Kết thúc cuộc họp tại trụ sở Quân bộ đi ra, ngay lập tức chạm mặt tên khốn nào đó.
Lăng Hàm lạnh nhạt nhìn Al Lawson phía trước, từ ngôn ngữ cơ thể Al có thể thấy được, y là cố ý đυ.ng trán hắn ở đây.
“Bớt chút thời gian nói chuyện được chứ?” Al Lawson hỏi.
Lăng Hàm gật đầu.
Hai người yên lặng không nói lời nào đi vào văn phòng Thiếu tướng Al Lawson, đóng cửa lại.
“Chuyện này, coi như là bán công bán tư.” Al ra thế mời ngồi, còn mình thì tựa vào bàn làm việc, bảo trì tư thế đứng thẳng “Sắp tới, Lăng Vệ sẽ dẫn dắt hạm đội nghênh chiến Đế Quốc. Tất cả mọi người đều hi vọng cậu ta giữ vững tinh thần ổn định. Tôi cũng không ngoại lệ.”
Nếu đổi lại là Lăng Khiêm, hắn nhất định sẽ gào lên “Chuyện của anh tao không đến phiên mày quản!” hay đại loại vậy.
Nhưng Lăng Hàm lại đưa ánh mắt ý bảo y nói tiếp.
“Nếu cậu không phản đối, về phương diện đảm bảo chất lượng giấc ngủ cho Lăng Vệ, tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ.”
Nghe Al nói xong, mắt Lăng Hàm chợt xẹt qua một tia tinh quang, nhưng thoáng chốc dường như thông suốt được điều gì, quang mang sắc bén tiêu thất, ánh mắt không mặn không nhạt dõi nhìn Al Lawson chăm chú.
Mãi một hồi, hắn mới cất tiếng, giọng điệu không mang theo bất cứ cảm xúc nào “Trong ba ngày trị liệu phong bế tại căn cứ đặc huấn, người trị liệu cho anh ấy không phải là bác sĩ Minna, mà là anh, đúng không?”
“Phải, là tôi.” Al hỏi lại “Lăng Vệ không nói cho các cậu hay?”
Lăng Hàm yên lặng nhìn y, không nói.
Cả người hắn lãnh liệt như một pho tượng, lạnh lẽo tựa băng, gió lại thổi vù vù qua người nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không một chút sứt mẻ.
Ngay cả ánh mắt cũng rất bình tĩnh, khó dò như sa mạc mênh mông nơi địa cầu cổ.
Al hứng thú thưởng thức sự kiềm chế của hắn.
Đây là tâm thái tà ác đến nhường nào.
Bất luận Lăng Hàm trước mặt có tỏ vẻ điềm tĩnh bao nhiêu, y đều có thể nhận thấy được nỗi đau dằn xé tận đáy lòng hắn. Nỗi khổ sở vì người mình yêu bị kẻ khác chạm vào, Al y đã từng bị nó giày vò đến chết đi sống lại.
Hiện tại, những gì mà đám con trai nhà họ Lăng đón nhận, chỉ là một phần rất nhỏ so với những gì năm đó y phải chịu đựng.
“Trong ba ngày ở căn cứ, là tôi giúp Lăng Vệ trị liệu. Phương pháp cụ thể thì không nói các cậu cũng biết, quá trình này cần tiếp xúc thân thể, còn hiệu quả mang lại như thế nào các cậu đã thấy rõ ràng.”
Lăng Hàm trầm mặc, tỏ vẻ thừa nhận.
Sau khi trị liệu trở về, giấc ngủ của anh vô cùng cải thiện khiến hắn và Lăng Khiêm đều thở phào nhẹ nhõm. Nhìn anh mỗi đêm bị ác mộng tra tấn, thét chói tai bừng tỉnh lại, quả thực là giày vò khốn khổ.
Tuy rằng cũng khá làm kỳ quái với hiệu quả mang lại, nhưng công việc bận rộn làm cho hắn không còn thời gian rảnh rang để tiến hành điều tra tới cùng. Có lẽ ở một mặt nào đó, từ một vài biểu hiện kỳ lạ trong phản ứng của anh trai, hắn đã mơ hồ đoán được chân tướng sự thật khiến hắn đau lòng.
Quả thật là thế.
Al hời hợt nói trắng ra, chém một vết thương vào lòng hắn khiến máu chảy đầm đìa.
Bởi rằng Lăng Vệ giấu bọn hắn tiếp xúc với Al.
Hắn dùng vô số tâm huyết gây dựng lòng tin tưởng giữa anh và mình, nhưng hiện giờ, đôi bên lại càng lún sâu vào đầm lầy dối trá…
“Theo quan sát, tiếp xúc của ta và Lăng Vệ chỉ có thể thuyên giảm tình trạng xấu trong một thời gian ngắn, không thể tác động vĩnh viễn, cũng giống như uống thuốc giảm đau chỉ có thể giảm đau một chừng mực nhất định, sau đó vẫn sẽ tái phát. Tính từ lần tiếp xúc cuối cùng đến nay đã hơn nửa tháng, giấc ngủ của cậu ta vẫn ổn chứ?”
“Mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng có nói mơ, trán đổ mồ hôi lạnh. Tác động của anh chưa hoàn toàn tiêu biến, anh ấy chỉ mơ mơ màng màng, tỉnh dậy không bao lâu là quên sạch sẽ.” Lăng Hàm ngữ điệu khách quan trả lời.
Sự bình tĩnh cùng thản nhiên của hắn, khiến Al phải nghiền ngầm.
“Vậy thì một khi tác động biến mất, cậu ta sẽ nhanh chóng lâm vào ác mộng.”
“Phải.”
Lăng Hàm hiểu được ý của y.
“Anh muốn tôi cầu xin anh?”
“Cậu sẽ cầu xin tôi?”
“Tôi sẽ.” Lăng Hàm trầm giọng nói “Tôi cầu anh gặp anh trai tôi một lần, giúp anh ấy giữ được tinh thần tốt nhất để chỉ huy chiến dịch lần này.”
“Nếu tôi không đồng ý?”
“Trò chơi này bắt đầu trở nên nhàm chán.” Ánh mắt sắc bén của Lăng Hàm bỗng nhiên đâm về phía y, khóe môi nhếch lên cười trào phúng “Trong lòng ai nấy đều tinh tường, cho dù tôi không mở miệng, anh cũng khó dằn lòng mà không tiếp xúc với anh ấy. Suy cho cùng Quân bộ không ai hi vọng anh ấy thua trận trong cuộc đại chiến này. Nhất là anh, Al Lawson, trong lòng anh, anh ấy chính là Vệ Đình kia!”
“Chỉ khi gặp ác mộng, cậu ta mới là Vệ Đình của tôi.”
“Cũng đúng, ác mộng kia chẳng phải là món quà đặc sắc nhất mà anh dành tặng Vệ Đình ư?” Lăng Hàm lạnh lẽo mỉm cười “Cứ để anh ấy tiếp tục mơ thấy ác mộng, đến cuối cùng, anh ấy sẽ tận mắt rõ ràng ai là người móc súng ra, bóp cò…”
Nắm đấm đột ngột vung mạnh tới làm Lăng Hàm phải ngưng lời đang nói lại.
Hắn nghiêng mặt, tránh được quyền thứ nhất, nhưng cú đấm thứ hai của Al cũng nhanh như chớp, đập mạnh vào cằm của hắn!
Lăng Hàm không chút khách khí lên gối, thụi vào bụng y!
Đấu thuật trong cự ly gần được học trong trường quân đội rốt cuộc cũng được vận dụng.
Hai vị Thiếu tướng nổi cơn điên hung hãn lao vào nhau, bất ngờ đạp lên bàn trà, bàn trà chịu không nổi va chạm quá lớn, đổ choang một tiếng, vỡ loảng xoảng. Máy thông tín dòng siêu cấp nhất, bút điện tử, ly thủy tinh… tất cả đổ tan tành xuống đất.
Uuuuuuuuuuu ———
Đèn báo động trên cánh cửa phòng bị khóa trái bật lên ánh sáng đỏ, xoay tròn hú chói tai!
Hai người khi vào văn phòng không khởi động chức năng cách âm, viên thư ký bên ngoài hiển nhiên bị kinh động.
“Trưởng quan, xảy ra chuyện gì bên trong vậy ạ?!” Viên thư ký ra sức đập cửa.
Hai người lăn vào nhau đánh túi bụi mau chóng tách ra.
“Không có chuyện gì, bàn trà bị đυ.ng vỡ.” Al đè nút hủy báo động trên tường.
Tiếng hú chói tai lẫn đèn đỏ không ngừng xoay tròn lập tức ngưng bặt.
Y lấy tốc độ sét đánh sửa sang lại quân trang bị túm đến xộc xệch, ưỡn thẳng người nhìn luớt vào gương. Hai người dưới cơn thịnh nộ nhưng vẫn còn biết giữ lại chút chừng mực, công kích đều tập trung vào những vị trí không dễ dàng lộ liễu, ví như ngực, bụng, thành thử trên mặt không để lại bao nhiêu vết thương.
Chỉ có một quyền đầu tiên của Al đấm trúng cằm Lăng Hàm, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần phun một ít thuốc xịt là có thể che giấu.
“Thưa trưởng quan, tôi cần nhìn thấy ngài mới có thể xác nhận. Xin ngài mở cửa, bằng không, căn cứ theo Điều lệ an toàn tại trụ sở, một khi đèn báo động khởi động, vì an toàn của ngài, vệ binh sẽ phải xông vào…”
Không đợi thư ký nói hết lời, cánh cửa đã mở toang.
Al đứng trước cửa, một tay nắm lấy tay cầm, đưa mắt nhìn một vòng viên thư ký cùng nhóm vệ binh đang ghìm sẵn súng như sắp sửa lâm vào đại trận.
“Ta đã nói, bàn trà bị đυ.ng đổ.”
“Xin thứ lỗi, trưởng quan. Chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.” Viên thư ký khó xử cúi đầu, cùng vệ binh lui xuống.
Al đóng cửa.
Quay đầu lại.
Lăng Hàm cũng đã chỉnh chỉnh tề quân phục Thiếu tướng của mình, thần khí nhàn nhã, căn bản nhìn không ra vừa mới đánh nhau một trận.
“Chuyện chúng ta vừa bàn, quyết được chưa?”
Lăng Hàm trầm ngâm một lát “Đêm nay, sau khi anh ấy ngủ, tôi sẽ báo cho anh.”
“Đến chỗ các cậu?”
“Trị liệu chỉ giới hạn ở việc tiếp xúc, nếu còn có bất cứ động thái khác thường nào, anh biết hậu quả thế nào.”
Đối với những lời đầy tính uy hϊếp này, Al chỉ khẽ cười “Lăng Khiêm đồng ý với cách làm của cậu sao?”
“Tôi sẽ làm cho anh ấy đồng ý.”
***
Từ ngoại không căn cứ trở về, đã là bảy tám giờ tối.
Lăng Vệ thần sắc mệt mỏi bước vào phòng.
Mặc dù việc kiểm tra chiến hạm hao tổn của anh không ít sức lực, nhưng những tài liệu về Trung tướng Theis mà Nữ vương bí mật gửi cho anh trên đường đi, mới chính là nguyên nhân chủ yếu khiến anh rã rời.
Trung tướng Theis, xác thực có một người.
Nhìn tấm ảnh, Lăng Vệ lại gặp được khuôn mặt xuất hiện trong ác mộng hằng đêm. Gã đàn ông tóc mai đã lấm tấm bạc, khóe mắt và khóe môi đều hiện lên nếp nhăn tuổi già, nhưng đôi mắt, lại chứa đựng sự hung tàn và độc ác như cũ!
Trung tướng Theis từng đảm nhiệm chức vụ quan thẩm vấn trong khoa thẩm vấn nội bộ. Trong vòng ba mươi năm xử lý vô số bản án mưu tội phản nghịch Quân bộ, những hình phạt tàn khốc mà gã áp dụng lên phạm nhân khiến người khác nghe cũng phải đến ớn lạnh. Không dừng tại đó, gã còn chính tay thiết kế và chế tạo ra những hình cụ khiến phạm nhân đau đớn, sống không bẳng chết.
Khi lật đến hình ảnh của những hình cụ này, ngón tay Lăng Vệ run lên bần bật, lưng như có dòng nước lạnh từ từ lủi lên tận óc. Anh cố gắng hết sức nhưng vô pháp trấn an bản thân bình tĩnh để xem hết những trang này.
Cuối cùng, điều Lăng Vệ có khả năng làm, đó chính là vội vàng đóng hồ sơ lại, gục đầu xuống bàn điều khiển, bất lực thở dốc.
Nhất định có điều gì đó anh không rõ!
Nhất định là thế!
Chưa bao giờ, Lăng Vệ lại hoang mang lẫn hoài nghi chính bản thân mình đến vậy.
Hoặc có thể đã sớm nảy sinh, nhưng ban đầu chỉ là một màn khói mờ ảo, dần dần trở thành sợi dây leo vặn siết lấy người anh, quấn quanh cổ anh, làm cho anh chậm rãi ngạt thở…
Không thể nào.
Chuyện đại sự liên quan đến một quan lớn như Theis trong Quân bộ mà nói, cho dù từng công tác trong khoa thẩm vấn, cho dù tài liệu có được bảo mật như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thoát được mạng lưới tình báo của Lăng Khiêm. Chí ít, thì Lăng Khiêm cũng phải tra được sự tồn tại của gã.
Nhưng câu trả lời của Lăng Khiêm, hiển nhiên không phải như thế.
Tại sao?
Tại sao Lăng Khiêm lại nói dối anh?
Lăng Vệ cố gắng nhớ lại bộ dạng khi em trai nói chuyện với mình.
Anh biết Lăng Khiêm và Lăng Hàm ở những nơi mình không nhìn thấy được thường xuyên nhỏ giọng trao đổi với nhau, đến khi anh xuất hiện, cặp sinh đôi sẽ ngừng lại và chuyển sang một chủ đề khác.
Lăng Vệ cho rằng bọn họ bàn công việc, vì cấp bậc quân hàm của mỗi người bất đồng, nên có lẽ có một chút sự tình cơ mật của Quân bộ không thích hợp tiết lộ cho anh hay.
Nhưng bây giờ, Lăng Vệ mới nhận thấy được, ngoại trừ công việc, hai đứa em có lẽ còn che giấu những bí mật khác.
Những bí mật liên quan đến anh…
“Anh về rồi à?”
Giọng nói truyền vào trong tai khiến Lăng Vệ trong cơn trầm tư ngước mắt lên, thấy Lăng Khiêm, anh gật gật đầu, theo quán tính tháo cà vạt ra, cởϊ áσ khoác quân phục, cẩn thận treo vào tủ áo.
Quân phục Chuẩn tướng của Lăng Vệ được đưa tới vài ngày trước, đây cũng là thu hoạch sau khi Lăng Khiêm cò kè mặc cả trong cuộc họp của tổ Nghịch Thứ.
“Được tận mắt thấy Lăng Vệ hạm mới rồi đúng không anh?”
“Ừ.”
“Thích lắm đúng không? Hắc Thứ chính là quân hạm Quân bộ Liên Bang đổ tiền đổ tài cùng bao tâm huyết dày công khổ cực tạo ra đó, hiện tại toàn Liên Bang chỉ có vỏn vẹn mười chiếc. Anh cố gắng chỉ huy nó, dẫn dắt nó giành thắng lợi nha.”
“Anh sẽ cố hết sức.” Câu trả lời này, cũng giống như lời đáp với Nữ vương.
Lăng Khiêm nhìn xem sắc mặt anh “Anh mệt lắm hả?”
“Có hơi hơi.”
“Vậy thì mau ăn cơm thôi.”
Bình thường khi gặp Lăng Vệ sắc mặt không tốt, em trai sẽ chú ý mãi, nhưng rõ ràng, tối nay, lòng Lăng Khiêm còn mải ngổn ngang những suy nghĩ khác.
Hết thảy thoạt trông đều bình thường.
Lăng Hàm bưng đồ ăn nóng hổi ra, ba người quây quanh bàn cơm ăn bữa tối. Dù rằng ban ngày mỗi người đều có công việc riêng của mình, nhưng tối đến xum tụ một bàn dường như đã là luật bất thành văn.
Trên giường, Lăng Hàm cùng Lăng Khiêm cởϊ áσ ngủ của Lăng Vệ, một trước một sau ôm anh gắt gao.
“Hôm nay cũng muốn làm sao?”
“Anh không muốn ư?”
“Không phải.” Lăng Vệ tựa hồ muốn gạt bỏ hết thảy những hỗn loạn lo âu, lắc lắc đầu.
Bờ ngực trần trụi của hai đứa em dán lên người anh, cho anh cảm giác ấm áp.
Bởi vì trí não rối bời, mọi thứ cứ mông mông lung lung, ngược lại bỗng thấy tiếp xúc da thịt thật chân thật làm sao, ít nhất thì, độ ấm truyền tới lan tỏa nơi làn da, cũng là thật.
Chuyện Theis, tại sao phải gạt anh?
Theis chỉ là một người xuất hiện trong giấc mơ, nhưng lại tồn tại trong hiện thực, chẳng lẽ ác mộng anh mơ thấy này, Lăng Hàm và Lăng Khiêm đều rõ nội tình?
Không phải Lăng Vệ chưa từng suy nghĩ qua, rằng sẽ giáp mặt cả hai lên tiếng hỏi cho rõ trắng đen sự thật, nhưng anh hiểu phương thức làm việc của hai người, đến cuối cùng anh chẳng những không nhận được đáp án, mà còn bị phản công ngược lại.
Nếu Lăng Khiêm và Lăng Hàm đã cố ý giấu giếm, thì có hỏi bọn hắn, cũng không thể dễ dàng moi được câu trả lời.
Lăng Vệ cần thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình.
“Anh thất thần.”
“Không có.”
“Vuốt ve như vậy, có thoải mái không?” Hai ngón tay thụt ra thụt vào nếp uốn bên trong, mát xa như vật đó cắm vào thúc đẩy, phát ra âm thanh làm người ta đỏ mặt.
Chóp mũi ngửi được mùi tìиɧ ɖu͙© nảy mầm, thân thể nhớ lại cảm giác được sủng ái.
Rõ ràng một bụng tâm sự, vậy mà chẳng mấy chốc đã dâng lên kɧoáı ©ảʍ.
Lăng Vệ tì cằm lên đầu vai Lăng Khiêm ở trước mặt mình, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ lên da thịt màu mật săn chắc.
Nếm được, vị mằn mặn.
Đây là hương vị nồng nàn chỉ duy nhất có ở Lăng Khiêm.
“Đêm nay anh nhiệt tình quá.” Lăng Khiêm như bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rêи ɾỉ thở gấp “Vậy thì, em sẽ ra sức đáp lại. Dù chỉ một lần, nhưng cũng phải làm cho anh ngất đi mới được.”
“Đừng quá đáng như vậy chứ.”
“Quá đáng là thế nào? Em làm vậy là vì yêu anh mà.”
“Phải không?”
Thế thì, tại sao lại gạt anh?
Những suy nghĩ miên man, rất nhanh bị kɧoáı ©ảʍ cuốn xô đi mất.
Mãnh vật rắn đanh nóng hầm hập tiến vào cơ thể, cảm giác bị khuếch trương rõ mồn một xộc lên đại não. Như thể có một vật chèn vào lối nhỏ trống rỗng, trong nháy mắt, không khí bị đẩy đi hết, vật lạ lấp trọn khoảng không, nhồi khăng khít, gắn kết đủ đầy.
“Aa…” Lăng Vệ không tự chủ được ưỡn cong tấm lưng.
Nội vách tường nóng ẩm chặt chẽ bao vây lấy du͙© vọиɠ của Lăng Hàm, đôi môi dật ra hơi thở nóng bỏng, bộ phận dâng trào bên dưới cũng được Lăng Khiêm săn sóc tận tình.
Hai thân thể cường tráng mạnh mẽ tấn công kích cả sau lẫn trước, như thể muốn thiêu đốt người ở giữa.
“A… ah… ah……”
Vẫn chỉ là một lần, nhưng kịch liệt dị thường.
Không phải giã vào thân thể.
Mà là tâm linh.
Trong cơn lốc xoáy du͙© vọиɠ, Lăng Vệ bấu chặt lấy bả vai em trai, nhận thấy được tâm trạng rối bời, sự nôn nóng cùng nỗi bất an của đối phương ngưng tụ trong từng mũi công kích thô bạo, xỏ xuyên vào tận sâu trong cơ thể.
Toàn thân, cả trên lẫn dưới, đều đau quá.
Nơi nào có thể in hằn lại dấu vết, đều không được buông tha. Môi, gáy, hõm vai, ngực, bụng, bên trong đùi… thậm chí cả cổ tay, khuỷu tay, cứ bị ngoan độc hôn mυ'ŧ, nhay cắn tới ứ máu.
Dị vật hung ác phá mở dũng đạo, không chút nương tình chà đạp.
Cảm giác đau đớn cùng đè ép, mang theo tê dại lủi khắp tứ chi.
Đúng như Lăng Khiêm nói, dù chỉ một lần, cũng phải bức anh ngất đi mới bằng lòng.
Sau khi kết thúc, Lăng Vệ xụi lơ như bị rút hết gân mạch.
Ôm anh vào phòng tắm rửa ráy sạch sẽ, bế anh trở lại giường, Lăng Khiêm nói thế nào cũng nhất quyết không cho anh mặc áo ngủ.
“Ngủ trần tốt mà, em thích ngắm anh lõa thể như vậy, thế thì em có thể vừa vuốt ve người anh, vừa đi vào giấc ngủ.”
“Em đừng có ương ngạnh như thế nữa được không?”
Gần đây nhằm lo chuyên chú công tác, tránh việc cọ sát dẫn tới giương súng chào cờ lần nữa, Lăng Vệ đều mặc đồ ngủ.
“Đêm nay cho em bướng bỉnh một chút đi?”
“Lăng Khiêm!” Lăng Hàm bỗng khẽ quát một tiếng.
Lăng Khiêm không vòi vĩnh nữa, buồn bực chuyển tầm mắt sang một bên.
Lăng Hàm đoạt áo ngủ trong tay Lăng Khiêm, giao lại cho Lăng Vệ “Anh mặc vào đi, cũng khuya rồi, nên đi ngủ thôi. Tân Lăng Vệ hạm đã bỏ neo bên ngoài không trung căn cứ, ý định của Quân bộ là muốn chúng ta mau chóng đăng hạm.”
Lăng Vệ mặc áo ngủ vào, lo lắng nhìn Lăng Khiêm đang cau có “Lăng Khiêm có tâm sự gì à?”
“Không có, tính tình tên đó anh còn chưa rõ sao.”
Lăng Hàm mỉm cười hôn lên chóp mũi anh một cái, nhét anh vào trong chăn, tự mình cũng chui vào nằm cùng.
Khi ánh đèn dần mờ dịu xuống, Lăng Khiêm mới xoay người đi đến bên giường, hậm hực chiếm nửa còn lại bên cạnh Lăng Vệ.
***
Tiếng chuông vang lên.
Lăng Hàm mặc áo ngủ dài màu lam đi ra mở cửa, nhìn chòng chọc Al đứng sừng sững trước mặt.
Đến thật nhanh.
Lăng Hàm nghiêng người, để cho y đi vào.
“Uống chút gì không?”
“Không cần, cám ơn. Nếu cậu ta đã ngủ say thì nên bắt đầu đi.” Al đứng trong phòng khách, mặt hướng về phía hành lang trông vào phòng ngủ, như thể y đã nhìn thấy được Lăng Vệ nằm trên giường.
Lăng Hàm kín đáo cau mày “Không thấy rằng mình nóng lòng lắm sao?”
“Cậu hiện tại, đúng là y như đứa con nít phải đưa món đồ chơi yêu thích của mình cho người khác.” Al quay người lại, nhếch môi cười nhìn hắn.
“Anh ấy không phải đồ chơi!” Tiếng gầm bất thình lình vang lên từ phía đầu bên kia hành lang, mang theo tức giận đè nén.
Lăng Khiêm không biết đi ra khỏi phòng ngủ từ lúc nào, đối mặt với Al Lawson, ánh mắt hằn học nhìn y đầy địch ý.
Im lặng ngấm ngầm giằng co càng lâu, chỉ càng kéo căng mọi việc theo chiều hướng xấu.
Lăng Hàm bình tĩnh hắng giọng một tiếng “Đi theo tôi.”
Al theo phía sau hắn, ngang qua Lăng Khiêm mặt mày lạnh tanh, ung dung lạnh lùng lia mắt nhìn hắn một cái.
Nhưng sự điềm tĩnh đó không duy trì được bao lâu. Vừa bước chân vào phòng ngủ, một cỗ mùi lợm tanh ngay lập tức xộc vào mũi! Ở góc mà tầm mắt cặp sinh đôi không nhìn thấy được, đường nét trên khuôn mặt Al chợt vặn vẹo.
Mùi này… là mùi mồ hôi, hòa cùng mùi tình dịch…
Cũng là mùi ngày đó khi y lao vào khoa thẩm vấn, ngửi được thứ hương vị tanh tưởi, da^ʍ dật, tàn khốc của bọn người đang giày vò Vệ Đình đến gần như hấp hối!
Trên đường tới đây, y đã lường trước anh em Lăng gia sẽ không đời nào cam tâm tình nguyện để mình chạm vào Lăng Vệ, bọn chúng sẽ vận những chiêu trò đê tiện khiến y lạc mất kiên định. Chính vì thế, y phải thật vững vàng, không nên nóng mặt chỉ vì những thủ đoạn, mánh khóe trẻ con vặt vãnh.
Nhưng tình cảm lại thường chẳng chung đường với lý trí, huống hồ, đoạn tình cảm này, lại là nỗi đau đớn to lớn nhất trong cuộc đời của y.
Tầm mắt y dời đi, nhìn Lăng Vệ thân thể tốt đẹp nằm trong bóng đêm thở nhịp nhàng, Al phút chốc nhớ lại Vệ Đình năm ấy khổ sở đến gần tuyệt vọng, nằm yếu ớt thoi thóp trước mặt mình.
Không!
Al bước đến bên giường, vội vàng ôm chặt lấy Lăng Vệ đang ngủ say trong chăn.
“Này, mày trị liệu hay là cướp người đấy?” Lăng Khiêm xồng xộc xấn tới trước mặt Al.
Al không quan tâm tới hắn, cúi đầu quan sát kỹ lưỡng người trong lòng.
Lăng Vệ ngủ rất sâu, hai hàng mày thi thoảng nhíu lại, con ngươi được bao trùm dưới đôi mí mắt chốc chốc lại run run kịch liệt.
Lăng Hàm thấp giọng nói “Anh ấy thế này là đang gặp ác mộng. Tôi đã cho anh ấy uống thuốc an thần, tạm thời sẽ không tỉnh dậy.” Liếc mắt qua phía Lăng Khiêm.
Lăng Khiêm ấm ức kiềm chế, im lặng lui về sau.
Mặc dù ghen tuông bốc lên ngùn ngụt, nhưng cũng chỉ có thể cật lực ẩn nhẫn. Lăng Hàm nói đúng, hiệu quả ba ngày trị liệu đã chuẩn bị lui tán. Mấy bữa trước, ít nhất phải ngủ đến sáu tiếng anh mới bắt đầu không an, nhưng vài hôm trở lại đây, ác mộng đã kéo đến quấy nhiễu sớm hơn; đến đêm nay, chưa đầy một giờ, anh đã có dấu hiệu nhiễu loạn.
Al lặng thinh, chậm rãi thả Lăng Vệ lại vào giường.
Nếu có thể, y thực sự muốn ôm cậu ra khỏi căn phòng nồng nặc thứ mùi nhơ nhớp bẩn thỉu này, ôm cậu tránh xa khỏi những kẻ nhà họ Lăng.
“Muốn đυ.ng chạm da thịt, dừng ở nắm tay là được.” Lăng Khiêm đứng bên cạnh giống như giám sát phạm nhân.
Al ngồi nơi đầu giường, ôm sít sao anh trai mình, màn này đập vào mắt quả thực nóng máu!
Nhưng với Al mà nói, cơn nhức nhối trong lòng chỉ có hơn chứ không hề kém anh em họ Lăng. Quen thuộc với ánh sáng trong phòng rồi, y đau đớn nhìn những dấu hôn phủ kín từ gáy xuống xương quai xanh Lăng Vệ.
Không chỉ thế, trên cổ tay và khuỷu tay, cũng hiện rõ mồn một những vết cắn xanh tím, làm hốc mắt người khác thiếu điều nứt ra.
Chẳng khó tưởng tượng, trước khi y tới, trên chiếc giường ngoại cỡ này, hai kẻ súc sinh Lăng gia kia đã làm chuyện hèn hạ gì với cậu!
Lẽ nào lại vậy.
Lẽ nào y có thể trơ mắt nhìn bọn chúng tàn phá, làm nhục khối thân thể này. Linh hồn Vệ Đình ở trong đây, dù chỉ là chút ý thức còn sót lại của chủ thể, nhưng phải đón nhận những hành hạ luân phiên này, nhất định vẫn sẽ thống khổ muôn vàn.
Phải hành động nhanh hơn!
Không từ bất cứ thủ đoạn nào, bất kể là tàn nhẫn hay vô tình đến đâu, chỉ cần có cơ hội, y khẳng định sẽ không bỏ sót, đánh mạnh vào ý thức của Lăng Vệ!
Tôi xin lỗi, Vệ Đình.
Tôi vô cùng muốn cứu cậu ra khỏi những bàn tay ma quỷ này, thế nhưng, đêm nay, điều duy nhất tôi có thể làm, đó là ôm cậu như vậy.
Hy vọng vòng tay tôi, sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
“Tiếp xúc thân mật, mới có thể kéo dài hiệu quả.” Al dùng khẩu khí không cho phép người nghi ngờ “Nhất định phải ôm.”
“Dối trá! Lần trước ở trụ sở Quân bộ mày cũng có ôm anh ấy đâu, anh ấy nhiều lắm cũng chỉ gối lên đầu mày ngủ!”
“Nếu không hài lòng, vậy thì chấm dứt trị liệu đi.”
Trước khi Lăng Khiêm kịp há mồm cắn lại, Lăng Hàm ở phía sau đã nhéo hắn cảnh cáo một cái, buộc hắn phải oán hận ngậm miệng.
Lòng hiểu được tầm quan trọng của lần trị liệu này, nhưng khi nhìn thấy tên kia ôm anh trai của mình vào ngực như đúng rồi, hắn làm sao có thể chịu được đây?
Bị Lăng Hàm nhéo thêm cái nữa, hắn mới lùi xuống, ngồi phịch vào ghế sa lon đối diện giường, khoanh hai tay trước ngực “Tao cảnh cáo trước, ôm là ôm, cấm mày sờ bậy bạ!”
Đêm nay, tầm mắt của hắn sẽ không rời khỏi anh một giây một phút nào!