Chương 9: Tiệc
7h đêm, diện trên người chiếc áo dài trắng sẽ đôi bó sát vào người, tôn lên body chuẩn hoa hậu của cô, mái tóc được xoắn nhẹ chút màu nâu, cô xinh đẹp như một quý nương của ngài đại bá tước, thêm chút phấn son nên nhìn cô lại càng thêm đậm đà, khó mà nhận ra đây là cô gái đanh đá ở trường. hôm nay cô sẽ cùng cha gặp các đối tác làm ăn tại nhà hàng lớn trong trung tâm thành phố, cha cô nhìn thật phúc hậu, ông tài giỏi trong việc kinh doanh, rất yêu quý con gái mình vì rất ít khi gặp mặt. ông rất lo lắng cho con gái khi nghe tin cô đi làm thêm tại quán bar và luôn cho người theo dõi. nói chung ông là một người cha toàn vẹn. cha cô mặt bộ vest nâu tiếng vào trong sảnh đỏ. Cô bên cạnh khoác tay cha. Các đối tác làm ăn lớn của cha ở đây, cô cố kìm nén lại cái tính tình nóng nảy của mình bởi những con mắt tham lam chằm chằm vào cái áo hở nữa lưng của cô.-ông Dương, chào ông.
Cha của cô dắt cô đi đến chổ đám người lớn tuổi
-à chào mọi người, xin giới thiệu đây là con gái tôi, Tiểu Mễ, đây là các nhà tài trợ thân thiết của cha đó.
-dạ cháu chào chú, chào cô ạ.
-chà, con bé dễ thương quá.
Cô được khen ráo riết bởi mọi người. bắt đầu mỏi chân và tê nhừ ra vì rất hiếm khi cô mang đôi guốc nhọn hoắt cao nghều kia. đám người ngày càng đông, tiếng ồn ào cũng nhiều làm cô cảm thấy bị gò bó, có cả các tiểu thư công tử chạy nhảy khắp nơi nữa, chân cô tê liệt rồi nên đi đứng rất khó khăn, một cậu nhóc chạy va phải cô khiến cô mém xíu nữa té xuống nền giữa chốn đông người. may là có một người đã đỡ được cô ấy.
-cái bọn nhóc này chạy gì như ma đuổi thế kia.
Giọng nói trong veo của ai đó vang lên, người đó đã đỡ cô khỏi bị té, ôi anh hùng đó là ai thế?
-à...phiền cậu quá...cảm ơn cậu đã giúp con gái tôi.
Cha cô vội đến đỡ cô dậy, theo phép tắc thì cô chỉ dám cúi đầu không dám nhìn lên. Đứng nép sau lưng cha ngượng ngùng.
-dạ. không có gì đâu ạ. Cháu chỉ thuận tay đỡ tiểu thư đây thôi.
-còn con nữa Tiểu Mễ. mau ngước mặt lên cảm ơn người ta đi. Cậu Trần à. Tôi thật sự xin lỗi vì phiền cậu như thế.
-Tiểu Mễ?
Giọng nói trong veo kia khiến cô có chút giật mình khi bị gọi tên như vậy, ngước ánh mắt rụt rè lên nhìn rồi giản to ra khi thấy con người kia.
-Chị Kha???
-TIỂU MỄ.
Cha cô bỗng gắt làm cô giật mình im thin thít. Cha cô cúi đầu trước nó
-Cậu Trần Kha, thật có lỗi quá, con gái tôi nó không biết, xin cậu thứ lỗi.
-bác à... không sao đâu mà. Để em nó gọi cháu thế cũng được. em và cháu thân với nhau lắm.
Cậu cười hì rồi gãi đầu. cha cô ngẩn mặt lên mà cũng không quên xin lỗi lần nữa, sau đó thì nó vội tạm biệt rồi lại phía cô, nhặt cái ví rơi dưới chân lúc nảy cô làm rơi, nó đặt lên tay cho cô rồi nói khẻ vào tai
-hôm nay, em đẹp lắm đó.
Rồi nó chạy đi, cô đỏ mặt nhìn theo bóng hình nó. cha cô thở dài kéo con gái mình đi
-con thật thô lỗ, phải cảm ơn người ta chứ.
-cha à. Tại sao cha lại lại dùng lễ kính với người ta, không phải người ta nhỏ tuổi hơn cha sao?
-con gái ngốc, người ta là con gái của người tài trợ cho cha mấy năm trước, nếu không nhờ cha cậu ấy có lẽ giờ này cha con mình sống dưới gầm cầu rồi đó. Mà con cũng lạ thật, thấy người ta ăn mặc như thế thì gọi bằng anh đi, không thấy cậu ấy mặt đồ nam à.
-nhưng...nhưng.
Cha cô chẹp miệng rồi nói với giọng buồn
-cha cậu ấy mất cách đây hai năm rồi, chỉ còn một mình với em gái, vừa chăm sóc cho em, vừa chăm lo cho công ty khiến nó phát triển lơn như bây giờ, trải qua rất nhiều khiếu nại của mọi người về tuổi tác cũng như giới tính để có được tiền đồ khiến ai cũng ngỡ ngàng như bây giờ đó.
Cô dần hiểu một chút về gia thế của nó, có một chút buồn. sau đó thì cô nói với cha
-cha à. Trong này ngộp quá, con...ra ngoài dạo chút nhé, con sẻ vào ngay mà.
Ông từ chối cô, cô xù mặt khó chịu làm nũng năn nỉ ông. Ông kiên quyết lắc đầu ngoày ngoạy
-đi mà cha...nha cha...cho con đi mà...xíu thôi...nha nha.
-haizzz thôi được rồi. một chút thôi nghe chưa.
Cô mừng rỡ chạy đi ra ban công hóng gió. Từ đây cô có thể thấy được ánh đèn từ các toàn nhà cao tầng khác, cô có thể cảm nhận được tiếng ồn ào của dòng người đằng sau và tiếng của các phương tiện ngoài đường kia. Chân cô mỏi nhừ tê liệt vì mang đôi guốc cao ngồng kia, cũng muốn bỏ nó ra nhưng sợ người ta thấy nên thôi ráng mang cho đến lúc về nhà.
YOE