"Tâm nhi" ? Như vậy xưng hô, nếu không phải là song thân, cũng chỉ có Nhược Tuyết một người. Hôm nay, Sơ Tình trong tình thế cấp bách lại kêu nàng như vậy, kinh ngạc chính là Trầm Tuyệt Tâm, mà nghi hoặc cũng là Trầm Tuyệt Tâm.
Lâu lắm rồi, nàng chưa từng được nghe xưng hô thắm thiết như vậy, hình ảnh ngày xưa từng chút, từng chút lại như ở trước mắt. Ấm áp trong ngực, Trầm Tuyệt Tâm ánh mắt nhìn đối phương, nàng khẽ vuốt tóc lộn xộn của Sơ Tình. Phương mới ý thức được Sơ Tình không phải Nhược Tuyết.
"Thế nào, tú bà gần đây thế nhưng quá mức thanh nhàn? Lại muốn lấy người của ta sao?"
Ánh mắt của nàng lạnh đạm, liền làm cho tú bà thức thời mà lui ra khỏi phòng. Nàng cũng không nguyện ở nơi này lâu hơn, ôm dìu Sơ Tình quay về "Một tấc vuông an bình"của nàng .
Quần áo đã không còn mặc được, Trầm Tuyệt Tâm đơn giản thay nàng đem quần áo cởi ra, đỡ nàng lên trêи giường. Sau đó, lấy khăn ướt thay nàng lau đi lệ ngân(*) trêи mặt, ôn nhu trong đó, không cần nói rõ.
(*) nước mắt
Trong lòng Sơ Tình dường như không thể bình phục, vết thương bị khuất nhục năm nào lại một lần nữa ùa về. Hôm nay lại trải qua việc này một lần nữa, như họa vô đơn chí(*), trước mắt nàng, trong lòng lại bị thương tổn thêm mấy đạo vết thương.
(*) liên tiếp gặp nạn.
Nàng run run như trước, tuy là nước mắt đã lui, nhưng vẫn níu chặt ống tay áo của Trầm Tuyệt Tâm không chịu buông.
"Tâm nhi! Dẫn ta đi, cầu ngươi dẫn ta rời đi khỏi nơi này!"
Nàng thực sự không thể tiếp tục chịu được ác mộng này. Bởi vì dường như nó chính là sinh hoạt bình thường, nàng rõ ràng, cũng hiểu được, ngoại trừ Trầm Tuyệt Tâm, ai cũng không giúp được nàng. Mà nàng, ngoại trừ Trầm Tuyệt Tâm, cũng không hội cầu người khác giúp đỡ.
"Sơ Tình, đã không sao rồi, chớ khẩn trương."
Chẳng biết làm sao trấn an sự chấn kinh trong lòng của Sơ Tình, Trầm Tuyệt Tâm chỉ còn biết ngồi ở bên giường xoa xoa thân thể của nàng. Để cho nàng giảm bớt sự khẩn trương cũng như sợ hãi trong lòng.
Về xưng hô "Tâm nhi", nàng chỉ coi Sơ Tình bởi vì chấn kinh rối loạn nên mới vừa rồi thân mật gọi ra như vậy xưng hô, vẫn chưa làm cho nàng suy nghĩ nhiều.
"Không! Nhất định sẽ có chuyện xảy ra, van ngươi, mang ta rời đi khỏi nơi này!"
Sơ Tình lắc đầu, hai tay níu chặt vạt áo của Trầm Tuyệt Tâm, Trầm Tuyệt Tâm theo bản năng cúi đầu, nhưng cũng không có bất kỳ cự tuyệt nào.
"Tâm nhi...!"
Sơ Tình nước mắt lại tràn đầy, nàng khẩn cầu Trầm Tuyệt Tâm, thậm chí ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng hoàn toàn mất hết.
"Cầu ngươi, cầu ngươi dẫn ta rời đi khỏi nơi này, chỉ cần có thể khôi phục tự do, Sơ Tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi. Chỉ cần có thể mang ta ly khai, ta nguyện cuộc đời ở bên cạnh người, vô danh vô phận cũng tốt. Phải chịu khổ cũng được, vất vả cũng được.................".
"Chỉ mong ngươi dẫn ta đi, rời xa nơi như "Địa ngục nhân gian" này. Tâm nhi! Van ngươi! ! ! Nếu tiếp tục sống ở chỗ này, ta. . . Ta sống không bằng chết! ! !"
Nghe vậy, Trầm Tuyệt Tâm không khỏi thở dài. Thật ra, từ lâu nàng đã ý thức được thanh lâu có bao nhiêu đau khổ, có bao nhiêu tủi nhục. Mỗi ngày đều vui vui cười cười, bất quá là miễn cưỡng mình.
Bởi vì, muốn sớm ngày có đủ ngân lượng để tự chuộc thân, đáng thương rằng tú bà tham tài vô tình. Ngân lượng cho các nàng ít lại càng ít, nếu không có công tử thiện tâm đem số tiền lớn mang các nàng đi, ngày chuộc thân còn là xa xa không gặp.
Chỉ là, chung quy nàng đã có vợ, đối phương vừa là thiên kim tri phủ. Làm như vậy, chắc chắn sẽ có sai lầm, làm cho Trầm gia làm ăn khó khăn. Dù có "Kim ốc tàng kiều", hiện tại thực hiện sợ sẽ có nhiều khó khăn, sợ rằng vô năng thực hiện.
"Sơ Tình, ta biết trong lòng ngươi đau khổ, không muốn sống ở chỗ này."
Trầm Tuyệt Tâm vô năng, chỉ biết đem nàng ôm vào trong ngực, trấn an, nói "Lúc này ta đã thành thân, liền bất năng không thể như trước tùy ý làm bậy. Ta dù có chuộc ngươi, giúp ngươi, lại không thể nóng lòng một thời, lỗ mãng hành sự. Về chuyện chuộc thân cho ngươi ta nhất định sẽ có biện pháp, chuộc ngươi xuất môn." Rốt cuộc nàng cũng là thanh lâu nữ tử, làm sao dàn xếp, cũng nan đề(*).
(*) vấn đề khó
"Tâm nhi, ta biết ngươi đã thành thân, cũng không vọng tưởng muốn trở thành người của Trầm gia. Từ khi gặp ngươi tới nay, may mắn được ngươi đối đãi, chăm sóc trong lòng ta vô cùng cảm kϊƈɦ. Mà nay cầu ngươi, không đợi ngày khác dàn xếp, ta không phải nhờ cậy vì là bạn thân của ngươi, ta cũng có thể làm việc".
"Nhiều năm trước, ta cũng từng học qua tính toán sổ sánh, kinh thương chi đạo, cầm kì thi họa cũng đều học qua. Mặc dù, không thể so sánh cùng ngươi, nhưng mong ngươi có chút nào thưởng thức, lưu ta ở bên. Tâm nhi, Sơ Tình lời ấy cũng không phải là nói xuông, ta không cầu tài phú, chỉ cầu ngươi trọng chút tình nghĩ bao lâu nay, chuộc ta xuất môn."
"Tình nghĩa bao lâu nay?"
Trầm Tuyệt Tâm không hiểu rõ lắm ý tứ trong đó, nàng cũng không nhớ kỹ cùng Sơ Tình khi còn trẻ có giao tình.
Cớ gì lại có không bao lâu tình nghĩa? Chỉ là, có rất nhiều việc nàng cũng không tự quyết định được. Nếu nàng là nam tử, đương nhiên trọng dụng Sơ Tình.
Chuyện cho tới bây giờ, Sơ Tình không muốn giấu diếm chuyện xưa nữa. Bởi vì, xảy ra chuyện như vậy nàng liền nhớ lại chuyện xưa, đột nhiên tỉnh ngộ.
Thanh lâu cuối cùng là nơi mình không thể ở lại nữa, nghĩ đến trong lòng Tâm nhi mình cũng có chút vị trí. Chung quy, nhất định phải ly khai khỏi thanh lâu, mình nhất định phải tự do.
"Tâm nhi có thật không đối với ta vô tình."
Sơ Tình thất vọng, rồi quyết tâm nói hết sự thật với Trầm Tuyệt Tâm "Ngươi có nhớ từ trước cùng ngươi và Nhược Tuyết chơi đùa còn có một tiểu nữ hài không?"
Đề cập đến như vậy, cũng có ấn tượng. Trầm Tuyệt Tâm hồi tưởng trong chốc lát, nói "Cũng là có chút ấn tượng. Cô bé kia cùng chúng ta chơi đùa lâu ngày, ăn uống chơi đùa đều cũng nhau".
"Hình như là thiên kim của Hứa gia bên ngoài viện, tên của nàng hình như là Hứa Thanh Y. Bất quá, Hứa gia ở mấy năm trước liền gặp phải gia biến, nữ nhi nhà hắn cũng mất tích. . ."
Như vậy nhớ lại, Trầm Tuyệt Tâm đột nhiên tỉnh ngộ, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi chính là nữ nhi của Hứa viên ngoại. . . Ngươi là Hứa Thanh Y? !"
"Hứa. . . Thanh Y?" Sơ Tình tỉ mỉ lập lại cái tên quen thuộc mà xa lạ này. Hứa Thanh Y, nó đã từng rất xứng với nàng mà nay đã thành không xứng.
Nguyên lai, Tâm nhi còn nhớ rõ năm ấy mình cùng nàng chơi đùa. Thật sự, trong mắt của Tâm nhi cũng không phải là chỉ có Nhược Tuyết một người. Nghĩ như thế, Sơ Tình cười khổ, nói "Nghĩ không ra Tâm nhi còn nhớ rõ ta."
Nàng cho rằng, chỉ có nàng nhớ kỹ Tâm nhi, còn Tâm nhi cũng chỉ có nhớ Nhược Tuyết một người.
"Tất nhiên là nhớ kỹ, bạn cũ không bao lâu, làm sao quên?" Trầm Tuyệt Tâm vui vẻ nói.
"Đã nhớ kỹ, liền thỉnh Tâm nhi nhớ kỹ tình xưa, quên mất cũ danh Sơ Tình. Tâm nhi, hôm nay Sơ Tình chật vật đều bị ngươi thấy rõ. Chẳng biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng Sơ Tình đã có một lời, mặc dù là tự mình đa tình, nhưng ta cũng muốn cho ngươi biết được."
Lời nói giống như nghẹn dưới đáy lòng, Sơ Tình biết mình có thể làm người ta sinh ra chán ghét, bản thân không có tư cách lại muốn Tâm nhi thương hại, nhưng nàng. . . Thực sự không muốn lại để cho những ký ức ấy ... lại....
"Sơ Tình nếu có điều muốn nói, cứ nói thẳng là được." Trầm Tuyệt Tâm nói.
"Nếu Tâm nhi nhượng ta nói, ta đây liền nói."
Sơ Tình mím môi, lặng im một lúc lâu, mới vừa rồi nhìn thấy hai tròng mắt của Trầm Tuyệt Tâm, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói: "Ta biết, ngươi từ nhỏ liền đối với Nhược Tuyết có tình, cũng thâm tình cùng nàng, ngay cả khi nàng không biết ngươi thật ra là nữ tử. Thế nhưng ngươi biết không? Sơ Tình ta cũng giống như ngươi chung tình với Nhược Tuyết vậy, một lòng si mê với ngươi, dù cho rõ ràng ngươi vốn là thân nữ nhi. Ta cũng không có chút chần chờ, tâm tâm niệm niệm yêu ngươi, chưa từng thay đổi" .
"Ngươi có biết, lúc ngươi vì nàng mà đánh đàn là lúc Sơ Tình cũng ở trong nhà khổ luyện cầm kỹ? Ngươi có biết ngươi vì nàng thi tú tài công danh cũng là lúc. . . Ta ngày đêm khổ tu, chỉ vì có thể cùng ngươi có điều để nói".
"Nhược Tuyết rời xa dương thế, lòng của Tâm nhi liền cũng theo đó mà ngủ say. Ngươi có biết, ta thấy ngươi như vậy, trong lòng có bao nhiêu đau khổ? Hứa gia gặp phải gia biến, ta bị ác nhân đem tới thanh lâu bị mọi người vũ nhục, vốn là chấp nhận cuộc đời này liền cũng như vậy mà qua đi. Cũng may ông trời thương hại, lại để ta gặp lại ngươi, cũng được ngươi lưu tâm mà mua lại."
"Tâm nhi, Sơ Tình không muốn tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức chi lễ gì, chỉ nguyện một lòng vì ngươi, không muốn cái khác. Ta tự biết ta xuất thân thanh lâu, không xứng với ngươi, nhưng cầu ngươi dẫn ta ly khai, khôi phục tự do. Từ nay về sau, ta theo ngươi làm tùy tùng, mặc ngươi sai bảo ."