Vậy là cô đã rời xa anh rồi sao? Cô vô hồn lững thững bước đi trên đường. Đi mãi, đi mãi không biết cô đã đến được Bạch gia-nhà cô nơi chứa những kỷ niệm vui nhất của cô cũng là nơi làm cô tổn thương đau lòng nhất bằng cách nào. Cô thật sự rất nhớ ba, rất nhớ mẹ. Bỗng ở cuối con đường quen thuộc cô nhìn thấy một thân ảnh vô cùng gần gũi. Cô vội chạy về phía đó nhào vào lòng anh khóc thút thít:
"Anh trai! Em mất tất cả rồi, mất hết rồi. Em đã mất ba, mất mẹ bây giờ anh ý và Tô Tranh cũng không cần em nữa. Em...em chẳng còn gì nữa rồi."
Kỳ Thiên nhẹ nhàng xoa đầu cô em gái nhỏ trong lòng mình, vỗ về an ủi:
"Em còn có anh cơ mà. À...Uyển Nhi!"
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh đáp:
"Dạ?"
"Hay là mình ra nước ngoài đi. Hạ gia đã cho anh vay một khoản, mình sẽ sang nước M lập lại công ty, khi nào ổn định rồi thì quay về nước và tìm hung thủ đã gϊếŧ chết ba mẹ được không?"
Cô cúi mặt ngập ngừng một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu. Vậy buổi chiều hôm đó trên nền trời xanh rộng lớn, chiếc máy bay của hãng hàng không nổi tiếng cất cánh rời khỏi lãn thổ nước mình tiến thẳng đến nước M rông lớn. Vậy là cô đã đi rồi, cô đã rời xa anh rồi. Cô mang theo trái tim tổn thương, niềm thù hận và đứa con của anh và cô rời khỏi.
#3 năm sau
***Tại sân bay thành phố X quen thuộc.
Một cô gái ăn mặc sang trọng, thanh lịch, bên cạnh là một cậu nhóc 3 tuổi nhìn rất đáng yêu đang ăn kẹo mυ'ŧ. Ánh mắt cậu bé nhìn xung quanh đầy vẻ ngạc nhiên, hứng thú phấn khởi. Nhóc kéo kéo tà váy của cô, hồn nhiên hỏi:
"Mama, mình đang ở đâu vậy ạ?"
Cô nhẹ nhàng xoa đầu câu nhóc mỉm cười trả lời:
"Chúng ta đang đi tìm papa của con."
Cậu nhóc gật gù bắt chiếc bộ dạng của mấy ông cụ già khiến cô bật cười.
"Uyển Nhi!"
Kỳ Thiên tay trái kéo một chiếc vali to đùng, tay phải xách đây những túi lớn nhỏ hơn nữa lại ăn mặc rất tuy tiện nhưng vẻ đẹp trai của anh vẫn rất cuốn hút. Anh gọi cô ầm ĩ, chạy vê phía cô đến nơi anh thở hồng hộc. Nhóc đứng bên cạnh thấy một cảnh như thế lắc lắc chiếc đầu nhỏ của mình, chẹp một tiếng lên tiếng:
"Bác Kỳ Thiên, đường đường là một đấng nam nhi xách mỗi tí đồ như thế mà cũng mệt đến nỗi khiến bác thở như con Bilu vậy rồi ạ?"
Kỳ Thiên đen mặt, tức tối quay sang phàn nàn bài ca muôn thủa:
"Bạch Uyển Nhi! Đứa con của em mồm mép không khác gì em. Tốt nhất là em nên dạy dỗ lại không thì sau này nó gây họa thì em không gánh nổi đâu, lúc đó thì đừng có bên anh mà than thở!"
Cô không những không dạy dỗ lại như lời anh nói mà còn xoa xoa đầu của cậu nhóc lên tiếng khen ngợi:
"Con trai của mẹ giỏi lắm!"
Nhóc kiêu ngạo cong miệng cười, không quên quay sang lè lưỡi trêu trọc anh. Kỳ Thiên lúc này tức đến quặn cả ruột gan, anh thật sự sớm tổn thọ với thằng nhóc này mất!
"Chị Uyển Nhi! Anh Kỳ Thiên! Tiểu Dưa bở!"
Một giọng nữ trong trẻo, dễ thương vang lên. Phía xa xa cô nhìn thấy một cô gái ăn mặc cực kì nữ sinh. Áo sơ mi trắng thắt nơ, chân váy xếp ly xám phối hợp với bộ đồ là đôi dày Prophere cùng màu nhìn vừa dịu dàng lại còn rất dễ thương. Cô nàng chạy đến bên Uyển Nhi thân mật khoác tay nở một nụ cười sáng lạn:
"Băng Nhi! Bao giờ em mới trưởng thành được đây?"
Cô phàn nàn nhưng trong lời nói lại đầy sự nuông chiều, dung túng.
"Hì hì, em lớn rồi mà. Chị Uyển Nhi em yêu chị chết mất nhờ có chị mà em mới được về nước, tự dưng em muốn gả cho chị quá!"
Băng Nhi cười hì hì đáng yêu đáp lai. Cô chán ghét đẩy Băng Nhi ra xa lên tiếng:
"Thôi đi cô nương, chị mày là thẳng đấy nhé, chị còn phải đi về tìm lại chồng nhé!"
Băng Nhi vẫn cười híp mắt. Kỳ Thiên đứng bên cạnh nhìn hai người với ánh mắt rất bình thản như thể anh đã quá quen thuộc với cảnh này, anh mở miệng cắt ngang:
'Uyển Nhi, mình phải ở đây đến bao giờ? Anh có tuổi rồi không còn sức khỏe dồi dào như các em được hơn nữa anh lại còn là trụ cột của quốc gai, của gia đình nên hãy bảo vệ sức khỏe của anh bằng cách hãy gọi xe nhanh đi."
Cô, Băng Nhi và cả Tiểu Dưa bở đều quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ coi thường, chán ghét. Ngay lúc này ngoài cửa của sân bay một chiếc xe Ferrari màu đỏ rực lao tới. Là bảo bối của cô! 3 năm qua cô không được lái lại bảo bối của cô rồi nên bây giờ cô có hơi phấn khích. Trên xe bước xuống một cô gái có thân hìn nhỏ nhắn. Cô mặc một bộ bò đen bó sát, tóc nhuộm sám khói, đi đôi dày đinh đế cao nhìn trông rất cá tính. Côn nàng bước đến ôm chầm cô cười tươi xúc động nói:
"Sếp! Chào mừng chị về nước!"
Là Phương Kiều cô nàng trợ lí đắc lực của cô. Trong 3 năm qua, từ khi công ty nhà cô sụp đổ đã có rấ nhiều công ty mời cô nàng vê làm nhưng cô thà thất nghiệp chứ nhất quyết không chịu làm việc cho các công ty khác. Phương Kiều đợi cô ba năm trở về điều hành công ty thì cô sẽ nhất định không phụ lòng cô nàng và cô quyết sẽ tìm ra được thủ phạm đã sát hại ba mẹ cô năm đó để cho họ biết thế nào là NỢ MÁU TRẢ MÁU!
Cô ôm Phương Kiều vào lòng, cảm xúc đang cao trào thì anh trai đáng ghét của cô lên tiếng cắt ngang:
"Ê cô nhóc cá tính, em là họ hàng với ốc sên hay sao mà bò chậm thế?"
Phương Kiều đang ôm tôi quay phắt sang nhìn anh. Ánh mắt của cô nàng y như tia X-Quang nhìn anh từ trên xuống dưới, nhếch mép đáp lại:
"Tôi là cô nhóc? Ê anh trai anh xuống máy bay vào lúc 8h30' và hiện tại là 8h40'. Là tôi bò chậm hay do anh yếu quá không chịu nổi?"
"Cô..."
Anh cứng họng. Cô nhìn người anh trai của mình chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán. Anh không biết công ty cũ của cô thành công như vậy là nhờ một phần tài ăn nói của Phương Kiều mà dành được những hạng mục lớn sao? Hai người cứ lời qua tiếng lại, Phương Kiều vẫn bình tĩnh đối đáp trong khi đó anh đã tức đến đỏ cả mặt rồi mà vẫn cố chấp không chịu bỏ cuộc. Cô buồn chán nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại ra nở một nụ cười nhạt gửi đi hai mẩu tin nhắn:
+Tới Tô Tranh: Bạn thân yêu quý! Tôi về rồi đây, đã đến lúc cậu trả lại đồ mà cậu đã cướp của tôi rôi.
+Tới Nhất Hàm: Chồng yêu quý của em, em mang thuốc bổ não về cho anh đây!