Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 11

Thấy hạm trưởng xuất hiện, quan lái Sally là người trực ban chính nhanh chóng bước tới nghênh tiếp, đồng thời báo cáo tình huống “Quan trên, phía trước đang có trận chiến với kẻ địch, Lăng Vệ hạm vừa tiến vào vành đai chiến trường.”

Lăng Vệ kinh ngạc “Tại sao đến tận lúc này chúng ta mới hay?” Một bên hỏi, một bên vội vàng đi tới đầu hạm, ra lệnh phóng đồ hình trinh sát lên màn hình lớn.

“Nếu trận chiến đã xảy ra được một thời gian, ở khoảng cách một năm ánh sáng chúng ta sẽ đo đạc được. Nhưng rõ ràng, trận này chỉ vừa bùng nổ mới đây không bao lâu, chỉ số lũy thừa vừa rồi thiết bị trinh sát thu được trong không gian chiến đấu tăng đột biến. Khu vực xảy ra trận chiến nằm ngay trên đường trở về của Lăng Vệ hạm.”

Lúc này, phó tham mưu Hull nhận được tin tức cũng hớt hải chạy đến.

Ông đang ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng báo động chói tai hú lên, cuống quít vơ lấy quần dài ba chân bốn cẳng lao tới, nửa trên còn mặc nguyên áo ngủ, nom có phần hài hài.

Khi đi lính luôn có thể gặp những tình huống bất ngờ phát sinh, điều này vốn dĩ rất đỗi bình thường.

Thực ra, điều khiến các quan quân ngạc nhiên hơn lại là việc hạm trưởng trẻ tuổi chẳng mấy chốc đã có mặt, hơn nữa còn quân trang chỉnh tề.

Tuy rằng không hề chuẩn bị tâm lý sẽ gia nhập chiến trường, nhưng gần như tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, không một chút e ngại sợ sệt, tầm mắt lần lượt tập trung trên người Lăng Vệ, chờ đợi mệnh lệnh.

“Lai lịch song phương thế nào?”

“Quan thông tin đang cố gắng thử tất cả các đường dây liên lạc…”

Thời điểm Sally báo cáo, quan thông tin đã tra được manh mối, đứng dậy khỏi chỗ ngồi “Thưa trưởng quan, chúng ta vừa kết nối được với đội bạn đang đương đầu với kẻ thù, đó chính là Phân đội chiến đấu thứ hai mươi hai hạm đội Tucson, quan chỉ huy là Trung tá Adams. Trên đường làm nhiệm vụ bọn họ bắt gặp hạm đội Đế Quốc, lập tức triển khai chiến đấu, trước mắt chưa rõ số hiệu của địch!”

“Hạm đội Đế Quốc lẻn vào tận đây?” Lăng Vệ nhíu mày, lệnh cho quan thông tin giữ vững liên lạc với đội bạn, hỏi thêm “Tình hình binh lực kẻ địch ra sao? Có cần trợ giúp hay không?”

Ở phía sau Lăng Vệ, Lăng Khiêm kín đáo trao đổi ánh mắt với Lăng Hàm.

Sai lầm không chịu suy nghĩ cặn kẽ, tùy tiện lập công khiến Quân bộ càng thêm nhất quyết hãm hại anh, không thể tái phạm lần nữa.

“Hạm trưởng.” Lăng Hàm đi về phía trước “Lăng Vệ hạm chỉ là một con thuyền thí nghiệm, xin đừng quên điểm này.”

Lăng Vệ kinh ngạc nhìn Lăng Hàm.

Ý hắn là, Lăng Vệ hạm không thể tham gia trận chiến này sao?

Căn cứ vào thân phận sĩ quan Quân bộ của Lăng Hàm mà nói, tuy rằng không sử dụng từ ngữ cưỡng chế, nhưng đây không nghi ngờ gì chính là mệnh lệnh từ Quân bộ.

Quan thông tin liên tay điều chỉnh dụng cụ trước bàn thiết bị một lần nữa cất cao giọng báo cáo “Trưởng quan, Trung tá Adams vừa hồi đáp, bọn họ tự tin xử lý được, trước mắt không cần trợ giúp. Trung tá Adams còn nói, Lăng Vệ hạm không nằm trong hệ chỉ huy chỉ của bọn họ, có tham gia hay không xin tự mình quyết định.”

Toàn thể nhân viên dồn mắt nhìn Lăng Vệ.

Đây là một cơ hội tham chiến hiếm có, độ nguy hiểm lại không lớn, nhóm cấp dưới muốn nhân lần này ghi thêm một chiến công xuất sắc đương nhiên hy vọng có thể tham gia.

Trong trận đánh Lecco Mick, hạm trưởng không cần chờ đợi chỉ thị từ Quân bộ mà đã quyết định thật nhanh, lập tức nhảy vào lực tràng thần bí cứu cả hạm đội của Chuẩn tướng Wood, lúc này sẽ quyết định lấy hay bỏ đây?

Mọi người không tự chủ được nín thở chờ mong.

Lăng Vệ quét mắt nhìn mọi người một cái, không quá do dự hạ lệnh cho quan thông tin “Hồi âm lại Trung tá Adams, nếu ngài ấy có thể xử lý, Lăng Vệ hạm không tham dự trận chiến này, chúc quan chỉ huy toàn thắng.”

Một cỗ thất vọng ngầm nhất thời nổi lên.

Không ít người âm thầm trừng Lăng Hàm, nếu lúc nãy Chuẩn tướng không lên tiếng, bây giờ đã nắm chắc công trạng trong tay.

Lăng Hàm chẳng mảy may đoái hoài đến điều đó.

Lăng Khiêm hẳn là cấp dưới duy nhất cảm thấy hào hứng với quyết định này, ân cần lại đây đề xuất “Hạm trưởng, trước tiên tôi sẽ quay đầu Lăng Vệ hạm rời khỏi chiến trường, sau đó điều chỉnh tham số thiết lập lộ tuyến mới.”

“Không cần.” Lăng Vệ ngước nhìn màn hình lớn trên đỉnh đầu. Tuy nói đang ở vành đai chiến trường, nhưng theo như đồ thị năng lượng thu được, hỏa lực giao chiến kỳ thực chỉ tập trung một điểm rất nhỏ “Vòng trở lại quá lãng phí thời gian, đây chỉ là một trận đánh nhỏ, phạm vi sẽ không mở rộng. Lăng Khiêm, tiếp tục đi thẳng về phía trước, Lăng Vệ hạm sẽ đi vòng về phía sau đội bạn.”

Xử lý như vậy rất hợp lý.

Lăng Khiêm vui vẻ nhận lệnh, trở lại vị trí của quan lái.

Những thuộc hạ ẩn ẩn hụt hẫng khác, cũng trở lại cương vị tiếp tục làm việc.

Chỉ còn lại Lăng Hàm cùng Lăng Vệ đứng sóng vai ở đầu hạm.

“Cám ơn anh.” Lăng Hàm bỗng nhiên thấp giọng nói.

Lăng Vệ hơi giật mình.

Theo sự điều chỉnh phương hướng của Lăng Vệ hạm, phóng mắt ra bên ngoài l*иg phòng hộ trong suốt, từ khoảng cách xa xôi có thể thấy rõ hỏa quang bùng nổ, thi thoảng lại bốc lên những cột khói xám cao ngút, không nghi ngờ gì, bọn họ chắc chắn đang phóng đạn pháo công kích.

“Cám ơn anh gì kia?” Âm lượng cũng rất bé, không để cấp dưới chung quanh nghe thấy.

“Anh không rõ thật sao?”

“Cứ thích hỏi lại làm câu trả lời là thói quen xấu đấy.”

Cùng Lăng Hàm vặn nhỏ tiếng đơn thuần trò chuyện, mặc dù chỉ một hai câu, nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm thấy vui lạ.

Di chuyển thêm một đoạn, Lăng Vệ hạm đã có mặt ở hậu phương lớn của đội bạn, lúc này chỉ còn hơi hơi chấn động, không mấy rung xóc nữa.

Lộ tuyến hiện tại được thiết lập căn cứ theo quyết định của Lăng Vệ, vòng xuống phía sau, cố gắng giữ nguyên hết mức có thể sách lược bay ban đầu.

“Em hiểu tâm lý nóng lòng muốn lập công của các quân nhân, vậy nên, nếu vừa rồi anh không thuận theo, sẽ tạo thành xung đột giữa đặc phái viên Quân bộ và hạm trưởng, thế thì không tốt.”

“Em là thượng cấp từ Quân bộ đến giám sát Lăng Vệ hạm, lại đưa ra ý kiến hợp lý, anh đương nhiên phải tuân theo. Hơn nữa, sẽ không có xung đột gì đâu. Nếu đội bạn có thể giải quyết thì chúng ta không nhất thiết phải tham dự, dù gì đây cũng không phải là nhiệm vụ của Lăng Vệ hạm. Kỳ thực băng thẳng về phía sau, mới là suy nghĩ đầu nhiên nháy lên trong đầu anh.”

Lăng Hàm cứng đờ cả người.

Quay đầu qua nhìn Lăng Vệ “Suy nghĩ đầu tiên?”

“Ừ, đại loại như trực giác ấy.”

Một cảm giác rất xấu nổi lên trong lòng Lăng Hàm, còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói hốt hoảng khác đã đập tan sự yên lặng của cả khoang hạm “Trưởng quan! Bên cánh trái cách đây hai trăm kilômét xuất hiện hạm đội không rõ là kẻ nào!”

Lăng Hàm rùng mình, thét lớn “Chiến hạm địch! Bọn họ muốn đánh gọng kìm hạm đội Tucson!”

Lăng Vệ không chút chần chờ phi đến thành lan can, nắm tay vịn ra lệnh “Lập tức thay đổi phương hướng, đối đầu nghênh chiến với chiến hạm địch!”

Sắc mặt Hull tái mét “Trưởng quan, chúng ta chỉ là một tàu chiến thí nghiệm, hỏa lực tuyệt đối kém hơn đối phương, hơn nữa còn chưa rõ số lượng bọn chúng.”

“Kẻ địch lẻn được vào tận đây không thể là hạm đội lớn, nếu không đã sớm bị thiết bị trinh sát của tinh cầu phòng thủ phát hiện. Không đứng ra chặn lại, kẻ địch sẽ công kích đội bạn từ phía sau, kết quả toàn quân bị tiêu diệt! Nghênh chiến!”

“Nghênh chiến!!!”

Hạm trưởng kiên quyết hạ lệnh, toàn thể nhân viên nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Một cơn lốc khiến người phải khẩn trương cảnh giác cuốn vào tận từng ngóc ngách trên Lăng Vệ hạm.

Sau khi điều chỉnh phương hướng, với tư thế chặn đánh bảo vệ đội bạn phía sau, năng lượng l*иg phòng hộ của Lăng Vệ hạm được cường hóa ở mức một trăm phần trăm, chẳng khác nào một viên ngọc trai sáng rực rỡ giữa lòng vũ trụ.

Gần như cùng lúc đó, trong lớp bụi vũ trụ đặc quánh ở phía trước, đồng thời lù lù hiện ra bóng dáng chiến hạm địch đang hòng âm mưu đánh đột kích hạm đội Liên Bang cũng.

“Trời ạ…” Không biết là ai không thể cầm lòng thốt lên một tiếng.

Có thể dễ dàng nhìn thấy, kẻ địch phải có ít nhất hơn năm mươi tàu chiến, tuy rằng không phải là hạm đội khổng lồ, nhưng nếu bị bọn họ bất ngờ đánh úp phía sau, hạm đội Tucson nhất định tiêu đời.

Vấn đề là, Lăng Vệ hạm cho dù có là chiến hạm thí nghiệm tân tiến nhất Liên Bang, cũng không có đủ sức mạnh để liều mạng với năm mươi chiến thuyền công kích của Đế Quốc.

“Trưởng quan, chúng ta phải lập tức rời đi!” Hull không chút chần chờ đưa ra ý kiến.

Lăng Vệ cũng hiểu được sự tình có bao nhiêu xấu, có điều vẫn bảo trì bình tĩnh lắc đầu “Không!”

“Trưởng quan…”

“Lúc này mà rút lui là bán đứng đội bạn cho kẻ địch. Nhưng ngay cả khi như vậy, chúng ta sẽ thoát được sao? Sau khi tiêu diệt hạm đội Tucson, bọn chúng hoàn toàn có thể vượt qua Lăng Vệ hạm, khi đó sẽ càng không biết trông cậy vào ai. Ở phụ cận có tinh cầu phòng thủ biết đâu sẽ kịp thời chạy đến cứu trợ, thế nên, ít nhất cũng có một đường sinh cơ cho đội bạn.” Lăng Vệ quyết đoán cự tuyệt can ngăn của quan tham mưu, cắn răng nói “Điểm duy nhất chúng ta có thể hy vọng, chính là Trung tá Adams sẽ nhanh chóng xử lý kẻ địch bên đó, dẫn quân trở lại bên này hỗ trợ Lăng Vệ hạm! Quan quân nhu!”

“Vâng, trưởng quan!”

“Đình chỉ tất cả các thiết bị không cần thiết, cung ứng toàn bộ năng lượng cho l*иg phòng hộ và đạn pháo, ngay cả thiết bị thông tín cũng tạm thời ngắt hết cho ta!”

“Tuân lệnh, trưởng quan!”

“Tổ trưởng tổ pháo thủ!” Lăng Vệ hạ lệnh “Đưa tất cả đạn pháo tiến vào trạng thái công kích, chờ chỉ thị của ta!”

Trong bầu không khí ngưng kết, mọi người đều cấp tốc động tác, âm thanh điều khiển dụng cụ bíp bíp tít tít vang lên không dứt.

Lăng Vệ nhất thời nhớ đến một chuyện trọng yếu khác, gọi Lăng Khiêm, trầm giọng nói “Cậu lập tức chuyển giao quyền hạn trên Lăng Vệ hạm lại cho quan lái Sally, điều khiển chiến cơ mini, đưa Lăng Hàm rời đi trước khi tàu chiến bị kẻ địch bao vây!”

“Anh?”

“Gọi ta là hạm trưởng, giờ không phải là lúc để cậu đùa giỡn!” Tình hình chiến đấu căng thẳng, Lăng Vệ dùng ngữ tốc cực nhanh mà nghiêm túc nói “Lăng Hàm là đặc phái viên từ Quân bộ, gặp trường hợp khẩn cấp ngoài ý muốn phải được bảo vệ đặc biệt, đây là quy định. Cậu là quan lái ưu tú nhất, chỉ có cậu mới có thể đảm bảo an toàn cho Lăng Hàm, nhất định phải mang hắn bình an về Quân bộ.”

“Ta sẽ không rời đi.” Lăng Hàm ở một bên lạnh lùng nói một câu.

“Lăng Hàm, hiện tại không phải…”

“Gọi ta quan trên, hạm trưởng Lăng Vệ. Việc ta đi không cần ngươi quyết định, không nên lãng phí thời gian chỉ huy quý giá của ngươi vào vấn đề này nữa. Ta hy vọng ngươi sẽ đặt toàn bộ tâm trí lên việc làm sao để đánh thắng trận này.”

Lăng Vệ trầm mặc chống đỡ.

Sau khi theo trực giác ra lệnh nghênh chiến kẻ địch với số lượng lớn từ xa, bản thân cũng tự biết đây là cửa tử không hề có đường sinh cơ. Tuy rằng làm quân nhân, hiến thân vì Liên Bang là lẽ bình thường, nhưng trên hạm còn có hai đứa em, là con trai ruột của ba mẹ nuôi.

Song, nếu dùng tư tình phản bác Lăng Hàm, chi bằng tranh thủ thời gian vào sự tình trước mắt. Hiện tại Lăng Hàm đã thẳng thừng áp chế bằng quân hàm, xem ra không thể đưa hai anh em bọn họ rời đi rồi.

Mặc dù làm hạm trưởng phải cùng sống chết với cấp dưới, không được phân biệt đối xử, nhưng Lăng Khiêm và Lăng Hàm còn trẻ như thế…

Ầm!!!

Chợt, Lăng Vệ hạm nổ lớn một tiếng, chấn động mãnh liệt.

Trừ những ai đã ngồi vào vị trí buộc đai an toàn, những người khác đều phải vịn chặt vào vật gì đó bên cạnh để đứng vững, Lăng Hàm đỡ Lăng Vệ thiếu chút nữa chúi ngã.

“Trưởng quan, kẻ địch phát hiện Lăng Vệ hạm, phóng chùm tia sáng tấn công chúng ta! Có lập tức đánh trả không ạ?”

Trong khi Sally lớn tiếng hỏi, tổ trưởng tổ pháo thủ gần như rống lên báo cáo “Trưởng quan, tất cả đạn pháo đã sẵn sàng, có thể phóng ra bất cứ lúc nào!”

“Không được phóng!” Lăng Vệ thoắt trừng mắt liếc Lăng Hàm không chịu rời đi một cái, lòng tràn ngập bất đắc dĩ hạ lệnh cho Lăng Khiêm “Lập tức trở lại chỗ ngồi, ta muốn cậu lái Lăng Vệ hạm nhảy vào trận địa của địch. Lăng Khiêm, bằng tốc độ nhanh nhất, nhắm ngay chính giữa trung tâm dày đặc chiến hạm địch, va chạm với bọn chúng, rõ chưa?”

“Thưa rõ, trưởng quan!” Lăng Khiêm tức thì phi về chỗ ngồi, nhanh như chớp điều khiển tàu chiến, kêu lớn “Quan lái Sally trợ giúp phi hành!”

Sally không nói hai lời nhanh chóng gia nhập.

Lăng Vệ hạm vẫn đang bị kẻ địch công kích, liên tục rung lắc dữ dội, hệt như con thuyền nhỏ trôi nổi giữa bão táp đại dương. Xóc nảy quá mạnh, Lăng Vệ và Lăng Hàm đều phải ngồi xuống vị trí, gắng thả lỏng thần kinh căng như dây đàn bình tĩnh chăm chú dõi theo tình hình chiến đấu trên màn hình.

Phải đến ít nhất hơn hai mươi tàu chiến phóng chùm ánh sáng tấn công Lăng Vệ hạm, tình cảnh hệt như một đám con nít cùng nhau chuyền cầu. L*иg phòng hộ mỗi một lần hứng chịu công kích đều nháy lên quang mang chói mắt, Lăng Khiêm và Sally hợp lực khống chế được tàu chiến, ngay khi kẻ địch ngạo mạn cho rằng Lăng Vệ hạm đã bị mình đánh cho tơi bời khói lửa, không còn khả năng kiểm soát nữa thì hạm đột nhiên rung mình, tiếp theo hệt như một mũi tên ánh sáng, nháy mắt nhảy vụt vào giữa hàng ngũ chiến hạm địch ngay ngắn trật tự.

Trong khoảnh khắc đυ.ng độ trực diện, l*иg phòng hộ chiếm phần lớn năng lượng của Lăng Vệ hạm nhóa lên, l*иg phòng hộ của chiến hạm địch yếu hơn không thể chống chọi lại ánh sáng chói lòa, tức thì như thủy tinh vỡ tan tành.

Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!

Lăng Vệ hạm rung ầm ầm xoay tròn như tàu lượn, toàn bộ mọi thiết bị trên hạm đều nhấp nháy bất ổn, hú lên báo động đáng sợ.

“Trưởng quan! Năng lượng l*иg phòng hộ chỉ còn lại sáu mươi phần trăm!”

Lăng Vệ mau chóng ra lệnh “Quan lái, chấm dứt va chạm, ổn định tàu chiến vững vàng!”

“Rõ, trưởng quan!”

“Tổ trưởng tổ pháo thủ, nã đạn pháo ra mọi phía, liên tục công kích, dẫn toàn bộ chiến hạm địch lại đây!” Khuôn mặt Lăng Vệ tràn ngập kiên quyết tuyệt không quay đầu “Không tiếc hết thảy đại giới, vì đội bạn tranh thủ thời gian phản kích!”

Tổ trưởng tổ pháo thủ lập tức lĩnh mệnh, điều khiển mở hai trăm năm mươi nòng pháo khổng lồ, đầu pháo với mức năng lượng cường đại bắn ra khỏi tàu chiến, lấy Lăng Vệ hạm làm trung tâm nã ra khắp mọi hướng, giống như một quả cầu đột nhiên phát nổ giữa không trung, bắn ra những mũi tên chói sáng cả bầu trời.

Oanh! Rầm rầm rầm!!!

Tiếng nổ kéo liên tiếp.

Thanh âm đến từ bốn phía chiến hạm địch, tấn công đạn pháo khiến năng lượng l*иg phòng hộ hạ xuống, hào quang theo đó lụi dần, mặc dù không đến mức hỏng mất ngay lập tức, nhưng cũng đủ chọc giận đối phương.

Ban đầu chỉ xem là một chiến thuyền Liên Bang không đáng đặt vào mắt, sau một kích tấn công thấy chết không sờn, chiến hạm mang nhiệm vụ tiến đánh hạm đội Tucson dời lực chú ý, vòng trở lại bao vây Lăng Vệ hạm.

“Phóng!!!”

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Dưới mệnh lệnh của Lăng Vệ liên tục phóng hai lần đạn pháo ra tứ phía, kẻ địch cũng bắt đầu dần kiêng kỵ hơn.

“Quan đo đạc, báo cáo tình hình chiến đấu của hạm đội Tucson!” Lăng Vệ còn nước còn tát.

“Báo cáo, hạm đội Tucson vẫn đang tiêu diệt kẻ thù, tình hình chiến đấu tốt. Tuy nhiên… có lẽ phải mất một chút thời gian nữa mới có thể đến đây cứu viện.”

“Một chút thời gian? Chúng ta không thể kéo dài thêm nữa rồi.” Hull chua xót cười.

Rung chấn càng lúc càng kịch liệt, tiếng nổ rền không dứt bên tai, người trên hạm phải gào khản cổ để nói chuyện, thế nên đương nhiên chẳng ai nghe thấy tiếng thì thào tự nói đó cả, song, người có đồng suy nghĩ với ông chắc chắn không phải ít.

Gặp một hạm trưởng anh dũng mà chính khí nghiêm nghị như thế, không biết là may mắn hay bất hạnh đây.

“Trưởng quan, năng lượng vũ khí không đủ!” Tổ trưởng tổ pháo thủ bỗng nhiên thất thanh la lên.

“Quan quân nhu, phối hợp với tổ trưởng tổ pháo thủ, chuyển năng lượng khống chế người lái lại đây sử dụng!” Đây là vấn đề đã được dự kiến trước, chỉ có cách này mới kéo dài được thêm một chút thời gian.

Có điều nếu chẳng may viện quân không thể tới đúng lúc, Lăng Vệ hạm bởi đã mất đi năng lượng điều khiển, ngay cả năng lượng phi hành cũng cạn khô, sẽ chỉ còn nước đứng im tại chỗ hứng chịu đòn giáng.

Một khi năng lượng l*иg phòng hộ không còn, sẽ là thời khắc tận thế của tất cả mọi người.

“Phóng raaaaaaaa!!!” Lăng Vệ thét.

Tiếng ầm vang đinh tai nhức óc.

Đạn pháo lại đại triển thần uy, đem chiến hạm địch bốn phía nghiêng lắc xiêu vẹo, thậm chí có hai chiến hạm vì l*иg phòng hộ mới rồi phải hứng chịu tấn công quá mạnh mà rạn nứt vỡ tung tóe.

Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, khoảnh khắc huy hoàng này chính là giây phút giãy giụa cuối cùng của Lăng Vệ hạm.

Lần phóng đạn pháo vừa rồi đã vận kiệt năng lượng của hạm, kế tiếp, ngay cả một hạt pháo cũng không thể bắn ra nổi, thứ duy nhất còn lại là l*иg phòng hộ với ánh sáng màu ảm đạm cùng năng lượng chỉ còn dưới hai mươi phần trăm.

“Hạm đội Tucson đã kết thúc trận chiến chưa?”

“Kẻ địch rất ngoan cố, nếu chúng ta cứ tiếp tục đứng ở nơi này…” Giọng nói của quan đo đạc nhỏ dần.

Tình hình hiện nay, đừng nói một giờ, ngay cả một phút cũng không thể đợi được.

Chiến hạm địch tránh đạn một bên tựa hồ đã phát hiện Lăng Vệ hạm không còn sức cục cựa, giống như một đàn châu chấu bắt đầu chậm rãi tiến đến bủa vây, như thể chỉ cần xác định tình trạng xong là sẽ phát động hủy diệt bọn họ tan tành mây khói.

“Nếu viện quân không thể đuổi đến đúng lúc, ta sẽ cho nổ Lăng Vệ hạm, đây là tàu chiến loại hình tân tiến hàng đầu Liên Bang, không thể để kẻ địch bắt được đem về tiến hành nghiên cứu.” Hơn nữa, nếu để Lăng Hàm, đặc biệt Lăng Khiêm là con trai trưởng Tướng quân rơi vào tay bọn chúng, thì sẽ sống không bằng chết.

Lăng Vệ ngoảnh sang nhìn Lăng Hàm ngồi bên cạnh, cười buồn nói “Xin lỗi, chỉ vì tôi chỉ huy yếu kém mà liên lụy đến tất cả mọi người. Ngài vừa rồi nên nghe theo chủ ý của tôi, thoát khỏi tình cảnh này.”

“Ta giống kẻ bỏ chạy lấy người lắm sao?” Lăng Hàm đạm nhạt hỏi lại.

“Ngài… tình cảnh trước mắt là vậy mà vẫn bộ dáng tâm cao khí ngạo như thế.”

“Hạm trưởng nhanh tuyệt vọng vậy?”

Lời này vào tai Lăng Vệ, không biết là khích lệ hay vẫn là châm chọc, miệng lưỡi khô khốc nói “Ý ngài là…”

“Anh trai của ta chính là quan chỉ huy có năng lực tài giỏi nhất vũ trụ này, hắn sẽ không bị bất luận kẻ nào đả bại.” Lăng Hàm quay qua, mỉm cười nhìn anh “Tuy rằng đánh giá này thoáng nghe thật ngây thơ khờ khạo, không hề hợp với tính cách của em, so ra còn hợp với Lăng Khiêm ngu ngốc kia hơn, nhưng trong lòng em, em vẫn luôn tin như vậy. Do đó, đến tận lúc này em vẫn đong đầy hy vọng chiến thắng, không, là hy vọng quyết định của anh sẽ đúng.”

Một dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào tuyệt vọng lạnh buốt trong lòng Lăng Vệ.

Ầmmm!!!

Chấn động kinh hoàng cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai anh em, sau khi bị chùm ánh sáng nơtron trùng kích, Lăng Vệ hạm bị hất văng về sau, liên tục xoáy vòng giữa vũ trụ. Tiếng mạch điện xẹt xẹt đầy nguy hiểm thi nhau vang lên, mất đi nguồn năng lượng duy trì hệ thống trọng lực, mọi vật trên hạm không được cố định đều nhanh chóng nổi lên, trôi lơ lửng trên không.

Biết sắp phải đối mặt với sự diệt vong, Lăng Vệ thế nhưng không hề hoảng hốt lo sợ.

Đoán trước điều gì sẽ đến, ngược lại tâm càng bình tĩnh, gạt hết tiếng hô hoán của nhóm cấp dưới ra sau đầu.

“Kẻ địch sử dụng chùm ánh sáng nơtron, tựa hồ muốn khống chế hỏa lực.”

“Đúng vậy.”

“Xem ra bọn chúng quả thực có ý đồ bắt giữ Lăng Vệ hạm, giờ hẳn là đang chậm rãi mài mòn l*иg phòng hộ của chúng ta.”

“Anh sẽ không để bọn họ được như ý muốn.”

“Chắc chắn rồi.” Lăng Vệ không đoái hoài đến cái chết mỉm cười.

Xin lỗi mọi người nhiều lắm, nếu mọi người đi theo một hạm trưởng anh tài, sẽ không rơi vào thảm cảnh không thể sống sót trở về như thế này.

Năng lực của anh vẫn còn quá yếu kém.

Nhưng chí ít, sau khi hạm đội Tucson giải quyết xong tình hình bên đó thì vẫn còn có cơ hội xoay chuyển, đương đầu với kẻ địch bên này, không đến mức lâm vào kết cục bi thảm bị đâm cả lưng lẫn bụng.

“Năng lượng l*иg phòng hộ giảm còn mười phần trăm!”

Kẻ địch công kích liên tục như mèo bắt chuột, đèn đóm trên hạm đa số đều đã vỡ tóe hoặc vì cạn kiệt năng lượng mà tắt ngúm, giữa lúc hỗn loạn đó, Lăng Khiêm cởi đai an toàn, vin vào tất cả vật cố định có thể bám được, gắng bơi tới chỗ Lăng Vệ.

“Anh!” Lăng Khiêm vươn tay quơ lấy một chiếc đai an toàn khác, giữ mình ổn định bên cạnh anh “Anh tính cho nổ Lăng Vệ hạm sao?” Hắn thấy Lăng Vệ mở l*иg bảo vệ thiết bị tự động hủy diệt màu đỏ trên bàn điều khiển của hạm trưởng.

“Ừm, đợi đến khi kẻ địch lại gần thêm chút nữa anh sẽ ấn. Em sợ không?” Lăng Vệ dùng ngữ điệu ôn nhu hiếm hoi hỏi hắn.

Lăng Khiêm cười khì khì “Đây không phải là chuyện bình thường trong chiến tranh sao? Nếu sợ em đã chẳng theo học trường quân đội.”

Em trai đáng yêu như thế, vậy mà phải chôn thân cùng với mình, thật sự quá chua xót.

Lăng Vệ quặn thắt lòng, nhưng cố ép mình mỉm cười, thấp giọng nói “Ừm, chi bằng hôn nhau một cái đi, được không?”

Lăng Khiêm ngẩn ngơ.

Lăng Vệ nhìn đôi mắt sáng ngời như vì tinh tú, nghiêng người sát lại, nhiệt tình hôn lên đôi môi hắn, đầu lưỡi yêu chiều liếʍ láp cả vào lợi hắn.

Nên sớm làm điều này mới đúng, vậy mà mình chần chừ lần lữa.

Chỉ đơn giản thế thôi, đã có thể khiến hắn hạnh phúc.

Hạm rung chấn càng lúc càng dữ dội, l*иg phòng hộ với mức năng lượng khiến người phải kinh hồn táng đởm bị tàn phá đến rã rệu, cận kề giây phút tử vong, Lăng Vệ vẫn chìm đắm trong nụ hôn với Lăng Khiêm, cảm thụ tình yêu cùng khát khao dâng tràn, một bên lặng lẽ đưa tay lên mặt bàn, ngón tay chạm vào nút kích nổ.

Giây phút l*иg phòng hộ hỏng mất, anh sẽ không chút do dự ấn nút, cùng hai em trai, cùng toàn bộ quân sĩ trên hạm, còn cả địch nhân bên ngoài, đồng quy vu tận.

Tuyệt không để mình bị bắt một lần nữa, thừa nhận mọi lăng nhục cùng tra tấn.

Hả?! Tại sao lại là “Một lần nữa”?

Không để cho Lăng Vệ có thời gian nghĩ tới vấn đề kỳ quái đột ngột xuất hiện này, Lăng Vệ hạm bỗng nhiên nảy mạnh một cái, sau đó đình chỉ rung xóc, khôi phục vững vàng trước sự ngỡ ngàng kinh ngạc của tất cả mọi người.

“Viện quân!!!” Tiếng rống không biết từ đâu truyền đến, át đi tất thảy mọi âm thanh ồn ào nhốn nháo khác.

Lăng Vệ dứt khỏi nụ hôn với Lăng Khiêm, lập tức ngồi thẳng người dậy “Quan đo đạc, báo cáo tình hình!”

“Thưa trưởng quan, là viện quân! Bọn họ đang công kích chiến hạm địch!”

“Hạm đội Tucson tới đây kịp thời sao?”

Không thể tin nổi, cho dù có quay đầu hạm thì cũng phải mất một khoảng thời gian kia mà?

“Không phải hạm đội Tucson!” Hull mừng rỡ như điên hét lớn trả lời “Là một hạm đội Liên Bang chưa rõ số hiệu bất ngờ nhảy tới, đúng lúc cực kỳ!”

“Lập tức liên hệ với đối phương!”

“Rất tiếc, thưa trưởng quan, toàn bộ năng lượng của thiết bị thông tin liên lạc đều đã tập trung vào phóng đạn pháo, một chút cũng không còn.” Tuy rằng báo cáo không tốt, nhưng nét mặt của quan thông tin lại tràn ngập hân hoan khôn xiết vì sống lại trong tuyệt cảnh.

Lăng Vệ không dám lơi là cẩu thả, cởi đai an toàn, vọt tới đầu hạm, phóng mắt ra bên ngoài l*иg phòng hộ.

Quả nhiên, ngoài kia là hơn một trăm chiến thuyền công kích trên thân hạm khắc biểu tượng Liên Bang đang không ngừng truy đuổi bọn hung thần ác sát. Kẻ địch lúc này lo tự bảo vệ mình, chật vật lủi về bốn phía, rốt cuộc không còn tâm trí đâu để vây bắt Lăng Vệ hạm không còn chút khả năng phản kích nào nữa.

“Kỳ tích! Đây là lần thứ hai Lăng Vệ hạm xuất hiện kỳ tích…” Buồng điều khiển không có năng lượng, điều duy nhất quan lái Sally có thể làm hiện tại, chính là ngồi thừ tại chỗ trợn tròn con mắt, chứng kiến thắng lợi không dám tin là thật này.

Kết cục của chiến tranh, đúng là không thể lường đoán trước.

Viện quân kịp thời đuổi tới dễ dàng xử lý xong trận đánh nhỏ nhặt, hơn nữa còn phái hạm tiếp tế, bổ sung năng lượng cho Lăng Vệ hạm không thể động đậy đứng chòng chành một cách thảm thương giữa vũ trụ.

Thiết bị thông tin được nạp năng lượng, mới một lần nữa khởi động lại, rốt cục cũng biết được người tới cứu bọn họ tránh được một kiếp chính là Phân đội thứ mười hai hạm đội Tucson, quan chỉ huy là Trung tá Vương Duyệt chưa từng gặp mặt bao giờ.

Lăng Vệ cùng toàn thể nhân viên, lập tức bày tỏ lòng cảm kích Trung tá đã ra tay cứu viện.

“Ngươi khách khí quá, Lăng Vệ.” Trung tá Vương Duyệt trên màn hình khoát tay, hòa khí nói “Ta cũng chỉ phụng mệnh mà làm, nếu muốn cảm ơn, thì ngươi nên cảm ơn lệnh điều hành từ Quân bộ ấy.”

“Lệnh điều hành của Quân bộ?” Lăng Vệ không khỏi lấy làm lạ.

“Đúng vậy, Quân bộ hạ mệnh lệnh khẩn cấp, nội dung bên trong nói, chỉ cần thấy năng lượng trên đường hàng không của Lăng Vệ hạm có dị biến, hạm đội Liên Bang ở phụ cận phải lập tức nhảy tới cứu viện. Ta chỉ huy toàn đội đang tuần tra cách đây năm năm ánh sáng, vừa vặn thu được chỉ số năng lượng khác thường ở nơi này, nên theo lệnh đuổi tới đây.”

“Vậy nghĩa là, ngài cũng không hay nơi này xảy ra trận chiến?”

“Phải, không rõ ràng cho lắm.”

“Nhưng, nếu muốn nhảy, thì phải có tọa độ…”

“Dựa theo mệnh lệnh của Quân bộ, lấy Lăng Vệ hạm làm tọa độ. Khà khà, tài tình thật, các trưởng quan ở Quân bộ quả nhiên có khả năng tiên đoán siêu việt, nói rằng chỉ cần theo dấu Lăng Vệ hạm sẽ không sai vào đâu được.” Trung tá Vương Duyệt coi bộ tâm tình vui vẻ lắm.

Đánh bật chiến hạm địch lẻn vào lãnh thổ hơn nữa còn giành chiến thắng, đập tan âm mưu thâm hiểm của Đế Quốc, chiến công này không hề nhỏ chút nào.

Xem ra ngày mình được thăng lên làm Thượng tá, sắp tới rồi đây.

Lăng Vệ càng nghe càng lùng bùng, không khỏi nhíu mày, vừa hay không nhìn thấy vẻ mặt không xong của hai đứa em đang đưa mắt nhìn nhau.

Lăng Vệ ho nhẹ một tiếng “Vị nào ở Quân bộ hạ mệnh lệnh ạ? Tôi muốn tự mình gửi lời cảm ơn.”

“À, người ký ban hành lệnh là…”

Không đợi Trung tá Vương Duyệt nói xong, tín hiệu yêu cầu kết nối bỗng truyền đến, quan thông tin báo cáo “Trưởng quan, quan chỉ huy Phân đội chiến đấu thứ hai mươi hai hạm đội Tucson, Trung tá Adams yêu cầu lập tức trò chuyện cùng ngài!”

Lăng Vệ lập tức tiếp nhận.

Thân ảnh Trung tá Adams xuất hiện trên màn hình lớn “Cho phép ta thay mặt toàn thể Phân đội chiến đấu thứ hai mươi hai hạm đội Tucson, chân thành bày tỏ lòng cảm kích hạm trưởng cùng tất cả thành viên của Lăng Vệ hạm. Hạm trưởng Lăng Vệ, ngươi tuy rằng tuổi đời còn non trẻ, nhưng hành động của ngươi lại khiến ta vô cùng bội phục.”

Lăng Vệ đỏ mặt xua tay “Ngài quá khen rồi, Trung tá Adams. Kỳ thực, chúng ta đều phải cảm ơn Trung tá Vương Duyệt mới đúng, ngài ấy mới là đại cứu tinh cuối cùng.”

Vương Duyệt cùng Adams cùng là đồng nghiệp thuộc hạm đội Tucson, hiển nhiên rất có giao tình.

Vương Duyệt cười nói “Adams, lão già ông hiện thiếu tôi một nhân tình đấy nhá.”

“Tình của ông, đợi đến khi trở về căn cứ tôi sẽ trả sau, còn nhân tình lớn hơn hết, tôi muốn dành cho hạm trưởng Lăng Vệ.” Adams cười đáp, ngoảnh qua, giọng điệu nghiêm túc mà chân thành biểu lộ “Hạm trưởng Lăng Vệ, xin đừng quá khiêm tốn. Vừa rồi mặc dù ta ở phía trước chỉ huy tác chiến, nhưng vẫn gắt gao bám sát theo dõi tình hình phía sau. Lăng Vệ hạm từng có cơ hội rút lui, nhưng nếu ngươi làm như vậy, phân đội của ta tuyệt không còn cơ may thoát nạn. Vì bảo hộ đội bạn mà dùng một chiến thuyền thí nghiệm đứng ra đối kháng kẻ địch với hơn năm mười tàu chiến công kích, nói ra đúng là có phần quá dại dột và liều lĩnh, nhưng lòng dũng cảm cùng chính trực của ngươi, là điều không thể phủ nhận.”

Lăng Vệ mặt đỏ bừng.

Hạm trưởng trẻ tuổi, khi tác chiến đối mặt với sinh tử không hề nao núng sợ hãi, vậy mà khi được chiến hữu khen ngợi, lại bối rối lúng túng đến đáng yêu.

“Nếu ngài thật sự thấy vậy, Trung tá Adams.” Lăng Hàm mỉm cười lên tiếng “Chi bằng ngài đem những lời khen ngợi hạm trưởng Lăng Vệ vừa rồi, lặp lại một lần trước mặt chỉ huy trưởng hạm đội Tucson? Ta cảm thấy, đây là phương thức đáp đền rất tốt.”

Trung tá Adams vui vẻ gật đầu “Đương nhiên rồi, trưởng quan. Trở lại căn cứ, tôi sẽ đem việc ngày hôm nay, cùng với hành động trung nghĩa của hạm trưởng Lăng Vệ báo cáo lên tổng chỉ huy.”

Trải qua một phen đồng tâm hiệp lực chiến đấu, ba quan chỉ huy của ba chiến hạm đều lưu lại ấn tượng tốt đẹp về nhau.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là không thể tiêu diệt sạch sẽ kẻ thù. Lần đánh lén này địch nhân dường như có chuẩn bị rất kỹ càng, sau khi lọt vào phản kích đã nhanh chóng tẩu thoát, Trung tá Vương Duyệt tuy phá hủy phần lớn chiến hạm địch, nhưng không bắt giữ được một tàu chiến nào.

Sau khi kết thúc trò chuyện, Lăng Vệ và Lăng Hàm nhắc đến tin tình báo Chuẩn tướng Wood thu được thông qua thẩm vấn, suy đoán “Âm thầm tiến đến từ phía sau tiền giáp hậu kích phân đội tuần tra Liên Bang, cùng với việc lợi dụng lực tràng hình bình tiêu diệt hạm đội các tinh cầu phòng thủ, thủ pháp nào cũng đầy rẫy biến hóa khó lường, phương án tiến công vừa rồi, rất có thể lại xuất phát từ kẻ tên Colin kia.”

Lăng Hàm trầm ngâm nói “Xem ra, muốn đả bại Đế Quốc báo thù, trước tiên phải đối phó với gã Thiếu úy Colin này. Em sẽ đề xuất Quân bộ chú trọng hơn.”

“Anh, thôi giờ đừng bàn mấy chuyện này nữa.” Lăng Khiêm cắt ngang đối thoại của hai người, gần như dán vào mặt Lăng Vệ, cười mỉm chi, hấp háy mắt “Anh mới em hoàn thành nụ hôn vừa rồi bị viện quân làm gián đoạn đi~ Mà anh cứ tiếp tục chủ động như thế nha~~~”

Lưng Lăng Vệ, lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc lẻm của Lăng Hàm bắn về phía mình.

……………

Đêm đó, Lăng Vệ hạm vui sướиɠ ăn mừng kỳ tích lại một lần nữa thoát khỏi cửa tử.

Vì có quy định hạm đang chấp hành nhiệm vụ không được uống rượu, nên mọi người dùng những thức uống ngon lành khác thay thế, ra sức chè chén.

Nhà ăn lớn trở thành địa điểm tiệc tùng, nhạc nhè nhẹ du dương, Sally cũng những nữ quân nhân khác thay quân trang, xúng xính trong những bộ váy dài thướt tha bằng lụa màu sắc rực rỡ tươi tắn làm biết bao anh chàng rộn rạo, thi nhau bước lên mời khiêu vũ.

Lăng Vệ cùng hai em trai ngồi một bên, cười xem mọi người chung vui.

Không ngừng có cấp dưới lại đây, nhiệt thành kính rượu hạm trưởng cùng hai vị con ruột Tướng quân, lý do chính là vì hạm trưởng với năng lực thần bí lại một lần cho bọn họ nếm trải niềm phấn khích tuyệt vời của phép lạ, hơn nữa còn lập thêm một chiến công lớn.

Đương nhiên, hai cậu con Tướng quân, giữa thời khắc sinh tử không tham sống sợ chết bỏ lại bọn họ một mình thoát thân, cũng khiến không ít người thay đổi cái nhìn với Lăng Khiêm và Lăng Hàm.

Sally kết thúc một điệu nhảy, vẻ mặt rạng rỡ đi tới trước mặt Lăng Vệ, đưa bàn tay thuôn dài về phía anh, nhất thời làm đám thanh niên chung quanh ồ lên huýt sáo reo hò.

“Trưởng quan, nhảy một bài đi!”

“Nhảy đi hạm trưởng! Chúng tôi sẽ cổ vũ cho ngài!”

“Quan lái Sally là đại mỹ nhân đó nha! Hạm trưởng lên thôi!”

Ngay cả Hull bị xếp vào hàng lão cũng gia nhập đội ngũ trêu chọc, hùa cùng tổ thông tin kéo Lăng Vệ ra khỏi chỗ ngồi, đẩy đến nơi mỹ nhân đang chờ.

Lăng Vệ mặt đỏ tới mang tai, hết nước tránh đành cùng Sally nhảy một bài giai điệu nhẹ nhàng.

Nhưng anh không ham thích loại vận động thân thiết này, lại biết hai đứa em ghen tuông cuồng đang nhìn mình, dưới cái nhìn chăm chú thần tình tươi cười của Sally, tay chân cứ lóng ngóng không biết đặt đâu mới phải.

Vài lần bất cẩn giẫm trúng chân đối phương, liên tục cúi đầu xin lỗi, khiến chung quanh càng cười giòn giã.

Trong lúc đó, Lăng Hàm kín đáo di chuyển, ngồi xuống sóng vai với Lăng Khiêm, mỉm cười như đang dõi theo anh hai khiêu vũ, dùng giọng điệu lạnh lẽo hơn băng hàn hỏi “Mệnh lệnh phía Quân bộ, đã tra được chưa?”

“Được rồi.” Thanh âm Lăng Khiêm cũng băng lãnh không kém “Mặt ngoài là Lawson Tướng quân hạ lệnh, nhưng tôi đã dò ra, nội dung cụ thể của mệnh lệnh được một người cấp bậc Chuẩn tướng vạch vẽ, Lawson Tướng quân chỉ phê duyệt thông qua mà thôi. Vì vậy, rất có thể…”

“Tuyệt đối là Al Lawson!”

Khi nói ra cái tên này, giọng điệu Lăng Hàm, còn lạnh hơn so với vừa rồi vài phần.

Tình hình gay gắt.

Al Lawson định ra mệnh lệnh Quân bộ, thoạt trông có vẻ lạ thường, nhưng mục tiêu tính toán lại vô cùng chuẩn xác, cho thấy y có hiểu biết về Quyết sách lực của Linh tộc.

Chỉ có người tường tỏ về hậu duệ Linh tộc, hơn nữa còn từng phối hợp chặt chẽ lâu dài với hậu duệ Linh tộc, mới có thể đưa ra mệnh lệnh trợ giúp bất khả tư nghị mà phi thường hữu hiệu, tỷ như cử quân tiếp viện cứu Lăng Vệ hạm thoát khỏi tuyệt địa không thể đoán trước như trận vừa rồi.

Năm xưa, Al bằng sách lược này trợ giúp Vệ Đình sao?

Hay là, còn có những thủ pháp bí mật khác mà người ngoài không thể đoán ra?

Giờ đây, nỗi lòng hai anh em nhà họ Lăng bắt đầu dấy lên lo sợ, bọn họ đã lĩnh hội một bài học khắc ghi tận xương cốt, trong trận chiến lấy anh làm mục tiêu này, Al Lawson đã chiếm ưu thế vượt trội như thế nào.

Hôm nay, cái gọi là kỳ tích, rõ ràng chính là thị uy ngầm của Al Lawson!