Edit: Jess93
Vài ngày sau, đám người Dịch Huyễn rời khỏi thành Đài Trạch.
Thành chủ thành Đài Trạch tự mình đưa tiễn.
Mặc dù Từ thành chủ không nỡ để bọn họ rời đi, chẳng qua Ninh Ngộ Châu đã đem phương pháp trị liệu dạy cho bốn đan sư cấp địa, ngay cả Bảo Chi Đèn cũng luyện chế vài chiếc dự bị, thực sự không có lý do lưu lại bọn họ, chỉ có thể tiếc nuối tiễn bọn họ rời đi.
Từ thành chủ một đường đưa ra ngoài thành, tha thiết dặn dò: "Chư vị, ngày sau nếu trên đường đi qua nơi này, nhất định phải ghé qua ngồi một chút, thành Đài Trạch chắc chắn sẽ mở cửa lớn hoan nghênh chư vị. Còn có Ninh công tử, lần này đa tạ ngươi, nếu như không có ngươi, chỉ sợ thành Đài Trạch không biết có bao nhiêu người tu luyện chịu tội.."
Nhìn thấy dáng vẻ hận không thể cúng bái Ninh Ngộ Châu của Từ thành chủ, Thịnh Vân Thâm có chút khó chịu lui một bước về phía sau, có loại cảm giác sau một khắc Từ thành chủ lại muốn kéo lấy Ninh sư đệ của bọn hắn gọi là "Hiền đệ."
May mắn, Từ thành chủ không có gọi hiền đệ, lưu luyến không rời đưa bọn hắn rời đi.
Mấy người Dịch Huyễn đang chuẩn bị nhảy lên pháp khí phi hành, vài người từ trong thành vọt ra.
"Dịch đạo hữu, Ninh công tử, mấy vị chờ chúng ta một chút."
Đám người quay đầu nhìn lại, phát hiện là đám Thang Đoàn kia.
Thấy bọn họ, Dịch Huyễn và Văn Kiều chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, Thịnh Vân Thâm rất kinh ngạc nói: "Mấy vị Thang công tử, các ngươi đây là?"
Thang Thiệu Lâm dẫn đầu cười nói: "Mấy vị đạo hữu, chúng ta cũng cùng các ngươi đến Xích Tiêu Tông."
"Tại sao?" Thịnh Vân Thâm sửng sốt một chút.
"Ninh công tử đồng ý luyện Bảo Chi Đèn cho chúng ta, vừa lúc hôm nay Lăng Hư Các đã đem vật liệu cần thiết tới đây, may mắn không có quá trễ, nếu không sẽ không có cách nào cùng đi với các ngươi." Thang Thiệu Lâm giải thích.
Trên mặt đám Thang Đoàn đều lộ ra vẻ may mắn, không uổng công trong khoảng thời gian này, ngày nào bọn họ cũng đến Lăng Hư Các thúc giục, thúc đến mức người phụ trách chi nhánh Lăng Hư Các tại thành Đài Trạch nhìn thấy bọn họ đã muốn tránh.
Nghe nói hôm nay đoàn người Dịch Huyễn muốn rời đi, bọn họ còn lo lắng không đuổi kịp, vốn dĩ nghĩ đến nếu như vật liệu còn chưa tới, bọn họ chỉ có thể đợi thêm một đoạn thời gian, tự mình đi Xích Tiêu Tông. Không nghĩ tới đúng lúc Lăng Hư Các đem vật liệu luyện chế Bảo Chi Đèn tới, sau khi vào tay bọn họ lập tức tìm đến.
"Dịch đạo hữu, chúng ta không mời mà tới, chắc hẳn quý tông sẽ để chúng ta vào sơn môn chứ?"
"Ninh công tử đã đồng ý luyện Bảo Chi đèn cho chúng ta."
"Chúng ta sẽ không ở không tại Xích Tiêu Tông, chúng ta sẽ giao tiền ăn."
"Đúng vậy.."
Đám Thang Đoàn mồm năm miệng mười nói, chỉ sợ Nhị sư huynh Dịch Huyễn, người phụ trách này kiếm cớ không cho bọn hắn đi.
Từ thành chủ ở một bên nghe được phiền muộn, nói thầm mấy ngày nay các ngươi ở lại phủ thành chủ của ta, cũng không có thấy các ngươi đưa tiền ăn gì cả? Đương nhiên, đám Thang Đoàn đã tích cốc, không ăn một hạt gạo nào ở phủ thành chủ, nhưng phí ăn ở thì sao?
Dịch Huyễn là người có chút nghiêm túc thẳng thắn, sau khi biết Ninh Ngộ Châu đã nói việc này với nhóm Thang Đoàn từ sớm, cũng không có cự tuyệt: "Người tới là khách, Xích Tiêu Tông tự nhiên hoan nghênh các vị đạo hữu."
Vài Thang Đoàn nhỏ tuổi hoan hô, Thang Diệp Lâm đặc biệt vui mừng, âm thầm nhìn Văn Kiều, càng vui vẻ hơn.
Hắn ta biết Văn Kiều đã có vị hôn phu, không còn có ý nghĩ không nên có với nàng, nhưng tình cảm yêu thích của thiếu niên, tâm tư này nhất thời cũng không thu lại được, chỉ đơn thuần bởi vì có thể nhìn người trong lòng thêm một chút mà âm thầm vui vẻ, những chuyện khác cũng không dám làm.
Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua Tiểu Thang Đoàn kia, liếc một chút liền nhìn ra tâm tư thiếu niên, ngược lại cũng không quá để ý.
Người ưu tú chắc chắn sẽ có vài người ngưỡng mộ như vậy, A Xúc nhà hắn ưu tú như thế, có người ngưỡng mộ là chuyện đương nhiên, chỉ cần không nổi lên tâm tư không phải, Ninh Ngộ Châu vẫn rất khoan dung.
Có thể coi trọng A Xúc, chứng minh ánh mắt Tiểu Thang Đoàn này không tệ.
Đoàn người từ biệt Từ thành chủ, sau đó cùng nhau lên phi thuyền của Dịch Huyễn.
Đám Thang Đoàn cũng có phi thuyền, chẳng qua bọn hắn cảm thấy mọi người cùng một chỗ mới náo nhiệt, vì vậy mặt dạn mày dày đi ké bọn họ.
Phi thuyền bay về hướng Xích Tiêu Tông.
Khác hẳn cảm giác vô cùng lo lắng lúc đến, lúc trở về cũng không cần chạy nhanh, phi thuyền lấy một loại tốc độ chậm chạp tiến lên.
Đám Thang Đoàn là một đám người rất am hiểu khuấy động bầu không khí, chỉ cần là nơi có bọn họ, luôn luôn náo náo nhiệt nhiệt, lại thêm một người cũng thích náo nhiệt là Thịnh Vân Thâm, toàn bộ phi thuyền giống như đều sôi động hẳn lên.
Mấy năm nay đám Thang Đoàn du lịch bên ngoài, đi qua rất nhiều nơi, lúc bọn hắn trò chuyện về kinh nghiệm của mình, khiến cho người ta nghe mãi muốn ngừng mà không được, ngay cả Văn Kiều cũng nhịn không được ôm Văn Thỏ Thỏ chạy tới nghe bọn hắn nói chuyện.
Phi thuyền bay được vài ngày, lúc nhóm Thang Đoàn đang nói cho Văn Kiều, Thịnh Vân Thâm về trải nghiệm trong Huyết Hà tại sa mạc đỏ, đột nhiên phi thuyền rung lắc cực mạnh, người bên trong phi thuyền thoáng không chú ý, thiếu chút nữa bị quăng ra ngoài.
Lúc Thang Diệp Lâm bị quật bay, một đầu roi dài màu thạch kim bay nhanh mà đến, quấn lấy thắt lưng của hắn ta, kéo hắn ta trở về.
Đám người kinh ngạc nghi ngờ nhìn về phía bên ngoài phi thuyền, phát hiện bỗng nhiên nhảy ra vài người mặc áo đen, lập tức kêu lên: "Có phục kích."
Dịch Huyễn ngay lập tức xông ra, ngăn cản công kích của những người mặc áo đen kia.
Thang Thiệu Lâm mang theo các đệ đệ đi ra hỗ trợ, để Thang Diệp Lâm nhỏ nhất lưu lại: "Tiểu Thang Đoàn, chờ ở đây, đừng có chạy lung tung."
Thang Diệp Lâm biết bản lĩnh của mình, ra ngoài là thêm phiền phức cho người ta, vừa đáp một tiếng, thoáng nhìn một bóng người bên cạnh chợt lóe lên, bình tĩnh nhìn lại, phát hiện Văn Kiều vậy mà đi ra ngoài.
Thang Diệp Lâm thiếu chút nữa nhịn không được cùng ra ngoài, bị Ninh Ngộ Châu ngăn lại.
"Ninh công tử, Mẫn cô nương nàng.." Thang Diệp Lâm vội la lên.
Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt nói: "Không sao, A Xúc tự có chừng mực."
"Đúng vậy đúng vậy, ngươi phải tin tưởng tiểu sư muội chúng ta." Thịnh Vân Thâm ở bên cạnh phụ họa, căn bản không lo lắng cho Văn Kiều, tiểu sư muội luôn luôn có chừng mực, đánh thắng được liền xông lên, đánh không lại liền trốn đi, hơn nữa bên người nàng còn có một con yêu thú biến dị cấp tám hậu kỳ đấy.
Thang Diệp Lâm nghe được lòng chua xót, nhưng vị hôn phu và sư huynh người ta đều không sốt ruột, người ngoài như hắn ta cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Tổng cộng có mười người mặc áo đen phục kích, cầm đầu là một người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, so với bên bọn họ nhiều hơn vài người, hơn nữa khí thế trên người bọn họ rất ngang tàng, tiến lên chính là ra sát chiêu, từng chiêu trí mạng, giống như vì gϊếŧ chóc mà sinh, không có một chút võ kỹ hoa lệ nào.
Ngoại trừ Dịch Huyễn và Thang Thiệu Lâm, ba Thang Đoàn còn lại có chút luống cuống tay chân, chỉ sau chốc lát trên người đã có thêm vài vết thương.
Văn Kiều trốn sang một bên, cũng không phải vừa lên liền cùng bọn hắn đối mặt, nàng và Văn Thỏ Thỏ tìm một chỗ ngồi xổm, nhìn chằm chằm chiến trường, tùy thời chuẩn bị nhặt nhạnh sơ hở để đánh lén.
Dịch Huyễn đối đầu gã áo đen cảnh giới Nguyên Linh dẫn đầu.
Cùng là cảnh giới Nguyên Linh, khác với võ kỹ băng hàn ngay thẳng của Dịch Huyễn, gã áo đen thân kinh bách chiến, thủ đoạn xảo trá tai quái, Dịch Huyễn ứng phó có chút vất vả, khó khăn lắm mới ngăn lại được.
Thang Thiệu Lâm thấy thế, giải quyết xong một người áo đen cảnh giới Nguyên Không, sau đó cất bước tiến lên, liên hợp với Dịch Huyễn cùng nhau đối phó hắn ta.
Mặc dù có Dịch Huyễn và Thang Thiệu Lâm kiềm chế lại gã áo đen cầm đầu, nhưng những người còn lại vẫn khá nhiều, ba Thang Đoàn kia vẫn ứng phó rất khó khăn.
Văn Kiều canh chuẩn thời cơ mà động, ném ra một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng ở giữa không trung, nhanh chóng giục sinh, cũng quát: "Các ngươi tránh ra."
Mấy Thang Đoàn gần đó nhanh chóng tránh đi.
Dây leo Thạch Kim Mãng được giục sinh giương nanh múa vuốt ngăn lại mấy gã áo đen cảnh giới Nguyên Không, đám người áo đen tự nhiên không có đem những thứ này để vào mắt, giơ vũ khí lên liền chặt.
Lúc này, một hạt châu màu đen hướng bọn họ bay nhanh mà đến, bị dây leo màu thạch kim ở giữa không trung quấn lấy.
Khi người áo đen cảnh giác cảm thấy không đúng, hạt châu kia ầm một tiếng nổ tung.
Tiếng nổ long trời lở đất không dứt bên tai, năm mươi trượng xung quanh bị nổ ra một cái hố, đám áo đen ở trung tâm vụ nổ không còn xương cốt.
Đám Thang Đoàn trợn mắt há hốc mồm.
Trong phi thuyền Tiểu Thang Đoàn cũng trợn mắt há hốc mồm, giật mình hỏi: "Đó, đó là cái gì?"
Tự nhiên không ai trả lời hắn ta, lúc Thịnh Vân Thâm ở bí cảnh Phong Ma đã từng thấy uy lực của Bạo Liệt Châu, hiện giờ lại nhìn thấy, đối với nó vẫn yêu thích không thôi.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nhìn xem Văn Kiều đánh lén thành công, bộ dáng văn nhã đoan chính kia, giống như vừa rồi chỉ là một tiếng pháo nổ, không có gì quan trọng, Thang Diệp Lâm nhìn thấy không hiểu sao có chút sợ hãi, luôn cảm thấy Ninh công tử nhìn vừa dịu dàng vừa quân tử có chút đáng sợ.
Lập tức đã xử lý một nửa người áo đen, không chỉ có đám Thang Đoàn kinh ngạc, ngay cả đám áo đen còn lại cũng đã biến sắc, đặc biệt là gã áo đen cầm đầu, cho dù khuôn mặt bị miếng vải đen che khuất, cũng có thể cảm giác được lúc này hắn ta rất phẫn nộ và khϊếp sợ.
Loại vũ khí gì mà lợi hại như vậy, nhìn xem rất giống Lôi Đình Châu của Lôi gia, nhưng không có khí tức lôi điện.
Thừa dịp gã áo đen cầm đầu phẫn nộ, tâm thần không yên, Dịch Huyễn và Thang Thiệu Lâm thừa cơ giáp công, đánh gã áo đen bị thương.
Sau khi gã áo đen bị thương, khí thế yếu dần, rất nhanh liền bị hai người Dịch Huyễn và Thang Thiệu Lâm khống chế.
Những người áo đen còn lại hoảng sợ đến hồn phi phách tán bởi vụ nổ lúc trước, khí thế cũng yếu dần, bị nhóm Thang Đoàn thừa thắng xông lên, cộng thêm sợ Văn Kiều ở bên cạnh ra tay đánh lén lần nữa, không khỏi bó tay bó chân.
Chưa tới nửa canh giờ, tất cả người áo đen chết thì chết, thương thì thương, rất nhanh liền bị bắt lại.
"Các ngươi là Ám Ảnh Lâu?" Dịch Huyễn lạnh giọng hỏi.
Gã áo đen cầm đầu chỉ bình tĩnh nhìn bọn hắn, ánh mắt chớp lên, Dịch Huyễn biến sắc, muốn ngăn cản, đã thấy người áo đen kia khí tuyệt bỏ mình, trực tiếp ngã xuống.
Không chỉ có hắn ta, mấy người áo đen bị thương còn lại cũng tử vong như vậy.
Ninh Ngộ Châu và Thang Diệp Lâm từ phi thuyền nhảy xuống, đi tới trước mặt vài người áo đen đã chết kia, sau khi Ninh Ngộ Châu kiểm tra, nói ra: "Thức hải đã hủy, nguyên nhân cái chết là đồ vật phong ấn trong thức hải."
"Quả nhiên là Ám Ảnh Lâu." Thịnh Vân Thâm nói, sau đó tức giận nói: "Bọn Ám Ảnh Lâu này thật sự là đáng ghét."
Dịch Huyễn nhìn về phía hắn, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chính là hai năm trước, trên đường ta và Đại sư tỷ, Ninh sư đệ, tiểu sư muội cùng nhau về Xích Tiêu Tông, chúng ta cũng bị hai nhóm sát thủ của Ám Ảnh Lâu phục kích, trong đó có một nhóm sát thủ do gã hung thủ lúc trước gây ra vụ án mạng tại Dương Hương Trang thuê, nhóm còn lại chúng ta cũng không biết."
Sau khi nghe xong, Dịch Huyễn không khỏi bắt đầu suy nghĩ sâu xa, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều một chút.
Thịnh Vân Thâm hoài nghi, những sát thủ Ám Ảnh Lâu này nhất định là đuổi theo hắn ta, là hắn ta liên lụy mọi người.
"Đại sư tỷ đã gϊếŧ chết hung thủ gây ra vụ án mạng tại Dương Hương Trang, chẳng qua nghe nói trước khi hắn ta chết đã để lại một khoản linh thạch tại Ám Ảnh Lâu, muốn lấy tính mệnh của ta và sư tỷ, đoán chừng lần này biết chúng ta về tông môn, mới có thể phục kích trên đường." Thịnh Vân Thâm tức giận nói.
Sau khi xử lý thi thể đám áo đen, đoàn người trở lại phi thuyền, phi thuyền tiến lên lần nữa.
Mặc dù trải qua chuyện vừa rồi, chẳng qua bên trong phi thuyền vẫn náo nhiệt.
Vừa rồi chiến đấu, đám Thang Đoàn đều bị thương nhẹ, sau khi xử lý vết thương, bọn họ liền vây quanh Văn Kiều hỏi thăm đồ vật nổ tung vừa rồi là cái gì.
"Là Bạo Liệt Châu, vật nhỏ phu quân ta luyện chế." Văn Kiều nói, sau đó lật tay, trên tay xuất hiện một hạt châu màu đen.
Bề ngoài hạt châu sáng bóng trơn trượt, vỏ ngoài màu đen hiện ra ánh sáng sắc lạnh, chính là hạt châu nhỏ hơn nắm tay trẻ con này, vậy mà nổ chết vài người tu luyện cảnh giới Nguyên Không, khiến bọn hắn không có lực phản kháng chút nào.
Đám Thang Đoàn nhao nhao thay phiên xem xét, sau khi xem xong lưu luyến không rời trả lại cho Văn Kiều.
Văn Kiều thần sắc tự nhiên thu lại, không nhìn ánh mắt đám Thang Đoàn dính ở phía trên.
"Uy lực phát nổ của Bạo Liệt Châu quá lớn, so với Lôi Đình Châu của Lôi gia cũng không kém." Thang Thiệu Lâm ngạc nhiên nói.
Dịch Huyễn nói: "Nó có tác dụng không lớn đối với cao thủ cảnh giới Nguyên Tông, đối đầu người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, có thể tổn thương một chút, dưới cảnh giới Nguyên Không không còn khả năng sống sót."
Những thứ này là kết quả thí nghiệm tại bí cảnh Phong Ma.
Đám Thang Đoàn ngược lại hít một hơi, đây cũng quá lợi hại.
Ánh mắt bọn họ nóng bỏng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, hỏi: "Ninh công tử, Bạo Liệt Châu này, các ngươi bán không?"
"Thật có lỗi, đây không phải là đồ bán." Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói: "Vật dẫn dùng để luyện thứ này rất khó tìm, chẳng qua Tề tiền bối của Thất Tinh Môn đã thử luyện Hỏa Diễm Châu, tin rằng không bao lâu sẽ có kết quả, nếu chư vị muốn, có thể đến Thất Tinh Môn mua."
"Ngươi nói là Tề Gia Khách luyện khí sư cấp địa của Thất Tinh Môn?"
"Đúng vậy."
"Vậy cũng tốt, chờ chúng ta có thời gian rảnh liền đi Thất Tinh Môn dạo chơi."
"Nếu như hiệu quả của Hỏa Diễm Châu này có thể sánh với Lôi Đình Châu, chỉ sợ sẽ lại cung không đủ cầu, chúng ta cùng Thất Tinh Môn không có giao tình gì, đoán chừng là không có cách mua."
"Đúng vậy, tựa như Lôi Đình Châu của Lôi gia, bọn họ giấu rất kỹ, Lôi Đình Châu chảy ra bán trên thị trường cực ít."
Thịnh Vân Thâm ở một bên âm thầm châm chọc: Tề Gia Khách của Thất Tinh Môn vẫn là hiền huynh của Ninh sư đệ nhà bọn hắn đấy, nếu Thất Tinh Môn thật sự luyện ra Hỏa Diễm Châu, Ninh sư đệ muốn, nhất định sẽ dâng lên bằng cả hai tay, không thu một đồng bạc nào.
Đương nhiên, Ninh Ngộ Châu có Bạo Liệt Châu, cũng không cần Hỏa Diễm Châu của Thất Tinh Môn.
Bởi vì gặp được Ám Ảnh Lâu phục kích, tất cả mọi người đề cao cảnh giác.
Quả nhiên, sau đó lại gặp được mấy lần phục kích, bởi vì bọn họ đề phòng từ sớm, cũng không bị thương tích gì, ngược lại là người Ám Ảnh Lâu tử thương thảm trọng, bởi vì tổn thất quá nghiêm trọng, rốt cuộc không tiếp tục ra tay.
Sau khi Văn Kiều xác định những sát thủ của Ám Ảnh Lâu rốt cuộc rút về, cùng Ninh Ngộ Châu về gian phòng trong phi thuyền nghỉ ngơi.
Nàng ăn một viên Bổ Linh đan bổ sung linh lực, nhịn không được nhìn Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nhìn nàng: "A Xúc nhìn ta làm gì?"
Văn Kiều chậm rãi nói: "Phu quân, kỳ thật sát thủ Ám Ảnh Lâu tới đây là vì đuổi theo chúng ta?"
"Tại sao nàng lại cho rằng như thế?" Ninh Ngộ Châu hỏi.
Văn Kiều nói: "Hai năm trước có hai nhóm sát thủ Ám Ảnh Lâu truy kích chúng ta, trong đó có một nhóm là vì Đại sư tỷ và Thịnh sư huynh mà đến, nhóm còn lại là Vương Khinh Dung phái tới, mục tiêu hẳn là ta. Từ khi Đại sư tỷ gϊếŧ chết hung thủ gây ra án mạng tại Dương Hương Trang, treo thưởng tại Ám Ảnh Lâu cũng đã triệt hạ, cho nên ta đoán là Vương Khinh Dung phái tới."
Ninh Ngộ Châu cười nhìn nàng, không phủ nhận cũng không có thừa nhận.
Văn Kiều đột nhiên nói: "Hóa ra đây là nguyên nhân phu quân để mấy Thang Đoàn kia đi cùng chúng ta, phu quân, chàng cực khổ rồi."
Đầu óc phu quân nhà nàng không biết làm sao, giống như có chuyện gì đều có thể dự phòng từ sớm, Văn Kiều cảm thấy mình không có cách nào nghĩ xa như vậy, so với những âm mưu quỷ kế kia, nàng càng thích đơn giản lưu loát đánh một trận.
Ninh Ngộ Châu đưa tay sờ sờ đầu của nàng, cười nói: "Không khổ cực, bây giờ chúng ta không đủ thực lực, chỉ có thể uyển chuyển quanh co. A Xúc, nàng phải biết, trước khi đủ thực lực, tránh được nên tránh, cũng không phải một mực né tránh, nếu không đạo tâm sẽ có tì vết, bất lợi cho việc tu hành, phải có một biện pháp tốt."
Văn Kiều như có điều suy nghĩ, sau một hồi hướng hắn lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Sau bốn ngày, bọn họ bình an trở về Xích Tiêu Tông.