Ánh trăng Trung thu tự nhiên rất đẹp, người ta thường Bái Nguyệt đính ước, đúng là cách làm khá lãng mạn.
Sau khi đố đèn xong đám người liền tản đi, không ít người đang thảo luận lúc nãy cái đoạn tự thơ không phải ca đố đèn, cùng với một nam một nữ kia không phân cao thấp "Tranh tài".
Còn Trầm Tuyệt Tâm cái kia vừa ra nhạc đệm, nhưng là cực ít có người nhớ kỹ. Ngoại trừ lão Than chủ, chỉ có Sở Khanh cùng Tô Vãn Ngưng hai người đem mặc ở trong lòng.
"Không nghĩ tới Sở Khanh không chỉ am hiểu chuyện làm ăn làm, liền cả đoán đố đèn bản lĩnh cũng không kém chút nào." Tô Vãn Ngưng nói.
Ra khỏi đoàn người, hai người sóng vai mà đi theo xem, hiếm thấy náo nhiệt, các nàng ngược lại cũng không vội đi qua chỗ của Trầm Tuyệt Tâm.
Tô Vãn Ngưng trong tay nắm cái kia một nửa câu "Thiên trường địa cửu", cười yếu ớt sau lại phát cảm thán.
"Bây giờ ngươi và ta cân sức ngang tài, ai thua ai thắng, thực tại khó phân biệt."
Rõ ràng nên là ba người trong lúc đó "Tỷ thí", lại cứ thành nàng cùng Sở Khanh đối thí, Trầm Tuyệt Tâm, nàng là nhường các nàng sao?
"Vừa là công tử ra đề, nghĩ đến nàng tự có phán xét chứ?" Sở Khanh mất tập trung với náo nhiệt trong dòng người tìmbóng người Trầm Tuyệt Tâm. Cũng đem "Tình đầu ý hợp" nắm trong tay.
Đi qua nơi có các Tú tài vung bút làm thơ, Sở Khanh không khỏi ý cười càng đậm, nhìn những người kia khá là đắc ý làm thơ, ánh mắt làm như xuyên thấu qua các nàng trông thấy một chỗ phong cảnh khác.
"Từ trước công tử cũng yêu thích ở ngoại thành cùng các tú tài các công tử ngâm thơ đối nghịch, chữ của công tử là ưa nhìn nhất, thi từ ca phú, lại càng không biết hơn bọn họ mấy bậc. Chỉ là vì chuyện của Nếu Tuyết tỷ, làm thay đổi tính tình."
"Có điều, gần đây hình như có chuyển biến một chút, nên là đối với từ bi thương từ trước thoải mái không ít. . ." Như vậy, nàng tự nhiên mừng thay cho Trầm Tuyệt Tâm.
"Thật sao?" Tô Vãn Ngưng đối với Sở Khanh đăm chiêu.
Còn nhớ tới lần đầu cùng Trầm Tuyệt Tâm gặp gỡ, như vậy cử chỉ ngạo mạn, bên đường đùa giỡn có vợ đã có chồng, ngôn ngữ lại như vậy không kiêng dè gì, nhìn giống như một cậu ấm lang thang vô dụng.
Không chỉ là lần đầu gặp gỡ, sợ là mãi đến tận gả vào Trầm gia, Trầm Tuyệt Tâm ở trong ấn tượng của nàng đều là như vậy ngạo mạn vô lễ, càng là ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt phong lưu.
Nhưng mà, chính là một người như vậy, đưa cho nàng sự hoang đường cũng quá nhiều quá nhiều. Hiện tại, nàng đã không nói được đối với Trầm Tuyệt Tâm là cái nào thái độ nào, có điều nghe xong Sở Khanh nói mấy câu.
Tô Vãn Ngưng dĩ nhiên do dự bất định, nữ tử, cũng sẽ đối với thi từ ca phú như vậy thông hiểu sao? Đặc biệt là nàng như vậy chỉ hiểu được lưu luyến với phong nguyệt nơi phú quý người?
A, đúng là đã quên, tự mình cũng là thiên kim Tri Phủ, tuy nuôi dưỡng ở khuê phòng, vẫn cứ đọc đủ thứ thi thư. Hơn nữa, nàng tự, làm thật là đẹp mắt. . .
"Ha ha, nói vậy phu nhân là không tin. Công tử thường ngày quá mức che lấp, không tin cũng là lẽ thường. Phu nhân nói vậy không biết, công tử sớm là có công danh trêи người tú tài, chỉ là công danh là vì. . . Người đến sau không lại, công tử. . . Cũng không còn là công tử từ trước." Sở Khanh vì Trầm Tuyệt Tâm tiếc hận, cũng không đáng.
Vì tình nhân thi đậu công danh tú tài, lại vì là người mất đi liền đứt đoạn mất niệm tình, Nếu Tuyết có tài cán gì, mà xứng đáng với Tâm nhi đây?
"Nguyên lai, nàng đã có công danh tú tài trêи người." Tô Vãn Ngưng từ trước đến giờ đều rất kính phục những người có bằng tú tài, lúc trước vì lẽ đó cùng mới cùng Tôn Tri Hạo giao hảo, chuyện đó là vì nguyên nhân này.
Chỉ là Trầm Tuyệt Tâm, một nữ tú tài, lại là làm sao cảm giác, Tô Vãn Ngưng thực sự mờ mịt. Ngay ở thời điểm xoắn xuýt như vậy, Tô Vãn Ngưng cũng có ý thức khác, nàng nhìn Sở Khanh, nói "Không nghĩ tới Sở Khanh đối với chuyện cũ của phu quân, càng như vậy rõ ràng?" Tuy biết nàng là nam tử, nhưng trong giọng nói có không ít ghen tuông. . .
Nghe vậy, Sở Khanh bao nhiêu đọc thấu tâm tư Tô Vãn Ngưng, sợ là vị Tô gia Đại tiểu thư, đã trong lúc vô tình đối với nàng cái này "Người ngoài" nổi lên ghen tuông. Không nghĩ tới, nàng càng cũng đối với Tâm nhi. . . Sở Khanh hơi thở dài, lại là nàng suy nghĩ nhiều, không khỏi cười nói.
"Phu nhân chớ nên hiểu lầm, ta cùng công tử được cho huynh đệ chi giao, cho nên đối với chuyện xưa có hiểu biết. Đến Trầm gia, cũng tình cảm trong đó."
"Thì ra là như vậy." Tô Vãn Ngưng trêи mặt hiểu rõ, lòng nghi ngờ càng sâu.
Huynh đệ chi giao? Cái kia giữa các nàng, liệu Sở Khanh đã sớm biết Trầm Tuyệt Tâm ẩn giấu bí mật? Hay là, cũng chỉ đoán mò, chưa từng thật sự biết được!
Nói chuyện, hai người cuối cùng ở dưới đài diệu vũ sênh ca trong đám người tìm được Trầm Tuyệt Tâm. Trêи đài có tố y nữ tử đánh đàn tương xướng, cũng có hoa thường nữ tử bạn ca mà vũ.
Tuy không biết thành Tô châu Trung thu khi nào có thêm tiết mục như vậy, nhưng người qua khán đài tụ lại càng nhiều, đặc biệt nam tử là nhiều. Trầm Tuyệt Tâm bị chen ở trong đám người, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử trêи đài phủ tấu đàn cổ, xuất thần không ngớt.
Đợi nàng hoàn hồn, Sở Khanh cùng Tô Vãn Ngưng đã xuất hiện ở hai bên, trêи mặt vẻ mặt của cả hai các có sự khác biệt.
"Đoán xong rồi sao?" Trầm Tuyệt Tâm đảo qua nhìn tờ giấy trong tay các nàng.
"Không biết có thắng bại rõ ràng chưa đây?" Biết rõ còn hỏi, tốt nhất đáp án, sợ chỉ có cân sức ngang tài mới phải.
"Không thắng cũng không thua." Tô Vãn Ngưng nói, làm như vì biểu hiện ân ái, đơn giản kéo lại cánh tay Trầm Tuyệt Tâm.
"Ta cùng Sở Khanh đoán đố đèn hầu như bằng nhau, vừa là phu quân đề nghị, tự nhiên đến giao cho phu quân định đoạt."
"Vậy là không thua không thắng, chính là không đáng kể thắng bại. Nói Sở Khanh thắng cũng được, nói nương tử thắng cũng tốt." Trầm Tuyệt Tâm cố ý vòng quanh vòng tròn, phục mà đổi đề tài, hỏi những khác.
"Đúng rồi Sở Khanh, ta ngược lại thật ra quên hỏi ngươi, bàn giao việc làm ăn sao rồi?"
Nghĩ đến ngày lễ nhạc, đều đã quên đề cập chính sự. Bây giờ bị Trầm Tuyệt Tâm hỏi, Sở Khanh không khỏi mặt lộ vẻ khó khăn, nàng cẩn thận từng li từng tí một kéoống tay áo Trầm Tuyệt Tâm, sợ Tô Vãn Ngưng thấy, liền phụ với bên tai nàng nhẹ giọng nói. "Chậm một bước, cửa hàng đã bị người khác mua trước."
"Hả?" Trầm Tuyệt Tâm mặt lạnh xuống, nàng không tin còn có người khác cảm thấy hứng thú hai nơi cửa hàng của Lăng viên ngoại, huống hồ cái kia hai gian cửa hàng giá tiền cũng không hợp lý, trống không đã lâu chưa có thể bán ra, tại sao khi nàng có tâm mua lại thì bị người cướp đoạt trước tiên?"
"Chỉ là, việc cửa hàng nàng vẫn chưa tiết lộ cho người khác, như vậy, là trùng hợp sao? Sẽ là ai chứ, trong thành Tô châu ai ;ại có thực lực viên ngoại phú thương có thể quyển có thể điểm, Trầm Tuyệt Tâm tất nhiên hiểu rõ, bọn họ sẽ không dễ dàng đem tiền mua hai cửa hàng mà từ lâu đã bỏ hoang, đến cùng là ai? Trầm Tuyệt Tâm nghĩ đến một trận.
"Ngươi có biết là ai không?"
"Hồng Tụ Hiên chưởng gia." Sở Khanh nói thật.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha ha ha.