy kéo cắt phứt dây thần kinh của mình đi cho rồi, một giây sau, đã hoàn toàn biến mất sạch tăm không còn chút cảm giác.

Đây đáng lẽ nên là chuyện tốt.

Nhưng Lăng Khiêm biết nó cực kỳ không ổn.

Ngay một giây sau khi đau nhức biến mất, hắn rốt cuộc không… cảm nhận được Lăng Hàm nữa. Hắn và Lăng Hàm là anh em sinh đôi, từ bé giữa hai người đã tồn tại thứ cảm ứng tâm linh kỳ diệu. Lăng Khiêm trở nên vô cùng rối loạn, việc đầu tiên là vơ lấy máy thông tín đặt trên đầu giường điên cuồng liên hệ với Lăng Hàm, song căn bản vẫn không thể liên lạc được. Hơn nữa ấn theo nhật ký thông tin, hai đoạn ghi âm mã hoá hắn gửi đi hôm nay, tới giờ vẫn chưa được Lăng Hàm mở ra.

Không xong!

Lăng Hàm nhất định đã xảy ra chuyện lớn!

Không còn cách khác, hắn suy tính đến nước tìm ba, chẳng ngờ, ba không những không có mặt tại trụ sở Quân bộ, mà máy thông tín cũng ở trạng thái từ chối nhận tín hiệu nốt.

Ngay khi Lăng Khiêm vội vội vàng vàng thay quần áo, muốn lập tức lao ra viện tìm kiếm Lăng Hàm thì bất ngờ thay, mẹ lại nhanh hơn một bước tìm được đến đây.

Viện trưởng của bệnh viện này là muốn được ăn cơm trắng rồi phải không?! Đã nhắc đi nhắc lại tới ba lần là tuyệt đối không được để mẹ biết, thế mà…

Đồ vô dụng!

Ở nơi Lăng phu nhân không thể nhìn thấy, Lăng Khiêm nhịn không được hung tợn nguýt xéo viện trưởng.

Viện trưởng lập tức vã mồ hôi lạnh, bụng một bồ uỷ khuất — Có trời chứng giám, ông tuyệt đối không hé răng nửa lời với Lăng phu nhân! Xin dùng toàn bộ tính mạng thiêng liêng của bệnh nhân trong bệnh viện thật lòng cam đoan!

“Mẹ, thật sự chỉ là vết thương cỏn con thôi. Đúng rồi, nhiệm vụ huấn luyện của con vẫn chưa hoàn thành, quân lệnh như sơn, con phải đi trước đây.” Lăng Khiêm che giấu sốt sắng, định ôm mẹ một cái, hôn má mẹ một cái rồi xoay người chuồn đi.

Nhưng sắc mặt Lăng phu nhân bỗng nhiên sầm xuống, khiến hai tay hắn dang ra phải sững lại giữa không trung.

Nụ cười tuấn mỹ của Lăng Khiêm không khỏi đông cứng trên mặt.

“Sao vậy? Mẹ.”

“Con ngồi xuống.” Lăng phu nhân ngoảnh đầu lại, vô cùng dứt khoát nói với viện trưởng cùng vệ sĩ mình, “Ta muốn nói chuyện riêng với con trai mình, các vị, cám ơn đã vất vả.”

Để những người không liên quan rời khỏi phòng, canh giữ bên ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại duy nhất hai mẹ con.

Lăng Khiêm bất đắc dĩ ngồi lại xuống giường, cảm thấy da đầu ê ê như sắp sửa chịu thẩm vấn.

“Con đã hứa với mẹ, sẽ không tiếp tục nói dối mẹ nữa, có còn nhớ không?”

“Vâng…”

“Vậy thì thành thật nói cho mẹ, con lái chiến cơ chiến đấu đến đâu, nơi huấn luyện là địa phương nào? Ở tinh cầu nào?” Ngữ điệu của Lăng phu nhân không nghiêm khắc, nhưng lại ngưng trọng hiếm hoi.

Thấy Lăng Khiêm không nói gì, Lăng phu nhân tiếp tục hỏi, “Đến trang viên gia tộc Lawson tại Thuỷ Dương Tinh, mẹ nói không sai chứ?”

Lăng Khiêm kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Lăng phu nhân.

“Có gì kỳ lạ? Từ trước đến nay luôn bị những người mình tin tưởng nhất lừa dối, cho nên mới biến thành kẻ mù suốt hai chục năm. Đến giờ, vẫn còn mong mẹ đui mù thiếu hiểu biết như trước nữa sao?” Vẫn là giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng nội dung từng lời thốt ra, lại khiến đứa con bất an không ngừng, “Dù gì mẹ cũng đã sống cuộc sống này nhường ấy năm, cũng có vài mối quan hệ với gia quyến sĩ quan cấp cao, thậm chí còn là chính sĩ quan cấp cao. Vả lại, con cho là mình hành động bí mật lắm ư? Chuyện con lao chiến cơ chiến đấu vào trang viên gia tộc Lawson, đã nhan nhản trên khắp báo đài rồi.”

Lăng phu nhân nói không sai.

Lời Lăng Vệ tuyên bố mong muốn gia nhập vào gia tộc Lawson, làm cho trang viên Lawson hiện giờ, không cần động não quá nhiều cũng biết, đã trở thành địa điểm thu hút truyền thông hàng đầu Thuỷ Dương Tinh.

Đám phóng viên sốt ruột mỗi ngày đều vác máy quay, giống như đàn sói đói vây quanh trang viên gia tộc Lawson, trông mong có thể cách bức tường vây chụp được khoảnh khắc quý giá nào đó của quan chỉ huy Lăng Vệ, thậm chí chỉ cần là ảnh bóng lưng khôi ngô thôi cũng tốt.

Nếu không nhờ trang viên Lawson thuộc hàng đẳng cấp Thượng đẳng Tướng quân, uy thế hiển hách, thủ vệ nghiêm ngặt, ai dám đảm bảo đám phóng viên sẽ không đạp rào trèo vào bên trong.

Lăng Khiêm điều khiển chiến cơ chiến đấu cùng dàn pháo laser lạnh tạo thành thế giằng co, từ độ cao vạn trượng như sấm sét xuyên thủng tầng mây bổ xuống lưới phòng vệ cao chọc trời, ngay một giây cuối cùng trước khi xâm nhập trang viên gia tộc Lawson lại kìm cương ngựa sát bờ vực thẳm; một màn ngoạn mục nhường đó, đã sớm thu hút cánh phóng viên đông đảo vẫn luôn chầu chực ở ngay phụ cận, chĩa máy tới chụp quay lia lịa.

Đích thực không thể hành xử bậy bạ ở phủ Tướng quân, song ồn ào nhốn nháo ở khu vực lân cận phủ Tướng quân lại là chuyện khác.

Các phóng viên Liên Bang đã nhiều ngày không thu thập được tin tức hay ho giật gân gì đều vui như nở hoa, lập tức đăng lên làm bản tin khẩn trên truyền hình.

“Điều mẹ làm, chính là xem bản tin khẩn, gọi điện thoại, nhờ bạn bè hỏi thăm tin tức của con. Căn cứ Ngũ Phúc thuộc thẩm quyền quản lý của Tướng quân Trần Nhất Lâm, khi con vừa được đưa tới đây, mẹ cũng lập tức nhận được tin báo.”

Lăng Khiêm chỉ còn biết méo xẹo cười, “Trần tướng quân, à ~, nghe nói vợ chú ấy sùng bái mẹ như thần tượng á phải không. Không ngờ ngay cả Trần tướng quân cũng ái mộ mẹ nữa…”

Chiến cơ chiến đấu mini chưa vi phạm tuyến biên giới trang viên Lawson, nói vậy nghĩa là, người của gia tộc Lawson không thể hành động thiếu cân nhắc, nếu không sẽ biến thành gia tộc Lawson tấn công gia tộc họ Lăng.

Có điều, đối thủ là Al Lawson đối với tình nhân đã chết chẳng khác nào kẻ điên, ai biết y sẽ hành động bất chấp hậu quả thì sao?

Hiểu được Lăng Hàm có thể đang gặp bất trắc, Lăng Khiêm trở nên quý trọng cái mạng nhỏ của mình hơn bao giờ hết.

Vì anh!

Cho nên, lúc ấy dù đầu đau muốn vỡ ra, nằm quằn quại trên đất, Lăng Khiêm vẫn cố cắn chặt răng, dồn sức ấn nút cứu trợ khẩn cấp.

Chiến cơ chiến đấu mini mang số hiệu con trai Tướng quân Lăng Thừa Vân phát ra tín hiệu cứu trợ, đây chính là chuyện đặc biệt hệ trọng! Ngay khi bộ phận tiếp nhận tín hiệu thu được thông tin, liền lập tức đẩy lên làm yêu cầu cần ưu tiên xử lý.

Rất nhanh, nhóm cứu hộ tại căn cứ Ngũ Phúc tọa lạc gần đó đã từ trên trời đáp xuống.

Chỉ là không ngờ, Trần tướng quân lại thông tri cho mẹ…

“Chuyện ngày hôm nay, chẳng lẽ con không có gì giải thích với mẹ sao?”

“Con chỉ muốn tới gần trang viên gia tộc Lawson, xem thử liệu có thể thấy anh một lần…”

“Con rốt cuộc muốn nói dối mẹ tới khi nào?!” Ánh mắt người mẹ thoắt chốc trở nên giận dữ, khiến Lăng Khiêm không tự chủ được rụt bả vai lại, “Lao chiến cơ chiến đấu mini xuống từ độ cao đó, mà bảo rằng muốn tới gần nhìn xem? Mẹ hỏi Trung tá Bane, ông ấy nói cho mẹ biết, xung lực lớn như vậy, con thiếu chút nữa đã phạm vào phạm vi công kích của pháo laser lạnh!”

Bên cạnh người nhà của các tướng lĩnh cấp cao đều được Quân bộ phái sĩ quan quân đội đến đảm đương vai trò vệ sĩ bảo vệ.

Trung tá Bane, chính là vệ sĩ thân cận của Lăng phu nhân, là một người dày dặn kỹ năng, tính tình khiêm tốn kiệm lời, không thích lắm miệng, càng không thích xen vào đời tư nhà Tướng quân.

Tuy nhiên, nếu Lăng phu nhân muốn được giải đáp cụ thể vấn đề chiến cơ chiến đấu, còn tự mình đích thân hỏi ông, ông hiển nhiên không thể từ chối, chỉ trung thực trả lời.

“Mẹ, con biết con sai rồi, con cam đoan với mẹ, sau này không bao giờ phạm phải sai lầm ngu ngốc này nữa. Nhưng thực sự, con còn có nhiệm vụ Quân bộ cần phải hoàn thành…”

Lăng Khiêm không phải nghe mệt lời trách móc của Lăng phu nhân.

Mà hắn thật sự ngày càng lo lắng.

Lăng Hàm sống chết không rõ, lại không thể tiết lộ với mẹ.

Đã qua thêm mười phút đồng hồ, lúc này, đáng lý hắn phải mau chóng huy động nguồn lực, quăng lưới lớn l*иg lộng ra mà cứu giúp Lăng Hàm.

Lăng Hàm đứa em trai sinh đôi này, tuy rằng vô cùng thúi thây, đã thế còn rất kiêu căng tự phụ, nhìn không ưa mắt một chút nào, nhưng nếu hắn chết… Lăng Khiêm không thể hình dung sự trống rỗng trong lòng mình khi nghĩ đến đó là như thế nào, chỉ thấy như chết lặng.

“… Chờ con trở về rồi sẽ giải thích với mẹ nhé, có được không? Mẹ.” Lăng Khiêm không nhịn được nữa đứng lên.

“Con thương nó như vậy ư?”

Lăng Khiêm sợ run, theo bản năng đưa tầm mắt nhìn về phía Lăng phu nhân.

“Con… yêu anh trai của con đến vậy ư? Yêu đến ngay cả tính mạng bản thân cũng không màng. Yêu đến ngay cả mẹ… con cũng không còn thiết tha nữa?”

Đôi mắt Lăng phu nhân ngập nước, trong suốt óng ánh như biển sâu, những lo âu, đau đớn, buồn phiền, sợ hãi… cứ theo bể đại dương đó tuôn trào lăn thành từng giọt.

Lăng Khiêm lặng im một hồi, gian nan khẽ khàng, “Mẹ, con xin lỗi.”

Lăng phu nhân như càng muốn bao dung lấy áy náy nơi hắn, tha thiết chân thành nói với hắn, “Lăng Khiêm, không phải mẹ muốn con phải đắn đo về mẹ. Mẹ chỉ là thấy đau lòng cho con quá. Mẹ biết con vì Lăng Vệ mà chịu bao khổ sở. Nhưng, mẹ lại không biết, con đau khổ đến mức muốn lái chiến cơ lao vào trang viên gia tộc Lawson. Con ơi, mẹ rất buồn, có người mẹ nào khi biết tin con mình lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, mà không giống mẹ, đau đớn không chịu nổi như vậy không. Mẹ chỉ mong con… mong con được hạnh phúc mà thôi.”

Bà muốn dùng sự kiên cường của một người mẹ động viên tinh thần Lăng Khiêm.

Nhưng, cuối cùng âm thanh đã không thể khống chế biến thành nghẹn ngào.

Cõi lòng Lăng Khiêm nhất thời tan chảy ra như nước, hắn vươn tay ôm siết sao lấy Lăng phu nhân, đong đầy dịu dàng vỗ về bà, “Đừng khóc, mẹ, đừng khóc. Con rất hạnh phúc, so với bất cứ khoảnh khắc nào lúc này con đều hạnh phúc hơn cả, thật sự đó mẹ à, con không có lừa mẹ đâu.”

Hắn nhớ tới lời nhắn nhủ ngọt ngào thông qua màn ảnh.

Anh chính là thiên sứ của hắn, đôi môi gợi cảm khép mở, biến địa ngục tăm tối trở thành thiên đường hạnh phúc.

Hắn hận không thể lập tức chia sẻ niềm vui này với Lăng Hàm, nhưng điều kiện tiên quyết trước nhất là, hắn phải tìm được Lăng Hàm vẹn nguyên hoàn hảo trở về!

“Mẹ, con thật sự phải đi.”

“Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến mức con phải vội đi đến vậy? Dời việc hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện của Quân bộ lại một chút có gì đáng ngại không?”

Lăng Khiêm liên tục không thể đưa ra được lý do thỏa đáng để rời đi, cho dù là Lăng phu nhân, cũng nhất định nhìn ra được vấn đề.

“Không có gì, chỉ là…”

“Lăng Khiêm!” Lăng phu nhân nghiêm khắc gọi tên đứa con, đưa mắt quan sát con cáo nhỏ ra đời sau chín tháng mười ngày tròn trĩnh nằm trong bụng bà, lớn lên lời ngon tiếng ngọt ưa thích lừa thần nạt quỷ, “Nếu bây giờ, con còn dám nói dối mẹ thêm một câu nữa thôi, thì từ nay về sau đừng gọi mẹ nữa!”

Lăng Khiêm thất bại vô kể đưa tay đè trán.

Không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở trong này, ai biết Lăng Hàm hiện tại đang cần hắn giúp đỡ một tay để vượt qua sống chết trước mắt đến mức nào?

Cũng không thể bỏ mặc mẹ cứ thế xô cửa mà đi.

Nếu tiếp tục nói dối cho có lệ, vạn nhất bị mẹ phát hiện, chẳng khác nào đâm thêm một nhát dao vào trái tim đã muốn vỡ tan của mẹ.

Hiện tại ngoại trừ ăn ngay nói thật, cố gắng giải thích đơn giản với mẹ, tranh thủ từng giây từng phút tìm kiếm Lăng Hàm, dường như không còn cách nào khác.

“Mới đây không lâu, con cảm giác Lăng Hàm… e là đã xảy ra chuyện.”

“Cái gì?!” Lăng phu nhân mặt mày thoắt chốc tái nhợt, “Ban nãy viện trưởng nói con bị đau đầu kịch liệt, có phải vì việc này không?”

Lăng Khiêm gật gật đầu, gấp gáp nói, “Nhưng mà bây giờ không thấy đau nữa. Tụi con là anh em sinh đôi, nói như vậy, Lăng Hàm đau ra sao, con cũng sẽ cảm nhận được như thế ấy, điều này vốn là lẽ thường. Bất kể thế nào, con cần phải tìm Lăng Hàm, xem hắn đã xảy ra chuyện gì.”

Con trai bé bỏng gặp chuyện bất hạnh, trái tim yếu ớt của Lăng phu nhân cơ hồ muốn vỡ tung ra, cảm thấy khó thở không ngừng.

Trong vòng một ngày, đầu tiên là Lăng Khiêm, tiếp đến là Lăng Hàm, Lăng phu nhân ốm yếu bệnh tật, dường như không thể gánh nổi thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nghiêm trọng.

“Mẹ!” Lăng Khiêm hốt hoảng chồm về phía trước, đưa tay đỡ lấy Lăng phu nhân lung lay sắp đổ.

“Không cần lo cho mẹ, đây là bệnh viện, bác sĩ sẽ trông coi mẹ. Đi tìm Lăng Hàm! Nhanh đi!”

***

Trụ sở Quân bộ Thường Thắng Tinh, tầng ngầm thứ bốn mươi ba phòng cực hạn thẩm vấn, đèn chiếu sáng trưng dòng chữ “Đang sử dụng, tự tiện xâm nhập sẽ bị xử phạt theo quân pháp”, cuối cùng cũng tắt.

Cạch một tiếng rất nhỏ, tấm cửa kim loại dày đặc nặng nề, bị người đẩy ra.

Vài sĩ quan từ bên trong đi ra ngoài, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, bọng mắt đen thùi, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu. Vẻ mặt ai nấy, gần như là đều cùng mang theo ảo não, chán nản, đồng thời buồn bực thất vọng một cách vô cớ.

Những gì xảy ra trong mười hai tiếng đồng hồ vừa qua, quả thực quá ngoài sức tưởng tượng.

Đầu ngón tay hẵng còn run run khϊếp đảm.

Giống như bị đóng xương hút tủy, không phải là người bị trói chặt vào ghế thẩm vấn kia, mà chính là đám quan thẩm vấn bọn họ vậy.

Mọi người đứng đờ đẫn ở hành lang tầng ngầm âm lãnh, thật lâu sau, một sĩ quan, mới lấy ngữ khí phức tạp cất giọng, “Xem ra, chỉ có thể dừng ở đây.”

Thời điểm hắn nói những lời này, người phụ trách tổ điều tra – Trung tướng Hành Ngô Việt – cũng vừa vặn từ phòng thẩm vấn bước ra.

Hắn là người cuối cùng đặt chân ra ngoài, hiện tại, bên trong chỉ còn lại người bị thẩm vấn cùng đội ngũ nhân viên y tế.

Thấy Trung tướng xuất hiện, thành viên tổ đều tiến lại.

Có người ngập ngừng mở miệng, “Trưởng quan, vậy bây giờ chúng ta…”

“Bây giờ cái gì cũng không cần làm, trở về nghỉ ngơi đi.” Trung tướng Hành Ngô Việt cũng là thần tình mệt mỏi, chà xát khuôn mặt xám xịt, nói với tổ điều tra, “Tất cả trở về nhà, nghỉ ngơi. Thẩm vấn đã kết thúc, đúng như Thiếu tá Nhạc Trì nói, tất cả sẽ dừng tại đây.”

Khiến quan trên phải như nhận thua mà đáp lại, gương mặt Thiếu tá Nhạc Trì có phần khó xử. Tuy nhiên Trung tướng Hành Ngô Việt cũng không có ý tứ trách cứ, phất tay ra lệnh mọi người giải tán.

Trung úy Nairlin theo đồng nghiệp xoay người, định rời đi, có điều cuối cùng vẫn quay trở lại, hỏi Trung tướng Hành Ngô Việt, “Trưởng quan, vậy còn ngài thì sao?”

“Ta còn một chút việc cần xử lý.”

Trung úy Nairlin gật gật đầu, nhưng không động đậy bước chân.

“Trung úy, ngươi còn chuyện gì?” Hiển nhiên, Trung tướng Hành Ngô Việt đã chú ý tới Trung úy có chuyện muốn nói.

“Trưởng quan, tôi muốn ở lại.”

“Cái gì?”

“Tôi là nói, trong thời gian Thiếu tướng Lăng Hàm nhận trị liệu, tôi hy vọng có thể được ở lại.”

“Tại sao?”

“Tôi đã đồng ý với Thiếu tướng Lăng Hàm, trong suốt quá trình thẩm vấn, một tấc cũng không rời. Tuy rằng thẩm vấn đã kết thúc, nhưng tôi cảm thấy, trước khi cậu ấy thức tỉnh, hoặc trước khi xác định cậu ấy khôi phục đủ khả năng tự bảo vệ mình, tôi không nên rời khỏi cậu ấy.” Trung úy Nairlin quyết đoán trình bày.

Hắn đoán yêu cầu này phần nhiều sẽ bị từ chối, cũng đã chuẩn bị cho việc phản biện.

Không ngờ, Trung tướng Hành Ngô Việt cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu đồng ý, “Được rồi.”

“Cám ơn ngài! Trưởng quan!” Trung úy Nairlin vui mừng hành lễ, đoạn đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn.

Nhìn bóng dáng cấp dưới biến mất, Trung tướng Hành Ngô Việt khẽ dật ra nét cười tang thương, sau đó, xoay mình hướng về phía hành lang sâu thẳm.

Thang máy chẳng mấy chốc đưa hắn quay trở về mặt đất, đến khi bước ra khỏi trụ sở Quân bộ, bầu trời đêm ngàn vì sao tỏa ánh sáng lung linh, như phủ ngợp lên cả người Trung tướng Hành Ngô Việt.

Làm cho người ta nháy mắt sinh ra một cảm giác mê muội.

Thực sự khó trách.

Ở dưới mật thất sâu hằng trăm mét trong lòng đất, thần kinh căng thẳng suốt mười hai tiếng liên tục, chịu đựng đến bây giờ, đã là gần bốn giờ sáng.

Giờ khắc này, Trung tướng Hành Ngô Việt tuổi đã quá năm mươi ngửa đầu nhìn những vì sao lấp lánh đã tồn tại hằng ngàn năm trên bầu trời rộng lớn mênh mông, không khỏi cảm thán bản thân quả thực đã già rồi.

Hắn đã, làm quân nhân ba mươi năm.

Tít tít!

Âm thanh truyền đến từ máy thông tín, ngắt ngang dòng cảm thán của Trung tướng. Không cần nhìn cũng biết, là người nào gửi tới.

Thân là quân nhân, có thương xuân buồn thu đến mấy cũng vô dụng, việc, vẫn là phải làm.

Rất nhanh, Trung tướng đã bước lên cỗ xe đã sớm được chuẩn bị tốt, dưới màn đêm thăm thẳm bay tới địa điểm đã định.

Nơi gặp mặt là một khách sạn sang trọng bậc nhất Thường Thắng Tinh.

Nhập mật mã mở cửa phòng, Trung tướng nhanh chóng đi vào, đưa tay khép cửa, hơn nữa còn khóa kỹ càng.

Cho dù không phải cuộc gặp chính quy, song Trung tướng Hành Ngô Việt vẫn trịnh trọng cúi đầu, trầm thấp chào một tiếng, “Tướng quân.”

Phòng khách sạn không lớn, chỉ có một chiếc giường, cùng một bộ bàn ghế đơn giản.

Tướng quân ngồi xoay lưng trước bàn, cúi đầu chăm chú nghiên cứu bản đồ các hành tinh, thuận miệng hỏi, “Cực hạn thẩm vấn đã xong?”

“Vâng.”

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

Trung tướng Hành Ngô Việt dùng gần một phút đồng hồ để suy nghĩ đáp án cho vấn đề, cuối cùng, gã lấy một thái độ thật sự nghiêm túc, nói rõ từng câu từng chữ, “Tướng quân, thứ cho tôi nói thẳng. Tôi cho rằng, sự dũng cảm cùng gan lì của Thiếu tướng Lăng Hàm, chỉ sợ… còn hơn cả Tướng quân. Nếu cậu ấy nắm giữ trọng trách Quân bộ, sẽ thể hiện năng lực đáng nể hơn nữa.”

“Đáng nể?” Tướng quân lọc lại hai từ, khóe môi dật ra ý cười mỏng, điềm nhiên hỏi, “Vậy Lăng Hàm, có đáng nể đến mức, đủ để ngươi nguyện một lòng trung thành không?”

“Thiếu tướng Lăng Hàm, đủ để bất cứ kẻ nào nguyện một lòng trung thành, kể cả tôi.” Trung tướng Hành Ngô Việt không chút do dự trả lời.

Vẫn vùi đầu vào bản đồ, Tướng quân dùng bút điện tử khoanh hai thiên thể ở khu vực phụ cận Thủy Hoa Tinh phát hiện được trên bản đồ, cuối cùng ngẩng đầu, xoay người đối mặt với Hành Ngô Việt.

Dáng người cao lớn, ngũ quan thâm thúy.

Dù đang mặc thường phục, từ trong ra đến ngoài vẫn toát lên khí thế uy nghiêm ngời ngời của bậc thống soái.

Thượng đẳng Tướng quân, Lăng Thừa Vân!

“Kết quả thẩm vấn?”

“Suốt mười hai tiếng cực hạn thẩm vấn, khẩu cung của Thiếu tướng Lăng Hàm, vẫn hệt một câu trả lời như cũ. Trong quá trình, cậu ấy đã bất tỉnh nhiều lần.”

“Ngươi đã cam đoan, sẽ không có di chứng về sau.”

“Đúng là cực hạn thẩm vấn vô cùng khốc liệt, nhưng toàn bộ quá trình đều được tôi kiểm soát chặt chẽ. Dĩ nhiên, việc tổn hao sức khỏe là điều không thể tránh khỏi, sau khi tỉnh dậy, cậu ấy cần tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng. Hiện tại, Thiếu tướng Lăng Hàm đang được đội ngũ bác sĩ và y tá chuyên nghiệp nhất do chính tôi chọn lựa chăm sóc; ngoài ra, Trung úy Nairlin là một thành viên của tổ điều tra cũng chủ động yêu cầu được ở lại trông coi, tôi đã đồng ý.”

Lăng Thừa Vân nhíu mày, “Người này, có tin được không?”

Hành Ngô Việt gật đầu khẳng định, “Bối cảnh của từng thành viên tổ điều tra đều do tôi tự mình điều tra, Nairlin không thuộc phe phái của hai gia tộc Tướng quân còn lại. Huống hồ, Thiếu tướng Lăng Hàm trước khi tiến vào phòng cực hạn thẩm vấn, cũng đưa ra yêu cầu Trung úy Nairlin phải có mặt trong suốt quá trình.”

Lăng Thừa Vân yên tâm trở xuống.

Việc điều tra của Hành Ngô Việt chưa chắc đã không có sai lầm, tuy nhiên, nếu là người mà Lăng Hàm có vài phần nhìn bằng con mắt khác, thì không còn gì đáng phải lăn tăn.

Làm Thượng đẳng Tướng quân tương lai, nếu ngay cả mắt nhìn người cũng không chính xác, thì ngồi ở địa vị tối cao kia, sẽ chỉ nhận lấy hậu quả bi thảm.

“Chúc mừng Tướng quân, từ giờ trở đi, điều tra nhằm vào Thiếu tướng Lăng Hàm, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận chấm dứt, đối với việc kế nhiệm trong tương lai của ba vị công tử sẽ không bị bất cứ ảnh hưởng gì. Có cực hạn thẩm vấn làm điều kiện tiên quyết, Quân bộ không thể công khai đưa ra thêm bất cứ dị nghị nào.”

Lăng Thừa Vân quét mắt nhìn hắn, “Ngươi tra tấn người thừa kế của ta suốt mười mấy giờ, không cảm thấy nên sợ hãi một chút sao? Vạn nhất không thể cam đoan nó được đảm bảo an toàn, ngươi hiện tại đã trở thành một đống thịt nhầy!”

Hành Ngô Việt có phần bối rối.

Cảm thấy không biết nên đối đáp như thế.

Nhìn Trung tướng tự tình phức tạp, Lăng Thừa Vân từ trong ngực phát ra tiếng cười khàn khàn nặng nề, “Đùa chút thôi. Ngươi là một quân nhân trung thành, một khi đã có lời hứa, nhất định sẽ thực hiện đến cùng. Hành Ngô Việt, Lăng Thừa Vân ta, sẽ không tùy tiện giao con trai mình vào tay một kẻ không biết thực hiện lời hứa.”

Trái tim treo thấp thỏm của Trung tướng Hành Ngô Việt, lúc này mới dám bình yên thả lại xuống l*иg ngực.

“Kế tiếp, ngươi hẳn đã biết phải làm thế nào.” Lăng Thừa Vân ý vị thâm trường liếc hắn một cái, “Hãy bình tĩnh, không cần quá nóng vội. Tam đại gia tộc Tướng quân ở thế chân vạc đã trăm năm, cũng tranh đấu với nhau suốt cả trăm năm, thế lực mỗi bên đều không thể khinh thường. Ninh chậm mới có thể hầm ra canh ngon. Cuộc chiến này so với cuộc chiến với Đế Quốc còn hiểm ác âm ngoan hơn nữa. Ta muốn, không chỉ một mạng của Đăng Tu La, mà toàn bộ gia người của gia tộc Tu La phải bị tuyệt diệt, bị loại bỏ sạch sẽ ra khỏi hàng ngũ Quân bộ.”

“Vâng, Tướng quân.”

“Ta đem con trai của mình giao cho ngươi tra tấn mười hai tiếng đồng hồ, Hành Ngô Việt, đừng để sự hy sinh của Lăng Hàm trở thành lãng phí, phải lợi dụng triệt để cơ hội này.”

“Vâng, Tướng quân.”

“Bội Đường Tu La thoạt trông cà lơ phất phơ, chẳng màng thế sự, nhưng nó là người thừa kế của Đăng Tu La, đại bàng không thể sinh ra chim sẻ, người thừa kế của Thượng đẳng Tướng quân, tuyệt đối không vô năng như ngươi thấy bề ngoài.”

“Vâng, Tướng quân. Tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Đến đây, Lăng Thừa Vân không tiếp tục căn dặn nữa.

Ông lâm vào suy tư của chính mình.

Ước chừng đến cả bốn năm phút đồng hồ, cả căn phòng chìm vào bầu không khí trang nghiêm tĩnh lặng.

Cuối cùng, Lăng Thừa Vân mở miệng, “Sau lần này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không bí mật gặp gỡ thêm. Nếu ngươi còn vấn đề gì, thì nhân dịp này, tranh thủ hỏi đi.”

Lần này, đến phiên Hành Ngô Việt suy tư.

“Tướng quân, làm sao ngài biết Thiếu tướng Lăng Hàm sẽ đồng ý tiếp nhận cực hạn thẩm vấn? Và làm sao biết, Thiếu tướng Lăng Hàm nhất định có thể vượt qua mười hai giờ?” Hành Ngô Việt lấy làm thắc mắc, “Cực hạn thẩm vấn là chương trình của chính phủ, tất cả đều có bản ghi chép, nếu trong quá trình thẩm vấn cậu ấy không thể chịu đựng được khổ hình, bị tra đến đến phải nhận bừa, khai ra lời bất lợi cho Lăng gia, vậy thì Tướng quân sẽ trở tay không kịp.”

Lăng Thừa Vân mỉm cười, khuôn mặt tràn ngập vẻ quyến rũ nam tính của một người đàn ông trưởng thành, vô cùng giống với Lăng Hàm.

Ông trả lời, “Nó là con của ta.”

Chẳng ai hiểu con bằng cha.

“Thiếu tướng Lăng Hàm, không biết kế hoạch của Tướng quân. Một khi cậu ấy biết mọi việc đều do Tướng quân an bài, không rõ sẽ phản ứng như thế nào.”

Phản ứng của Lăng Hàm, chắc chắn không đơn giản.

Ở cực hạn thẩm vấn, Hành Ngô Việt đã mở mang tầm mắt qua ngạo khí cùng đanh thép của vị Tướng quân tương lai này.

Nếu cậu ta dùng ngạo khí và đanh thép ấy, không khoan nhượng lập một kế hoạch truy cứu Hành Ngô Việt, vậy thì đáng nhức đầu lắm đây.

Lăng Thừa Vân vẫn là đạm mạc trả lời, “Không có phản ứng gì.”

Hành Ngô Việt không thể phản bác đáp án của ông, nhưng, rõ ràng đem hoài nghi viết lên mặt.

Nếu đổi thành người khác, Thượng đẳng Tướng quân hiển nhiên không cần giải thích, trực tiếp nói hắn cút đi là được.

Tuy nhiên, Hành Ngô Việt là thuộc hạ cực kỳ trung thành, đối với tương lai của Lăng gia, cũng cực kỳ quan trọng.

Lăng Thừa Vân trầm tư một lát.

“Ngươi hẳn đã biết, mỗi một người thừa kế ngôi vị Tướng quân, từ khi còn rất bé đã phải chịu sự dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc từ cha mình. Loại nghiêm khắc này, tựa như diều hâu không chút ngần ngại bỏ lại chim non còn chưa biết bay ở vách núi cao, thoạt trông có bao nhiêu là tàn nhẫn máu lạnh. Nếu không làm như vậy, để xuất hiện một người thừa kế vô năng bất tài, không chỉ bản thân kẻ kế nhiệm, mà chính là cả gia tộc, sẽ phải chịu kết cục thê thảm. Rất nhiều năm về trước, khi phụ thân còn làm Tướng quân đương nhiệm như ta hiện giờ, đã dùng sự nghiêm khắc vô tình ấy, bức ta làm một chuyện.”

Lăng Thừa Vân nói tới đây, nghiêng đầu qua, ánh mắt nhàn nhạt lặng lẽ nhìn chăm chăm vào Hành Ngô Việt đứng thẳng tắp người, thấp giọng nói, “Trên thế giới này, có một điều, sẽ làm thay đổi cuộc đời của ngươi vĩnh viễn. Sau khi ngươi làm chuyện ấy rồi, ngươi sẽ cảm thấy được, bao nhiệt huyết trong ngươi đều lụi tàn không tồn tại nữa, máu huyết cùng trái tim của ngươi, sẽ trở nên đông cứng chai sạn. Thế rồi đột nhiên, ngươi có đủ điều kiện cần thiết để trở thành một gã Thượng đẳng Tướng quân – ý chí sắt đá.”

Hành Ngô Việt xúc động lắng nghe.

“Sự kiện năm xưa, là phụ thân ta bức ta làm. Còn chuyện hôm nay, ít nhất ta cũng không bức con ta. Lăng Hàm nó là muốn làm như thế, cam tâm tình nguyện đưa mình lên giàn tế.”

Đối với chính mình mà vô tình như thế.

Đứa nhỏ này, mới chân chính là ý chí sắt đá.

“Không cần lo lắng, Hành Ngô Việt, Lăng Hàm sau khi biết chân tướng, sẽ không ghi hận ngươi trong lòng. Đây là lựa chọn của nó, con của ta, sẽ không bao giờ hối tiếc vì sự lựa chọn của bản thân.”

Đây là một câu cuối cùng ông nói với Hành Ngô Việt.

Sau khi phất lui người cấp dưới thân tín, Lăng Thừa Vân cũng không lập tức rời khỏi phòng.

Ông một lần nữa quay lại trước bàn, mở tấm bản đồ, tiếp tục màn nghiên cứu còn dang dở; nhưng những lời vừa nói với Trung tướng vẫn cứ quanh quẩn vang lên trong óc, khơi dậy những ký ức đã bị phủ bụi phong trần từ lâu lắm, khiến ông bỗng chốc cảm thấy sao mà mệt mỏi đến vậy.

Lăng Thừa Vân gấp tấm bản đồ lại.

Ông đốt một điếu xì gà, khói thuốc như màn sương trắng lảng bảng bay lên không trung.

Sau sự kiện lần ấy, mối quan hệ giữa ông và phụ thân hoàn toàn biến đổi.

Ông trở thành người thừa kế mà phụ thân mình mong muốn; còn phụ thân, ở trong cảm nhận của ông cũng không còn giống phụ thân lúc trước, ngoại trừ công việc phải cùng tham gia bàn bạc hoặc trong những dịp đoàn tụ gia đình, còn lại bọn họ rất ít nói chuyện với nhau.

Thẳng cho đến ngày Lăng Trạch Nam sắp sửa lâm chung, đã cử thư ký gọi Lăng Thừa Vân đến, ở trước giường bệnh, tiến hành thủ tục chuyển giao ngôi vị Tướng quân cho người kế nhiệm đời kế tiếp.

Sau khi thủ tục hoàn thành, Lăng Thừa Vân bỗng chốc trở thành một trong ba chức sắc có quyền lực to lớn bậc nhất Quân bộ Liên Bang.

Mà người trên giường, chỉ còn một hơi tàn cuối cùng.

Hai đời Thượng đẳng Tướng quân, hai cha con, sau cuối chỉ còn với nhau vài lời…

“Lăng Thừa Vân, con có biết trên thế giới điều khó làm nhất là gì không?”

“Tướng quân.”

“Không.” Lăng Trạch Nam thều thào, “Là phụ thân Tướng quân.”

Lăng Thừa Vân hận ông ta hơn hai mươi năm.

Câm lặng hận, lạnh lùng hận.

Hơn hai mươi năm sau, trong một căn phòng khách sạn khiêm tốn, Lăng Thừa Vân im lặng hút điếu xì gà, nhớ lại những lời nói cuối cùng giữa hai cha con.

Đột nhiên, hốc mắt cảm thấy chua xót không chịu nổi.