Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 6

Quân hạm được lắp đặt hệ thống thông gió tân tiến nhất, mùi hương trong không khí chưa đến năm phút đồng hồ đã tán hết, nhưng có lẽ vì có tật giật mình, Lăng Vệ vẫn cảm thấy phảng phất mùi hương khác thường như cũ.

Tựa thể chứng cứ phạm tội.

“Anh vừa rồi thật sự quá tuyệt vời.”

Lăng Khiêm lấy quần áo trên hành lang lại, nhưng cự tuyệt yêu cầu để mình tự mặc của Lăng Vệ.

“Đã lâu không mặc đồ cho anh, thật nhớ cảm giác này biết bao.” Lăng Khiêm cảm khái mà nói, cứ như hai người chia lìa đã mấy chục năm, vẻ hoài niệm lan tràn.

Nếu không phải vừa bị hắn khi dễ còn chưa thể hồi phục bình thường, Lăng Vệ biết đâu sẽ mỉm cười thật.

Không thèm để ý đến yêu cầu của Lăng Vệ, Lăng Khiêm một mực mặc quân trang nửa người trên cho Lăng Vệ xong, bỗng nhiên giơ chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng sạch sẽ lên.

“Anh, cho em cái này làm quà đi?”

“Đừng nói giỡn nữa!” Lăng Vệ vừa thẹn vừa giận trừng trộ nhìn hắn.

“Em có nói giỡn đâu.” Lăng Khiêm bắt anh phải ngồi lên đầu gối mình, từ đằng sau ôm lấy thắt lưng anh, không cho anh né ra “Anh vẫn kiên quyết để em làm quan thông tin hậu bị, đúng không? Đường đường là con trai của Tướng quân, thế mà bị lưu đày đến khoang phụ tầng dưới công tác, em mới thật đáng thương làm sao. Vậy nên, anh cho em thứ gì đó làm quà cũng chết chóc gì đâu.”

“Nhưng cũng thể xem đó là quà được.”

“Được rồi, bằng không anh đồng ý chiều nào cũng đến làʍ t̠ìиɦ với em, thì em cũng chấp nhận luôn.”

“Anh không đồng ý.” Tay em trai luồn vào lớp áo ái muội vuốt ve vòng eo mẫn cảm, Lăng Vệ đè nén áp lực khẽ thở dốc, run nhè nhẹ biểu đạt cái nhìn của mình.

Anh bắt lấy bàn tay bướng bỉnh của Lăng Khiêm.

“Đừng lộn xộn.” Lăng Vệ hơi tức giận hỏi “Em còn chưa thỏa mãn sao?”

“Đương nhiên là chưa.”

“Em cũng đừng… trẻ con như thế nữa.”

Lăng Khiêm đang ôm anh, bỗng nhiên trầm mặc hẳn xuống. Lăng Vệ tuy không nhìn được sắc mặt của em trai phía sau, nhưng loại không khí biến hóa này, bình thường đều mang ý nghĩa chuyện hỏng bét sắp diễn ra rồi. Trong tình huống vừa phải vất vả trả giá đại giới lắm mới làm hòa được với Lăng Khiêm, anh tuyệt đối không muốn gây chiến thêm nữa.

“Giận rồi sao?” Vẫn duy trì tư thế ngồi trên đùi Lăng Khiêm, Lăng Vệ không ngoảnh đầu lại mà thấp giọng hỏi.

Tiếng thở dài từ phía sau truyền tới.

Lưng hơi nhột nhạt, giống như Lăng Khiêm đang dùng ngón tay vẽ loạn trên lưng mình.

“Em cho anh xem cái này.”

“Bất kể là xem cái gì đi nữa, trước để anh mặc quần áo rồi nói sau.”

Cửa khoang thuyền thì mở toang, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua hành lang, bên dưới lại không mặc quần, làm cho yết hầu Lăng Vệ như bị kẻ nào đó bóp nghẹt từng phút từng giây lúc nào cũng thấy lo lắng không yên.

Lăng Khiêm ngẫm nghĩ một lát.

“Được rồi.”

Nhưng mà, hắn chỉ đưa quần dài cho Lăng Vệ.

“Qυầи ɭóŧ đâu?”

“Đã nói rồi mà, đó là quà.”

“Em rốt cuộc muốn làm trò tới khi nào đây?!” Lăng Vệ bỗng nhiên quay đầu, sợ run mà hỏi.

Biểu tình của Lăng Khiêm như bị thương, chẳng khác nào một chú chó nhỏ bị chủ nhân mắng oan uổng, đâm ra anh không tài nào tiếp tục lớn tiếng quở trách được nữa.

Sau một lát im lặng, Lăng Vệ bất đắc dĩ thở dài.

Có lẽ Liên Bang coi trọng huyết thống là có căn cứ cả.

Anh, hoàn toàn bất đồng với những đứa con Tướng quân chân chính, tựa như Lăng Khiêm và Lăng Hàm, luôn có thể không từ thủ đoạn để đạt được kết quả họ muốn.

Bản thân thì chỉ là người thường, không thể thoát khỏi những trói buộc tình cảm, cho dù biết Lăng Khiêm làm chuyện không đúng, nhưng cũng không thể không mềm lòng.

Trong trường thường dạy, bất kể mọi lúc đều phải giữ vững lý trí, không được để tình cảm cá nhân ảnh hưởng, nhưng thật sự rất khó để làm được vậy.

Cuối cùng, vẫn là bó tay chịu thua, không mặc qυầи ɭóŧ mà chỉ mặc mỗi quần dài.

Nơi tư mật bị lớp vải cứng cà cọ tạo thành cảm giác trống trải xa lạ, cho dù là động tác rất nhỏ, cũng đủ sinh ra bất an da^ʍ mỹ.

Lăng Vệ phải ngồi trên một chiếc ghế khác, cắn răng, tự mình mang vớ cùng giày vào.

Ngồi thẳng trở lại, chịu đựng dị cảm vì vải dệt ma sát với hạ thể, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ít ra, so với bộ dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẫn tốt hơn nhiều.

“Anh mặc xong rồi à?”

“Ừm.” Cảm thấy phải thoát ra được bóng ma dâʍ ɭσạи vừa rồi, Lăng Vệ tận lực dùng biểu tình tự nhiên nhất nói chuyện với Lăng Khiêm “Ban nãy em muốn anh xem cái gì?”

“Này cho anh.” Lăng Khiêm gõ gõ nhập nhập vào máy tính một hồi, mới tháo một thẻ nhớ mini đưa cho Lăng Vệ.

“Cái gì vậy?”

“Em làm thí nghiệm điều khiển mô phỏng, lộ tuyến là từ căn cứ đến tinh cầu nhân tạo Slovenia, thí nghiệm này chứng minh, Lăng Vệ hạm tới được mục tiêu đầu tiên trong hai mươi mốt ngày là hoàn toàn có khả năng.” Lăng Khiêm khi trở lại công việc, không giống Lăng Vệ mang theo uy nghiêm khiến kẻ khác không dám coi thường, vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ như cũ.

Thế nhưng, Lăng Vệ cũng từng tự mình thực hiện một bài điều khiển trong vũ trụ mô phỏng thì biết rất rõ, đối với quan điều khiển mà nói, thông qua chương trình máy tính khắt khe mà tiến hành thành công một lần phi hành thử nghiệm, có ý nghĩa lớn lao tương đương một lần chân chính phi hành bằng quân hạm thật sự, độ khó khăn và tiêu hao sức lực gần như ngang bằng nhau.

Việc quân hạm phi hành vào vũ trụ hiện nay đều sử dụng một cách thức là người điều khiển thông qua máy tính kiểm soát quá trình phi hành. Mà chương trình lái thử nghiệm Quân bộ dồn hết tâm huyết để thiết kế, được nhập vào những tư liệu được chọn lọc chính xác nhất về các chỉ số đo lường của các hành tinh, dựa trên tỷ lệ gia nhập và chuyển động của các chòm sao mà máy tính đã thống kê số liệu đưa ra, thêm vào đó là những hỗn loạn và bất trắc có thể xảy ra trong vũ trụ, độ chân thực cực kỳ cao.

“Hóa ra mấy nay…” Lăng Vệ vỡ lẽ “Em bận rộn là vì làm cái này.”

Lăng Vệ vốn nghĩ Lăng Khiêm cố tình mất tích để cho mình nóng ruột không yên, bỗng nhiên áy náy vô cùng.

“Vâng.”

Lăng Khiêm vẻ mặt vô tội như một đứa bé, thật ngoan, hơn nữa hoàn toàn không có ý mong chờ được khen thưởng gì.

Lăng Vệ cảm động lắm.

Nhưng anh còn chưa quên mình là hạm trưởng phải có trách nhiệm làm rõ đúng sai. Ngày đầu tiên đăng hạm, trong tình huống khi đó, dựa theo tài liệu mà mình đang nắm giữ về quân hạm mà đưa ra quyết định an toàn nhất, điểm này cũng không hề sai.

Mặc dù lúc ấy, cũng có xúc động mãnh liệt là chấp nhận ý kiến của Lăng Khiêm…

Muốn thực hiện tốt thử thách lần này, phải có lựa chọn đúng đắn.

“Anh về sẽ xem kỹ một lần.” Lăng Vệ đi đến trước mặt Lăng Khiêm, bỏ thẻ nhớ vào túi áo trước “Về phương diện khác, em đã có kỹ thuật điều khiển xuất chúng như vậy, vậy có thể tiến hành lộ tuyến mô phỏng một lần nữa không? Nếu hoàn thành thành công trong hai mươi mốt ngày, anh sẽ điều em trở thành quan điều khiển cấp một.”

Căn cứ theo nghiên cứu của các chuyên gia Quân bộ và quan điều khiển, lộ tuyến đặt ra phải phi hành thành công hai lần mới được chấp nhận, có nghĩa trong lần phi hành ở không gian thực xác suất thành công ít nhất phải đạt chín mươi chín phẩy tám phần trăm.

Lộ tuyến mà Lăng Khiêm thiết lập, có thể nói là lộ tuyến nguy hiểm mà tất cả quan điều khiển ở Liên Bang không dám nghĩ tới, thậm chí băng ngang qua tinh cầu Lecco Mick cũng chưa từng tưởng tượng chứ đừng nói vòng ra phía sau.

Thành công một lần đã là quá bất ngờ.

“Anh tự đặt nan đề cho em đó à?” Phản ứng của Lăng Khiêm, so với trong tưởng tượng bình tĩnh đến lạ.

“Dù sao đổi quan điều khiển cũng là chuyện hết sức quan trọng, ngay cả hạm trưởng nếu muốn đưa ra quyết định cũng phải có bằng chứng để thuyết phục mọi người, nếu muốn sớm chiều có thể gặp mặt anh trong khoang công tác, thì em phải cố gắng một chút.”

Nói những lời này với Lăng Khiêm, ngay cả Lăng Vệ cũng tự thấy mình quá tàn nhẫn.

Nhưng, Lăng Khiêm chỉ dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp đánh giá Lăng Vệ.

Chầm chậm, khóe môi cong lên một nụ cười khiến Lăng Vệ không khỏi cảnh giác.

“Hóa ra, điều kiện để sớm chiều được ở chung với anh, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Thật là cái tên tự mãn!

“Thấy đơn giản, vậy lo làm cho tốt đi.”

“Này không cần đâu.”

“Cái gì?”

“Em đã thành công hai lần rồi. Anh về xem tư liệu bên trong thẻ nhớ sẽ biết, quá trình thực hiện hai lần đều ghi ở bên trong.”

Lăng Vệ sửng sốt.

“Làm sao mà được? Tỷ lệ thời gian thực hiện thí nghiệm phi hành mô phỏng là một một.”

Thực hiện hai lần, phải cần hai lần hai mươi mốt ngày, nghĩa là bốn mươi hai ngày.

Cho dù Lăng Khiêm có thật sự làm được đi chăng nữa, nhưng trong thời gian hắn ở trên quân hạm tuyệt đối không thể hoàn thành.

Điều này cũng tương đương với việc con người không thể ở trong một tháng mà vượt qua sáu mươi ngày.

“Thì tỷ lệ thời gian là một một, nhưng một lần em làm lúc ở trên quân hạm, còn lần khác là trước khi đăng hạm mượn hệ thống của Quan bộ thực hiện. Tại kế hoạch vận hành thử cùng mục đích phi hành của Lăng Vệ hạm Lăng Hàm đã sớm đưa cho em xem mà.”

“Trước khi đăng hạm em đã thử thiết lập lộ tuyến này và thực hiện thành công?” Lăng Vệ không thể tin được hỏi “Làm sao mà được cơ chứ? Mà nếu vậy, tại sao hôm đó không trình bày rõ ra, ít nhất anh cũng không phân em đi làm quan thông tin hậu bị.”

“Anh có cho em cơ hội giải thích sao? Trước khi em kịp nói, anh đã hạ lệnh xong xuôi rồi.”

“…” Lúc đó, hình như đúng là vậy thật.

Bình tĩnh mà xem xét lại, nguyên nhân Lăng Vệ nhanh chóng đưa ra quyết định là vì sợ em trai lại làm ầm ĩ lên, nên mới điều Lăng Khiêm đi như thế.

“Nhưng, cho dù anh có hạ lệnh đi chăng nữa, em vẫn có thể nói rõ ràng kia mà. Chỉ cần để anh biết em thành công thôi là tốt rồi, anh sẽ thay đổi quyết định.”

Lăng Khiêm lắc lắc đầu, hàng mi tuấn tú hơi hơi nhíu lại.

Động tác tao nhã tuấn mị mà mang theo vài phần trẻ con, nếu mấy thiếu nữ của Liên Bang mà thấy được, chắc chắc sẽ điên cuồng thét chói tai cho mà xem.

Ngay cả Lăng Vệ cũng phải thừa nhận, Lăng Khiêm tuy thường xuyên biểu hiện phóng đãng không biết kiềm chế, nhưng trên người hắn, quả thực có khí chất đầy cao quý đến từ gia tộc Tướng quân khiến người ta không tài nào sinh ác ý được.

Dù sao biết bao đời phu nhân Tướng quân đều là những mỹ nữ xinh đẹp nhất nhì Liên Bang, bắt nguồn từ lịch sử tổ hợp gien đó, mới có thể xuất hiện một Lăng Khiêm tuấn mỹ như thế.

Mà Lăng Hàm, phỏng chừng, là từ du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng ham muốn khống chế của các thế hệ tướng quân tổng hợp lại mà thành.

“Nói vậy, sẽ đánh mất uy tín của anh trên quân hạm mất, huống hồ, cái tên Lăng Hàm đáng ghét kia đã cảnh cáo em không được chống đối anh. Em hiểu mà, dù sao anh cũng chỉ mới trở thành hạm trưởng, nếu vừa hạ lệnh xong đã lập tức phủ định, người khác sẽ cho rằng anh thiếu phán đoán.” Lăng Khiêm nhún vai vẻ phớt đời “Chẳng qua chỉ là một lần phi hành thử nghiệm, đâu phải xông pha chiến trường, hai mươi mốt ngày hay ba mươi mốt ngày, cũng chỉ cách nhau có mười ngày.”

Lăng Khiêm quan tâm, suy nghĩ thay cho mệnh lệnh khắt khe của mình, làm Lăng Vệ xấu hổ vạn phần.

Rốt cuộc cũng hiểu, mình có bị em trai tổn thương, hay bị đối xử vô tình lạnh nhạt cũng là điều xứng đáng, gây tội thì phải chịu tội mà.

Cơn tức giận về chuyện ban nãy Lăng Khiêm đùa bỡn hạ lưu, cũng biến mất hơn phân nửa.

“Anh xin lỗi.” Lăng Vệ thấp giọng nói.

“Không có gì mà, anh. Chẳng qua chỉ là làm một nhân viên nhị cấp, có gì đáng ngại quá đâu.”

Lăng Khiêm rất độ lượng mà tha thứ cho Lăng Vệ, sau đó, tựa lưng vào ghế dựa, kiêu ngạo mà bắt chéo đôi chân thon dài, tinh tường mà hỏi “Nhưng mà, anh rốt cuộc đã làm gì đắc tội Lăng Hàm vậy?”

Vẻ mặt Lăng Vệ nhất thời lộ ra khốn quẫn bị Lăng Khiêm nhìn thấu.

“Ai nói với em anh đắc tội Lăng Hàm?”

“Em đoán sai rồi sao?” Lăng Khiêm dùng ánh mắt đừng xem em là thằng khờ bất mãn nhìn Lăng Vệ.

Nhớ tới bóng dáng Lăng Hàm rời đi, Lăng Vệ thở dài một hơi.

“Chuyện Lăng Hàm…” Lăng Vệ muốn nói lại thôi “Em hoàn thành công việc chỗ này, rồi đến phòng hạm trưởng nói chuyện, được không?”

Chỉ mặc quần dài, không mặc qυầи ɭóŧ, cảm giác khó chịu vẫn y như cũ làm anh không được tự nhiên lắm.

Lăng Khiêm tươi hơn hớn.

“Anh mời em đến phòng hạm trưởng sao?”

“Em vốn có thể đến bất cứ khi nào kia mà.”

“Ầy, em là quan quân nhị cấp, không được sự cho phép không được đi lung tung, huống chi là đến phòng hạm trưởng.”

“Không cần nói móc anh.” Lăng Vệ cười khổ.

Ngẫm lại, tình huống này, hoàn toàn tương phản với khi ở trường Trấn Đế.

Trước là bị hai anh em sinh đôi bức bách đến phòng bọn họ.

Bây giờ địa điểm chuyển thành quân hạm mà mình thống lĩnh, bản thân lại phải cố gắng mang em trai về phòng nghỉ của mình.

………

Hao hết sức chín trâu hai hổ, mới đem được Lăng Khiêm về phòng nghỉ chuyên dụng của hạm trưởng. Nhưng, chuyện tiếp theo phải xử lý, thoạt nhìn so với chuyện vừa rồi còn khó khăn hơn gấp vạn lần.

“Rốt cuộc anh đã nói gì?” Lăng Khiêm vẫn là lần đầu tiên bước vào không gian riêng dành cho hạm trưởng, hơn nữa còn rất chi là tự nhiên thưởng thức đãi ngộ đặc biệt, một bên uống trà lài thơm nồng trong chén sứ tráng men cổ điển, một bên nhàn nhã hỏi tình hình cụ thể.

“Không phải vừa nói rồi sao?”

“Em phải hiểu rõ cách nhìn nhận của mỗi bên, anh lặp lại một lần xem.”

Lăng Vệ trầm ngâm “Anh nói, có thể buông thắt lưng anh ra được không.”

Một câu đó, quả thực khi mở miệng nói, chỉ là lời vô tâm, mà từ ngữ cũng không quá cứng rắn.

Thế nhưng, sau khi xung đột với Lăng Hàm xong, phân lượng của những lời này bỗng nhiên trở nên nặng nề gấp trăm lần, cho dù đến đầu lưỡi rồi, cũng cần phải có dũng khí lắm mới dám thốt ra.

“Chỉ một câu này?”

“Ừ.”

“Có gì ghê gớm đâu.”

“Hmm?” Lăng Vệ ngạc nhiên mà nhìn em trai vẻ mặt chẳng có gì to tát.

“Tính tình Lăng Hàm vốn cổ quái, em là sinh đôi của nó, tật xấu của nó em rõ như lòng bàn tay.” Lăng Khiêm tỉnh bơ cười, cầm ấm trà trên bàn tròn nhỏ tiếp tục rót trà cho mình “Gặp chuyện này, anh đáng lý phải nên vui mừng mới đúng.”

“Vì sao anh phải vui mừng?”

“Lăng Hàm là người cực kỳ kiêu ngạo, nếu hắn đã nói chia tay với anh vì mặt mũi quý giá của hắn, thì hắn sẽ không chủ động đến tìm anh nữa đâu.”

Lời Lăng Khiêm nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến sắc mặt Lăng Vệ trở nên hết sức khó coi.

“Nhưng, hắn đâu có nói chia tay linh tinh gì?”

“Lăng Hàm trước khi đi không phải bảo anh buông tay sao? Buông tay và chia tay, nghe ra thì cùng một ý đó.” Mỗi một từ Lăng Khiêm nói ra, đều đè thêm thống khố cho nội tâm người trước mặt.

Nhớ lại thái độ kiên quyết rời đi của Lăng Hàm, Lăng Vệ chẳng khác nào đừng trong gió lạnh thấu xương, cả người rét lạnh. Tuy rằng Lăng Hàm bá đạo, ngang ngược, tâm tình bất định là đấy, nhưng cũng làm người ta kính sợ vô cùng.

Không thể không phủ nhận, bị ánh mắt dịu dàng dai dẳng của hắn siết lấy, sẽ làm cho người sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm ỷ lại.

Trong ba anh em, Lăng Hàm nhỏ tuổi nhất nhưng ý chí cường đại nhất đáng lẽ ra không nên bị mình thương tổn, hơn nữa xúc phạm tới mức thất vọng bỏ đi.

“Aishi~, uống thật ngon. Quân bộ thật sự quá sức bất công, vì cái gì mà trên hạm chỉ có quan quân cấp cao mới được sử dụng trà hoa lài chứ? Lần tới đăng hạm, ông đây nhất định phải mang theo đồ riêng của ông, trà hoa lài cũng sẽ xách theo hai bao. Vật phẩm dành cho sĩ quan cấp thấp thật quá kém.” Lăng Khiêm oán giận đãi ngộ một trời một vực, một bên rót hết giọt trà cuối cùng vào ly của mình, nhìn Lăng Vệ lắc lắc ấm trà, hy vọng anh có thể rót đầy nước giùm hắn.

Song, tâm trí Lăng Vệ còn đang đặt trên chuyện Lăng Hàm.

“Lăng Khiêm, em nói có thật không?”

“Hửm?”

“Lăng Hàm thật sự sẽ vì giữ mặt mũi nên từ giờ về sau không tới tìm anh nữa là thật sao? Ý anh, là trừ những khi tiếp xúc vì công việc.”

Bỗng nhiên, tiếng nhập mật khẩu ra vào vào máy điện tử vang lên, làm bọn họ đồng thời quay đầu nhìn sang.

Cửa tự động mở ra hai bên, xuất hiện ở cửa, là đối tượng bọn họ đang đàm luận tới.

“Lăng Hàm?” Lăng Vệ theo bản năng đứng lên.

“Đang nói chuyện sao?”

“Đúng vậy, bọn anh đang…”

“Em chỉ lại đây lấy chút đồ.” Lăng Hàm đi đến tủ, lấy quân trang sạch sẽ ra, gỡ khỏi giá áo, gọn gàng vắt lên cánh tay

Lăng Vệ cau mày, yên lặng nhìn hết thảy.

“Này, Lăng Hàm, cậu đang làm cái gì đấy?” Lăng Khiêm cuối cùng cũng hợp thời mà đứng ra.

“Lấy đồ của tôi.”

“Đừng buồn cười như vậy, cậu thật sự vẫn muốn đấu khí với anh hai à?”

“Không.” Lăng Hàm thu dọn vài món đồ ở bàn làm việc, bóng dáng bất động như núi “Tôi chỉ cảm thấy phiền chán tình trạng trì trệ không tiến triển này.”

Lăng Hàm trả lời, làm lòng Lăng Vệ chùng xuống.

“Anh!” Lăng Khiêm bỗng nhiên cất cao giọng, nói với Lăng Vệ “Có thể mượn phòng của anh chút không?”

“…”

Mượn?

“Phiền anh một chút, em muốn nói chuyện riêng với Lăng Hàm.”

Lăng Vệ ngây ra “Nếu nói chuyện, anh hy vọng chúng ta có thể nói ở đây.”

“Nếu anh muốn ở đây, vậy em sẽ đi.” Lăng Khiêm không kiên nhẫn nói “Em một mình nói chuyện với Lăng Hàm, hay vẫn là anh nói chuyện một mình với Lăng Hàm, anh tự mình quyết định đi.”

Xem ra, chỉ bằng một câu nói có thể khiến Lăng Vệ câm nín, ngoại trừ Lăng Hàm, còn có Lăng Khiêm nữa.

Đây là chương trình học bí mật của trường Chinh Thế sao?

Có hai lựa chọn, Lăng Vệ đương nhiên sẽ chọn phương pháp dễ dàng hơn.

Để anh trai sinh đôi là Lăng Khiêm ngăn Lăng Hàm lại, hiện tại là sách lược hay nhất.

“Được rồi, anh cũng phải đi tuần tra một chút.” Lăng Vệ rốt cuộc đồng ý ra khỏi phòng, sau khi cửa tự động đóng lại, còn vang lên tiếng nhập mật mã. Xem ra hai người bên trong muốn tiến hành một cuộc nói chuyện cực kỳ bí mật. Hai đứa em này rốt cuộc sẽ quyết định gì về mình đây? Lăng Vệ nhìn cửa đã khép chặt, suy nghĩ đủ đường về vách tường được trang bị thiết bị cách âm hoàn hảo, đứng bên ngoài cửa muốn nghe dù chỉ một chữ bên trong vọng ra tuyệt đối là điều vọng tưởng.

Bất quá…

Trong phòng điều khiển hậu bị có một khoang điều khiển dự phòng phòng trường hợp thoát thân vì tai nạn trên không, có thể quan sát đo đạc tất cả mọi động thái trong tất cả các khoang phòng. Này vốn để sử dụng khi quân hạm phát sinh tai nạn mang tính hủy diệt, dựa theo quyết định của hạm trưởng mà thiết lập. Bởi là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ tính mạng, chỉ có hạm trưởng và các phụ tá cấp cao trên hạm mới biết được mật mã. Sau một hồi lưỡng lự suy xét, Lăng Vệ quay người chạy về thang kim loại xoay tròn phía cuối hành lang.