Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 12

Mặt trăng cách Thường Thắng Tinh chưa đến một năm ánh sáng, là tinh cầu có phong cảnh vô cùng tươi đẹp, hơn nữa còn nổi tiếng vì là hành tinh quay quanh địa cầu.

Cỗ xe bay có phù hiệu Quân bộ đặc thù, từ từ đáp xuống trước đại môn xa hoa trong trang viên được phòng vệ nghiêm mật.

Nữ chủ nhân Jenny Lawson nhanh chóng bước tới nghênh đón.

“Hoan nghênh ngài, tướng quân.” Thấy người đứng đầu tối cao đương nhiệm của gia tộc Lawson từ cửa xe điềm đạm bước ra, Jenny mỉm cười e thẹn.

“Dễ hai ba tháng không gặp nhỉ, Jenny.” Lawson tướng quân thân mật chào hỏi.

“Chính xác là ba tháng rưỡi đấy ạ. Trà bánh đã chuẩn bị sẵn sàng, tướng quân, mời ngài vào.”

Đôi nam nữ đang cười nói đi vào dinh thự đều có thân phận cao quý. Trên danh nghĩa, quan hệ giữa hai người là họ hàng thân thích không xa không gần, chồng của Jenny là Buzuo Lawson, em họ của Lawson tướng quân.

Nhưng từ sau khi Buzuo hy sinh trên chiến trường mười lăm năm trước, thiên hạ xì xầm bàn tán đồn thổi không ngớt lời về họ.

Không ít người thậm chí còn coi Jenny là tình nhân bán công khai của Lawson tướng quân.

Nếu không, vì sao một vị Thượng đẳng tướng quân lại luôn thường xuyên bớt chút thời gian trân quý như bảo thạch của mình mà ghé thăm quả phụ tịch mịch kiêm vợ của em trai họ này chứ?

Thậm chí còn dày công bồi dưỡng đề bạt con gái của bà cùng chồng mình.

“Gần đây có liên lạc với Sally không?”

“Ôi chà, con bé đó báo về nói nó sẽ đăng hạm. Nghe nói, ngài đưa con bé lên làm trưởng quan điều khiển phải không ạ? Thật sự làm ngài phải nhọc lòng rồi.”

“Ta làm vậy là vì con bé có thực lực.” Lawson tướng quân đâm trúng trọng tâm mà nói một câu, nhưng rất nhanh, y bắt được vẻ gợn sóng che giấu trong đôi mắt “Nhìn em kìa, có tâm sự gì sao?”

“Không, được ngài quan tâm chiếu cố như vậy, em còn ao ước gì hơn? Chỉ là…” Jenny muốn nói lại thôi.

“Nói thẳng ra đi, đừng ngại.”

“Kỳ thật, từ khi con bé quyết tâm vào trường quân đội, em đã biết nó sẽ giống cha mình tương lai dấn thân vào chiến trường.” Jenny thở dài mang theo sầu lo “Nhưng, một đứa con gái còn trẻ tuổi như vậy mà đã chính thức đăng hạm, có phải quá sớm hay không? Làm nhân viên ở văn phòng Quân bộ, học hỏi lấy kinh nghiệm vài năm cũng không muộn mà.”

Lawson tướng quân sáng tỏ, mỉm cười “Em lo lắng cho an toàn của con bé à?”

“Sao mà không lo cho được? Nó là con gái duy nhất của em.”

“Yên tâm đi, nếu nói đến an toàn, quân hạm mà con bé đi theo có thể nói là quân hạm an toàn bậc nhất Liên Bang. Bất kể có gặp sự tình ngoài ý muốn nào, nhất định cũng sẽ hóa nguy thành an. Ta đưa con bé lên chiến hạm cũng vì nghĩ đến tương lai của nó, vì chỉ có như vậy mới có thể giúp con bé mau chóng lập chiến công, từ đó, thuận tiện nâng nó thăng tiến lên tầng cao hơn trong Quân bộ. Nếu chỉ đảm đương chức vụ nhân viên bàn giấy bình thường, cho dù là ta cũng không thể tùy tiện tìm lý do mà nhanh chóng đề bạt nó.”

“Nhất định hóa nguy thành an?” Gương mặt xinh đẹp của Jenny đầy vẻ thắc mắc.

Câu này, nghe có vẻ không giống một câu trấn an cho có lệ.

Nếu không hiểu rõ tính tình của vị Tướng quân này, bà sẽ chỉ nghĩ Tướng quân đang qua loa đáp lại mà thôi.

“Sally ở trên Lăng Vệ hạm chắc chắn sẽ được an toàn, em chỉ cần nhớ rõ điều đó, còn những chuyện khác, không nhất thiết phải… quan tâm quá nhiều.” Lawson tướng quân kết thúc đề tài này, đặt tách trà được chạm hoa văn hình hoa hồng tinh mỹ xuống “Ta muốn ở riêng với hắn một lát.” Y đè thấp giọng.

Jenny lập tức lộ ra biểu tình thận trọng “Em hiểu, ngài vào đi. Em sẽ che chắn giúp ngài, bọn người hầu không quấy rầy trong lúc chúng ta uống trà đâu.”

Ấn phím chỉ lệnh hình linh thú, bức tranh sơn dầu trên vách đá có kích thước bẳng một phòng trà nhỏ, trượt mở thành một cánh cửa.

Vài tháng lại ghé thăm một lần, bất luận là Jenny hay Lawson tướng quân, việc này đã trở thành quen tay làm nhanh, ăn ý mà phối hợp với nhau.

Lawson đi vào cửa nhỏ, đèn huỳnh quang tự động phản ứng, lặng lẽ chiếu sáng cầu thang quanh co đi xuống, bậc thang cuối cùng tiếp nối với một căn phòng đóng băng sinh vật ngầm nằm tận sâu dưới lòng đất.

“Em lại đến thăm anh đây.”

Nam nhân được đặt ở bên trong, đã yên lặng ngủ say nhiều năm.

Mỗi một lần cách l*иg kiếng trong suốt chăm chú ngắm khuôn mặt vẫn tràn ngập anh khí như xưa, Lawson đều có lỗi giác thời gian ngưng đọng lại.

“Trong khi hai ngàn tám trăm tài chiến bị hủy diệt, Lăng Vệ lại có thể dẫn dắt chiến hạm của mình tránh được bão cát vũ trụ xảy ra đột ngột. Sự tình đã quá rõ ràng, nhân bản của Vệ Đình chẳng những được nuôi dưỡng phát triển thành công, còn giành được thắng lợi xuất sắc không chê vào đâu được, đồng thời cũng sở hữu Quyết sách lực của Linh tộc.”

Mắc quân phục lên giá, Lawson như thường lệ ngồi xuống, giống như đang nói chuyện với một người có tri giác chứ không phải đối diện với một khuôn mặt lạnh lùng chìm trong giấc ngủ say, nhỏ nhẹ thuật lại tình hình gần đây.

“Lịch sử đáng sợ lại lặp lại một lần nữa. Có thể tưởng tượng, cậu ta sẽ giống hệt Vệ Đình năm đó, rung chuyển Quân bộ đã thối rữa mục nát một cách điên đảo.”

“Đứng trước bước ngoặt này, em không biết phải đưa ra lựa chọn như thế nào. Anh ắt hẳn thấy em vô dụng lắm đúng không?” Khẽ khàng thở dài.

“Vinh quang mà tổ tiên để lại, vào tay em ngày càng trở nên u tối mờ nhạt. Nếu người ngồi ở vị trí này là anh, anh nhất định sẽ không khiến gia tộc Lawson rơi vào hoàn cảnh như vậy.”

“Nếu năm đó anh không thất bại trong gang tấc, thành công mua chuộc Vệ Đình về phe gia tộc chúng ta, thì hôm nay đã không tới phiên Lăng Thừa Vân diễu võ dương oai.”

Lawson tướng quân đăm đắm nhìn bóng dáng thon dài trong l*иg kính trong suốt, đáy lòng bùi ngùi vô hạn.

“Nói đến đây, lão già Lăng Thừa Vân, chẳng qua cũng chỉ là lén học trộm kế sách của anh khi xưa. Bồi dưỡng hậu duệ Linh tộc, bố trí hai đứa em sinh đôi kè kè bên người cậu ta, âm hiểm chẳng khác nào phụ thân của lão.”

“Tu La sẽ không ngồi yên cho thế lực Lăng gia bành trướng, em nghĩ rất nhanh hắn sẽ có hành động.”

“Kỳ thật đã một lần suýt thành công. Nếu không có đứa con thứ hai của Lăng Thừa Vân đưa đầu ra chịu tội, người bị bắt đến khoa thẩm vấn phải là Lăng Vệ mới đúng. Nếu thật vậy, thảm sự Vệ Đình sẽ lại tái diễn.”

“Chuyện tới nước này, em không tin Tu La có năng lực diệt trừ Lăng Vệ nữa, thời cơ tốt nhất đã bỏ lỡ mất rồi.”

“Thoát khỏi từ trường, Quyết sách lực của Linh tộc sẽ không chịu hạn chế. Lăng Vệ một khi đăng hạm tiến vào vũ trụ chẳng khác nào rồng nhập biển rộng. Bão cát vũ trụ lần này là minh chứng quá rõ ràng, huống hồ, bên người còn có hai đứa con của Lăng Thừa Vân hộ tống.”

Lawson thì thào tâm sự, buông mi mắt, nhãn thần u buồn đong đầy quyến luyến ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của người nọ.

Hắn vẫn trẻ măng như thế, mà mình, ngày càng già hơn.

“Em đã bố trí Sally lên Lăng Vệ hạm, chỉ là không biết có ích lợi gì không? Sally là một cô gái rất giỏi, nhưng chắc chắn không thể nào vượt qua được thực lực của anh em nhà họ Lăng. Còn Christine… anh còn nhớ Christine chứ? Nó là cháu của anh, là con gái duy nhất của em. Con bé hồn nhiên đáng yêu lắm, chỉ thích hợp tìm một thanh niên tốt kết hôn sinh sống, chứ đưa nó vào Quân bộ chẳng khác nào dâng dê tới miệng cọp, mà cũng không thể kế thừa quân vị.”

“Quyền lợi không ngừng bị cắt giảm, lại không có người kế nghiệp, huy hoàng của gia tộc Lawson chẳng lẽ sắp đi đến hồi kết rồi ư? Em không biết phải ăn nói làm sao với cha và ông nội cả anh à.”

“Cho dù có diệt trừ hậu duệ của Linh tộc, người chiếm được lợi ích nhiều nhất cũng là gia tộc Tu La, và sau khi thừa cơ hãm hại Lăng gia rồi, lão ta tuyệt đối sẽ không nương tay với nhà Lawson.”

Tuy biết chẳng thể nhận được bất cứ câu trả lời nào, nhưng Tướng quân vẫn tiếp tục rủ rỉ mọi điều như trải lòng với người thân cận nhất bên mình.

“Đối với gia tộc chúng ta mà nói, hiện giờ chỉ còn một con đường sâu thăm thẳm chẳng nhìn được lối ra. Nếu…”

“Nếu có thể đoạt được hậu duệ của Linh tộc về phía gia tộc chúng ta, cướp đi lợi thế tâm đắc nhất trong tay Lăng Thừa Vân, thế cục sẽ lập tức thay đổi, gia tộc chúng ta lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao quyền lực.”

Trong phòng băng, khí lạnh từ mặt đất bốc lên lờ mờ phiêu tán…

“Al, cha đã từng thề sẽ để anh vĩnh viễn ngủ say, vĩnh viễn không được để anh đối mặt với nỗi đau xé lòng năm xưa nữa.”

“Nhưng, anh trai yêu quý của em ơi, em thực hoài nghi chính mình còn có thể thay cha tiếp tục tuân thủ lời thề thốt này hay không.”

“Anh kiên cường, thông minh, anh dũng, anh là người bạn tối thân thiết của Vệ Đình, là người mà hắn yêu và tin tưởng nhất.”

Phòng băng lặng ngắt như mộ phần, dư âm tiếng thở dài của Lawson tướng quân vẫn vương vấn đâu đây.

Ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt say ngủ trẻ tuổi mà an tường của Chuẩn tướng Al.

“Nếu…”

“Nếu anh tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, anh sẽ lại đối mặt với Vệ Đình.”

“Nếu em cho anh, cơ hội đoạt lấy Vệ Đình lần thứ hai.”

Lawson tướng quân trầm thấp mà thì thào, ánh mắt chậm rãi dời về phía nút đỏ hình tròn trên l*иg thủy tinh trong suốt.

“Anh của em, xin đừng làm gia tộc thất vọng…”

……………

“Anh, anh làm cho em phải nhìn anh với cặp mắt hoàn toàn khác xưa nha. Kỳ thật, anh mới là người có huyết mạch Tướng quân chân chính đó.”

Trở lại phòng nghỉ, súp rau mà đầu bếp đã chuẩn bị cho ba anh em đã nguội tanh, sau khi hâm nóng lại, thơm lừng ngon lành hấp dẫn.

Ba người kẹp thịt cừu nướng được cắt thành lát hấp dẫn vào bánh mì, thưởng thức cùng nước sốt mịn đặc biệt tỏa mùi hương thơm phức.

Tuy rằng trục quay của các tinh cầu trong vũ trụ là khác nhau, nhưng để đồng hồ sinh học của con người hình thành qua hằng vạn năm tiến hóa được ổn định, quân hạm được thiết kế cái gọi là ngày và đêm của hạm.

Đèn hành lang, lúc này được hạ xuống còn một nửa độ sáng, để chiến hạm rơi vào trạng thái buổi tối.

Trong lúc ăn, Lăng Khiêm không ngớt lời khen ngợi anh trai bảo bối.

“Sao tự dưng anh nghĩ ra trò thông báo cho toàn chiến hạm vậy? Nắm bắt thời cơ quá chuẩn. Nếu không biết anh, em sẽ cho rằng anh là nhân tài hệ chỉ huy trường Chinh Thế đó.”

Trường quân đội Chinh Thế nổi tiếng vì đào tạo ra vô số quan quân vĩ đại hệ chỉ huy. Trên thực tế, Lăng Khiêm và Lăng Hàm từng là học viên của trường học này.

“Nói như vậy thật không công bằng với trường Trấn Đế. Chẳng lẽ trường Trấn Đế không thể đào tạo ra một vị quan chỉ huy xuất chúng sao?” Lăng Vệ húp canh, giọng điệu bình thản mà nói chuyện về trường cũ của mình “Hay là em cảm thấy quân nhân xuất thân bình dân không có đủ năng lực để chỉ huy thống lĩnh? Vì thế cho nên mới kinh ngạc vậy à?”

“Gì? Em đâu có ý đó.”

Huống hồ, anh so với tụi em càng không phải người thường.

Câu sau này, đánh chết Lăng Khiêm cũng không dám hó hé nửa chữ.

“Nhưng lời em nói làm cho anh có cảm giác này. Đừng quên anh mang trong mình dòng máu bình dân, đồng thời tốt nghiệp ở trường quân đội Trấn Đế. Em coi thường một trong hai điều đó, chính là coi thường anh.”

Huyết thống cùng sự ra đời của Lăng Vệ là vấn đề mẫn cảm, là chuyện mà cặp sinh đôi trước nay luôn tận lực lảng tránh.

Lăng Vệ không lưu tâm nhắc đến đề tài này khiến Lăng Khiêm trở tay không kịp.

Lăng Hàm ngồi một bên yên lặng ăn cơm, ánh mắt cảnh cáo lập tức bắn đến người hắn.

“Em chỉ muốn biểu đạt ngưỡng mộ của mình tới hạm trưởng một chút thôi mà, sao anh lại suy diễn tận đẩu tận đâu vậy?” Lăng Khiêm vội vàng nhét miếng thịt cừu mỏng vào miệng, nhai ngốn ngấu rồi nuốt vào bụng “Nói lại, em thấy có điều này bất bình thường lắm. Từ sau khi đăng hạm, anh xử lý mọi chuyện quyết đoán một cách lạ thường.”

“Lạ thường thế nào?” Lăng Vệ bị hắn dời lực chú ý thành công.

“Hỏi cũng không hỏi ý kiến người khác, chuyên quyền độc đoán mà cự tuyệt lời trợ giúp đã đủ khiến người kinh ngạc rồi. Thêm chuyện tuyên bố thông báo cho toàn thể chiến hạm ban nãy nữa, khẩu khí mạnh mẽ cứng rắn lắm nha.”

“Cứng rắn lắm sao?” Lăng Vệ hoang mang nghi hoặc.

Vẻ mặt thật sự nghiêm túc, khí chất quân nhân sạch sẽ thanh thuần, còn mang theo chút tò mò vô tội.

Mê người quá đi.

“Vâng, nhất là cái câu sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ hành vi nào đả kích sĩ khí của Lăng Vệ hạm ấy, à còn khúc nghiêm trị không tha, cả ngữ điệu cực kỳ động tâm khi anh tuyên bố nữa.”

Lăng Vệ ngẫm lại một chút, có phần ngượng ngùng “Tạo cảm giác ỷ quyền ỷ thế chèn ép người sao?”

Khi xuất hiện trên màn ảnh, có xúc động là phải cường ngạnh hơn, theo bản năng mà bày ra thái độ kiên quyết nhất có thể để cấp dưới không dám khinh nhờn.

Nhưng, bản thân chỉ vừa trở thành hạm trưởng, dùng giọng điệu quả quyết như vậy, có khi nào biến tốt thành xấu đưa lại tác dụng ngược không? Vạn nhất khiến bọn họ gai mắt ác cảm thì nguy rồi.

“Làm chỉ huy phải có khí thế bức người này chứ.” Lăng Khiêm đương nhiên mà nói “Chúng ta là quan trên, đâu phải là giáo viên mầm non, nhìn anh mạnh mẽ cứng rắn như thế thật vui biết bao.”

“Lăng Hàm thấy sao?” Lăng Vệ đối với tán thành của Lăng Khiêm phóng túng gần như vô nguyên tắc lấy làm cảm động lắm, bất quá, Lăng Hàm mới là người có cái nhìn khách quan đúng đắn hơn.

Em trai nhỏ tuổi nhất mà cấp bậc lại cao nhất trong ba anh em vẫn ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện, duy trì tác phong trầm ổn lão luyện.

Nghe thấy Lăng Vệ hỏi mình, mới giương khóe môi “Ừm, hành động thông cáo với toàn thể chiến hạm là rất chuẩn xác.”

Có thể nghe được lời khen từ Lăng Hàm, là chuyện khiến người ta vui mừng.

“Chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà được hai đứa tâng lên như tài ba lắm.” Lăng Vệ xấu hổ nói.

“Không phải vậy, từ việc lựa chọn thời điểm, thái độ nghiêm túc uy lực, nội dung phải nói, đến cường điệu cảnh cáo, đều không được phép sai sót. Chuyện này tuy đơn giản, nhưng thường càng dễ càng khó, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên kể từ khi làm hạm trưởng anh công khai lên tiếng.”

“Cám ơn đã khích lệ anh.”

Lăng Hàm chỉ nói hai câu mà làm anh hai mỉm cười, khiến Lăng Khiêm lấy làm ức ách lắm.

“Lại nói tiếp, Lăng Hàm cậu cũng phải xem lại.” Lăng Khiêm ho khan một tiếng “Hôm nay trong khoang điều khiển hậu thất dùng lý lẽ hùng hồn mà trách cứ anh, mở miệng xin lỗi xong rồi còn đòi trừng phạt này nọ. Bây giờ nhìn lại, mới thấy quyết định của anh cao minh hơn của cậu nhiều. Nếu đổi lại cậu là người chỉ huy, chúng ta hẳn đã tan xác cùng với hai ngàn tám trăm tàu chiến kia rồi. Quyết định của anh đã cứu cái mạng nhỏ bé của cậu đấy, xem cậu từ rày còn dám bày ra vẻ ta đây luôn đúng nữa không.”

Cặp sinh đôi tựa hồ lại muốn khơi mào chiến hỏa, lần này người phát động công kích là Lăng Khiêm bắt bớ lỗi lầm của Lăng Hàm.

Lăng Vệ húp ngụm canh cuối cùng trong bát “Ăn xong rồi, Lăng Khiêm, em lập cho xong bản trù tính lộ tuyến mới đi, sau đó đưa cho anh.”

Lăng Khiêm bất mãn mà gào lên “Anh bất công hết sức, sao phải giúp Lăng Hàm vậy chứ?”

“Anh giúp gì?” Lăng Vệ nói “Không gian thứ năm xảy ra bão cát, cần một thời gian nhất định mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường, chặng nhảy đường dài kế tiếp của Lăng Vệ hạm sẽ bị hủy bỏ. Không phải em vừa được đề bạt làm quan lái sao? Thiết lập lại đường di chuyển mới là trách nhiệm của em kia mà? Hay là em muốn quan điều khiển Sally trình phương án lên trước, còn bản thân thì đứng ngẩn ngơ bên cạnh?”

“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Em lên hạm tiếp tục công tác là được chứ gì?” Đúng là chức to một cái là đi áp bức người ta, Lăng Khiêm đứng lên quẳng khăn lên bàn ăn, nhỏ giọng làu bàu, nén giận rời đi.

Phòng nghỉ nguyên bản ồn ào, lập tức an tĩnh trở lại.

Lăng Hàm giống như cảm nhận được điều gì mà đưa mắt đánh giá Lăng Vệ, trong nháy mắt, Lăng Vệ co quắp lúng túng.

“Đừng hiểu lầm, không phải anh giải vây giúp em đâu, chỉ là, Lăng Khiêm quả thật cần phải đi làm chuyện của hắn.” Tuy rằng đối phương cái gì cũng không nói, đã không tự chủ được vội vàng mở miệng giải thích.

Mặt Lăng Hàm không cảm xúc, bởi vì nghe lời biện bạch giấu đầu lòi đuôi, mà dật ra ý cười nghiền ngẫm.

Phát hiện môi hắn khẽ cong lên, Lăng Vệ gần như nghĩ hắn đang cười nhạo mình. Song, tiến vào màng tai, là giọng nam trầm thấp mà dễ nghe “Em xin lỗi, anh.”

“Hả?”

“Chuyện anh từ chối yêu cầu trợ giúp, chưa gì em đã cho là đúng mà kết luận quyết định của anh là sai lầm. Sự thật chứng minh, em rất tự đại.”

Vốn đang nghĩ Lăng Hàm chỉ nói mát, nhưng nhìn kỹ lại biểu cảm của hắn, thì biết ngay đó là lời thật lòng.

Lăng Vệ khó mà tin nổi. Thân là con thân sinh máu mủ của Tướng quân, lại là trưởng quan cấp cao tuổi trẻ công thành danh toại, người như vậy lòng tự trọng đều cực kỳ cao, vậy mà cư nhiên không chút ngần ngại kiểm điểm lại mình, hơn nữa còn thẳng thắn thành khẩn xin lỗi…

Trên người Lăng Hàm, cứ không ngừng phát hiện những điểm vượt trội hơn người.

“Có đôi khi, em quả thật tự cho là đúng, nhưng, em đã nhận ra được điều này.” Lăng Vệ đương nhiên không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Lăng Hàm, nhưng nếu không tranh thủ cơ hội này mà cảnh giới hắn một chút, thì quả thực đáng tiếc. Anh đưa mắt nhìn Lăng Vệ, giọng điệu tận lực thoải mái “Tóm lại, cho dù em là trưởng quan Quân bộ đi nữa, cũng mong em từ nay về sau ở quân hạm chú ý hành vi của mình. Không được bất quản giờ giấc nơi chốn mà động tay động chân cởi quân phục của quan chỉ huy… Mấy chuyện không thèm kiêng nể không coi ai ra gì này, chỉ có Lăng Khiêm mới làm thôi.”

“Ra, Lăng Khiêm trong cảm nhận của anh là loại hình tượng này?”

“Anh cũng không nói Lăng Khiêm không tốt, chỉ là hắn hơi trẻ con một xíu.”

“Anh bị hắn đánh lừa rồi. Hắn biết anh có tính chiều chuộng con nít, nên mới bày ra bộ dáng đó.”

“Được rồi.” Ngữ khí Lăng Vệ cứng rắn hơn “Chuyện chúng ta đang muốn nói tới không phải về Lăng Khiêm.”

Lăng Hàm trầm mặc hồi chốc.

“Chuyện anh để ý, là quân phục bị lột xuống sao?” Đôi môi Lăng Hàm hé mở, bình tĩnh dõi theo anh “Ừm, vì cởi hết quân phục uy phong, cả người hoàn toàn trần trụi, sau đó bị nam nhân mặc quân phục đồng dạng yêu thương, người thuần khiết như anh, nhất định sẽ rất ngượng nghịu thẹn thùng.”

“Im mau!” Mặt Lăng Vệ đỏ như tôm luộc.

Thân thể không hề thua kém mà nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày, hệt như những lời Lăng Hàm vừa thuật lại, quân trang hạm trưởng bị lột ra vứt bừa xuống sàn, cả người trần như nhộng, bị hai đứa em mũ áo chỉnh tề kéo khóa quần xâm nhập cơ thể.

“Ban ngày em đã trách sai, để giờ em đền tội cho anh.”

“Anh không cần em đền…” Lăng Vệ đột nhiên khựng lại.

Lăng Hàm đứng lên cởi cà vạt, tùy tay vứt trên mặt đất.

Đầu ngón tay thon dài dời xuống, từng cúc từng cúc một cởϊ áσ khoác cấp Chuẩn tướng ra.

“Lăng Hàm em… đang làm cái gì vậy?”

“Dùng phương pháp trực tiếp bồi tội với anh, đồng thời, cũng làm cho anh tường tỏ một chút nguyên nhân tại sao bọn em thích cởi quân phục của anh.” Lăng Hàm nói xong, cởi phăng áo khoác.

Vừa không khoe khoang, cũng không ngại ngùng, tư thái thoải mái duyên dáng, tự nhiên như thực hiện một chuyện rất đỗi bình thường, lột sạch sẽ áo trong mà nét mặt không hề nhăn nhíu, cởi cả quần dài màu đen ra.

Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không chừa.

“Được chưa?” Làm cho người ta phải há hốc miệng. Thẳng đến giờ phút này, Lăng Hàm vẫn còn có thể điềm tĩnh ung dung như thế.

“Cái gì… được chưa cái gì? Em rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

Người khϊếp sợ, ngược lại lại là Lăng Vệ. Rõ ràng biết không nên, nhưng ánh mắt dường như có lý trí của riêng mình, cứ đăm đắm nhìn vào cơ thể trần trụi của Lăng Hàm.

“Thái độ nhận tội của em, như vậy được chưa?”

“…” Lăng Vệ không biết trả lời làm sao cho phải.

Nếu là một pha phản kích, vậy thì, Lăng Hàm tuyệt đối hoàn toàn thành công.

“Bây giờ tình huống đã đảo ngược, anh mặc quần áo chỉnh tề, em mới là người trần như nhộng, trong lòng anh thấy thế nào? Có ghê tởm hay chán ghét không?”

Đương nhiên là không! Đáy lòng Lăng Vệ nhanh chóng trả lời.

Không còn vải vóc che chắn, thân thể cường tráng nam tính của Lăng Hàm chẳng những không dung tục hèn mọn, mà ngược lại càng cuồn cuộn áp bách bức người, những đường cong lưu sướиɠ trải qua nhiều năm rèn luyện ẩn dưới làn da, khiến người cầm lòng không đặng tim đập thình thịch.

Ngay cả chóp mũi cũng ngửi được hơi thở dương cương mạnh mẽ, mang theo hương vị cỏ khô dưới ánh mặt trời.

Lăng Hàm không chút quẫn bách, trấn định mỉm cười “Nhìn thấy Chuẩn tướng cấp quan cao hơn mình mấy bậc cởi sạch sành sanh không sót chút gì đứng ngay trước mặt, trong khi bản thân vẫn mặc y xì quân phục hạm trưởng, thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không? Anh nhìn em không chớp mắt, bắt đầu hưng phấn rồi sao?”

“Đừng nói bậy.” Lăng Vệ mặt bối rối lúng túng đỏ hồng, vội vàng mở to mắt.

“Không có gì phải xấu hổ hết, cảm giác của mọi người đều như nhau cả thôi. Bất luận là Lăng Khiêm hay em, chỉ cần nghĩ đến chuyện cởi quân phục hạm trưởng trên người anh ra, sẽ thực tự nhiên mà hưng phấn khó có thể tự ức. Nhìn ngắm bộ dáng thẹn thùng của anh, cũng rất có tình thú.”

“Đừng… đừng nói nữa!”

“Hôm nay, chi bằng đổi vai một chút, cho anh hưởng thụ lạc thú bắt nạt người là như thế nào.” Lăng Hàm một bên nói, một bên chậm rãi tiến về phía trước.

Thân ảnh cao lớn bao trùm lên người Lăng Vệ, tiếp theo, áp lực bỗng nhiên tiêu thất.

Lăng Hàm lấy một loại tư thái ôn hòa điềm đạm không thể hình dung, xích͙ ɭõa mà quỳ gối xuống giữa hai chân Lăng Vệ.

“Lăng Hàm! Em làm cái gì đó?!” Lăng Vệ sợ hãi kêu lớn toan né ra, nhưng bị kiên định mà dịu dàng giữ lại.

Lăng Hàm ngẩng đầu lên.

“Để em hầu hạ đi, anh.” Hắn khẽ cười, cởi thắt lưng của Lăng Vệ, quần dài cũng lập tức bị tụt xuống.

Nằm dưới lớp qυầи ɭóŧ trắng tinh, dươиɠ ѵậŧ được hai tay nâng niu vỗ về tựa như thánh vật dần cương cứng.

Ngón tay mềm mại thuần thục xoa nắn, kɧoáı ©ảʍ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ từng chút từng chút một dâng lên, lý trí cũng bong ra từng mảng.

“Ưmm… không… không thể…” Bộ vị mẫn cảm bị cố ý chà xát, Lăng Vệ vô lực run run vòng eo.

“Hóa ra chỉ cần thấy em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, anh liền cương. Coi bộ cơ thể của em cũng có lực hấp dẫn.”

“Mới không phải!” Lăng Vệ thần tình xấu hổ mà thề thốt phủ nhận.

Đột nhiên há to mồm hút không khí.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ dọc phân thân đang cố gắng chống đỡ, động tác như lấy lòng, làm cho bụng Lăng Vệ không ngừng co rút hóp mạnh lại.

“A… không… không cần làm như vậy! Lăng Hàm… Ưmmm… Aaa……” Hơi thở hỗn loạn.

Thần kinh bị du͙© vọиɠ khống chế trải qua lễ rửa tội trước nay chưa từng có. Chỉ mới là đầu lưỡi liếʍ láp đã không chịu nổi, khi đôi môi cùng má thi thoảng cố tình hóp lại bao trọn lấy gốc rễ nóng rực, cũng là lúc hoàn toàn cuốn Lăng Vệ vào địa ngục lốc xoáy kɧoáı ©ảʍ.

Không phải chưa từng được ngậm trọn kí©ɧ ŧɧí©ɧ địa phương kia, nhưng chưa bao giờ thử qua cấm kỵ trái đạo đức điên đảo như vậy.

Lăng Hàm cao cao tại thượng không gì không làm được, thế nhưng lại không mảnh vải che thân quỳ gối giữa đũng quần mình, ôn thuần nhu thuận mà dâʍ đãиɠ hầu hạ.

Từ vị trí của Lăng Vệ dời tầm mắt nhìn xuống, có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt góc cạnh của Lăng Hàm. Cánh môi mỏng mυ'ŧ lại thành hình tròn, cố gắng hàm chứa khí quan nam tính của mình.

Cảm giác quyền uy tương phản to lớn, biến thành liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mãnh liệt.

“Dừng lại! Bằng không… bằng không anh… aa… anh…” Anh sẽ bắn ra trong miệng em mất!!!

Lăng Vệ trong lòng liều mạng kêu to, hai chân không khống chế được dạng ra càng lớn.

Lăng Hàm càng ra sức làm cho hương vị ngọt ngào gợi cảm trở nên quánh đặc hơn, khiến người ta chẳng thể nào kháng cự. Em trai thân là sĩ quan cấp cao một bên dốc lòng phun ra nuốt vào vật cứng, một bên tà tà chếch mắt, nhãn thần đạm nhiên mà cẩn trọng, đẩy du͙© vọиɠ thiêu đốt vυ't lên nấc thang cao nhất.

“Aah! Lăng Hàm… Aaa…… này… A! Mạnh quá……”

Đỉnh đầu được ân cần săn sóc chảy ra mật ngọt, lập tức được nam nhân đưa lưỡi liếʍ láp.

Sau đó càng ra sức mυ'ŧ vào.

“Không! Không cần! Agh!!!”

Lăng Vệ đứt quãng rêи ɾỉ, đầu dần dần ngửa về sau, quên hết tất cả mà đưa đẩy thắt lưng, từ phần eo trở xuống, mỗi một tế bào đều theo động tác đó run rẩy co giật.

Đáy mắt Lăng Hàm ánh lên ý cười khó thể nào phát hiện, tay xoa nắn hai quả thịt nặng trịch căng tròn, môi hé ra, dung túng anh trai xâm nhập vào tận yết hầu của mình, nôn nóng không chịu nổi mà liên tục xỏ xuyên.

Tuy rằng cảm thấy khó thở, nhưng chỉ cần nghĩ đến người đang ở bên trong mình sung sướиɠ thỏa mãn là anh trai mà bản thân hằng trân quý, lòng liền thấy phấn khích khó có thể đè nén.

Tốc độ thúc vào yết hầu, càng lúc càng nhanh.

“A… A… Không được… anh… AAAA ——” Âm điệu hỗn loạn đột nhiên trở nên cao vυ't, tựa như dây đàn bị kéo căng bỗng chốc đứt phựt.

Chất lỏng mang theo mùi xạ hương cơ hồ đồng thời bắn vào khí quản.

Lăng Hàm nhẹ nhàng ho khan, lấy tay che miệng.

“Trời ạ, anh… anh…” Từ cao trào tìm về được lý trí, Lăng Vệ trong nháy mắt giống như bừng tỉnh mà hốt hoảng kinh hoàng “Lăng Hàm, em sao rồi, anh… anh xin lỗi… Anh nhất định điên rồi……”

“Nói ngớ ngẩn gì đó? Hôm nay em đã tự cho mình là đúng, nghi ngờ quyết định của anh, phạm phải sai lầm trước đây. Trừng phạt một chút như vậy là hoàn toàn đúng tội.” Lăng Hàm một bên nói, một bên chậm rãi giúp Lăng Vệ sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề.

Ngay cả khóa thắt lưng cũng được cài lại y như cũ.

Sau đó, nâng mắt lên nhìn Lăng Vệ “Lần hầu hạ này, có làm anh hài lòng không?”

“…” Vấn đề này, căn bản không thể trả lời.

Đương nhiên, theo thân thể mà nói, thật sự là kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời, nhưng nếu gật đầu thừa nhận, Lăng Vệ cảm thấy mình sẽ dâʍ đãиɠ lắm.

“Cho dù không hài lòng cũng chịu thôi, em chỉ làm được đến mức đó. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ở tư thái thấp như vậy mà chiều chuộng côn ŧᏂịŧ của đàn ông, cởi hết quần áo quỳ…”

“Đừng nói nữa!” Lăng Vệ ngượng không biết giấu vào đâu cho hết.

Không cam lòng! Rõ ràng người trần trùi trụi là Lăng Hàm, vậy mà sao kẻ không ngóc đầu dậy được lại là mình??!

Giữa lúc xấu hổ trầm mặc, cửa không báo trước bất ngờ tự động mở ra.

“Hạm trưởng đại nhân, em đem lộ tuyến về cho…” Lăng Khiêm đi vào đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng ở tư thế cùng khí tức da^ʍ mỹ vô pháp che giấu giữa hai người. Đồng tử xinh đẹp như ý thức được chuyện gì mà phẫn nộ co rút lại “Hai người đang làm cái gì?! Lăng Hàm, cậu dám sử dụng mánh khóe hèn hạ này, cậu đê tiện vừa vừa thôi!”

Lăng Khiêm lập tức nhìn thấu hành động của em trai sinh đôi.

“Là anh nói tôi nên xin lỗi anh hai vì sai lầm của tôi hôm nay còn gì.” Lăng Hàm thản nhiên mà nhặt quần áo rơi trên mặt đất mặc vào, lần lượt từng thứ từng thứ một như làm trò với Lăng Khiêm.

Lăng Khiêm quay ngoắt qua phía Lăng Vệ, lộ ra biểu tình thương tâm mà chất vấn “Anh cố ý bảo em ra ngoài để anh hưởng thụ khẩu giao đúng không? Chuyện này em có thể làm tốt hơn Lăng Hàm nữa đó! Em có thể làm cho anh càng thêm sung sướиɠ kia mà!”

Sự tình chẳng khác nào chuyện vợ bị chồng bắt gian tại trận nhục nhã không còn mặt mũi đâu nữa, Lăng Vệ chỉ hận không có cái lỗ nào cho mình chui xuống.

“Anh đi tắm.” Lăng Vệ đột nhiên nhích người, bước nhanh vào phòng tắm.

Lăng Khiêm vẫn không cam tâm, đứng bên ngoài đập cửa ầm ầm “Anh mở cửa! Em muốn vào!”

“Đừng càn quấy!”

“Em càn quấy cái gì? Rõ ràng anh quá bất công! Lấy chuyện công làm việc tư mà lừa em ra ngoài tạo cơ hội cho Lăng Hàm, đêm nay vô luận như thế nào cũng phải bồi thường cho em, em cũng muốn ăn cam lộ của anh!”

“Lăng Khiêm, em còn nói hươu nói vượn nữa, anh sẽ tống em ra khỏi phòng hàm trưởng!” Sợ Lăng Khiêm bất chấp tất cả mà xông vào, Lăng Vệ chạy nhanh đến bảng điều khiển trên tường, thiết lập hai tầng mật mã cho phòng tắm.

Nhưng sau khi tắm xong, vẫn phải đầu hàng chịu thua mà để cho Lăng Khiêm kiên quyết không từ bỏ ý định hung hăng uống cam lộ của hắn.

Căn cứ trên nguyên tắc công bằng, Lăng Hàm cũng đương nhiên phải bảo vệ một nửa quyền lợi của mình, mạnh mẽ mà ôn nhu đòi hỏi Lăng Vệ thêm một hồi.

Hiển nhiên, nếu không lo nghĩ đến việc ngày mai hạm trưởng phải đi lên khoang hạm, cặp sinh đôi trăm triệu lần sẽ không thu liễm như thế.