Trần Kha x Tiểu Mễ

Chương 6

Chương 6: kết nhau rồi
Nó đưa tay xuống chiếc nút áo của cô mở ra, mặc cho cô chống cự nó nắm chặc tay của cô bức tung chiêc áo trắng kia ra. mắt cô đỏ hoe sắp khóc, một tay còn lại thì đấm thuỳnh thuỵch vào người nó, tại sao nó lại làm như vậy? hai đứa đều là con gái mà. Dù nó có chút xinh đẹp nhưng cũng không thể vì thế mà ăn hϊếp người khác được,

-YAAA....Biếи ŧɦái...Đồϊ ҍạϊ ...XẤU XA...Dâʍ đãиɠ....BỎ TÔI RA...AAAA!!!!!

Cô hét lên cứ như bị hãʍ Ꮒϊếp vậy. cô khóc thét lên nhưng cũng chẳng ai đến giúp. Nó thì cứ mạnh tay kéo áo cô quẳng xuống đất, cô thì cứ hét và bấu vào người nó.

-CON THẦN KINH KIA, CÔ HÉT ĐỦ CHƯA HẢ??? CÓ IM ĐI KHÔNG?!!!!

-CHỊ CƯỠNG BỨC TÔI... THẢ TÔI RA.!!!

Cô cào cấu vào người nó làm tứa máu, nó bực bội nắm chặc hai tay cô đặt mạnh xuống nệm. mặt nó sát mặt cô sắp chạm nhau rồi, cô nhớ lại đêm qua khi nó hôn cô, mặt cô đỏ lên nhưng cũng đầy căm hờn, cánh cửa mở ra, Trần An và chị Tuệ Nhi đi vào.

-An An...chị Nhi...cứu em...cứu em với.

Cái cảnh dể gây hiểu lầm lắm này, An An đi đến hỏi chị gái mình

-Sao vậy chị?

-An An...em bịt miệng con nhỏ này giúp chị đi. Cả người con nhỏ này dính đầy lông sâu róm mà nó không cho chị lấy ra mà còn hét ầm lên kêu chị biếи ŧɦái nữa.

Nó ngồi dậy phủi phủi tay, cô đơ người một vài giây thì ngồi dậy nhìn chiếc áo của mình dưới đất, áo đã bị một đám sâu róm bu đầy nhoi nhoi trông khϊếp, cái quả bóng nước lúc nảy tên Vương Tuấn ném vào người cô là chất dịch dụ sâu mà hắn hay đem dọa bọn con gái trong trường. từ nảy đến giờ nó chỉ giúp cô chứ không có ác ý, thế mà cô hiểu lầm. An An lấy lọ thuốc xác trùng bôi vào da của cô rồi chờ cho bọn sâu róm đi hết. còn phần nó, làm ơn mắc oán bị cào cấu mất mấy miếng tế bào da. Chị Nhi đang bôi thuốc cho nó mà cứ đâm đâm chọt chọt làm nó điên tiết

-May cho bà là lúc nảy tui và An đi vào đấy nhé, gặp phải ông Hào là cả trường biết rồi. mà tui cứ tưởng bà...hϊếp nhỏ thật.

-tui và thèm nhỏ à. Tưởng rằng nhỏ bị sợ sâu như mấy đứa con gái kia nên giúp cởϊ áσ thôi. ai biết nhỏ không sợ chứ. Với lại nếu để lâu áo nhỏ sẽ bị sâu lên và...

-rồi rồi...biết rồi hiệp sĩ à.

-á á...nhẹ tay chút coi.

Chị Nhi cười rầm lên khi tha thuốc, vết thương nhỏ nhưng rất nhiều, chừa móng tay cho lắm để đi cào người ta, công nhận cô cũng ác thật. cô đành cúp tiết học cuối luôn. Ngồi trong phòng y tế với đám người ồn ào khiến cô mệt mỏi. chân thì đau mà phải cởϊ áσ, lạnh chết đi được, chỉ còn có cái bra hồng trên người thôi. một chiếc áo trắng phông trùm lên đầu, nó đứng trước gãi gãi đầu làm ra vẽ mệt mõi

-biết...biết sao được, áo cô thì bị thế rồi, chân cô lại bông gân...tôi...tôi sẽ dẫn cô về nhà cho an toàn... mà đừng có hiểu lầm...chỉ là...chỉ là em gái tôi nó bảo thế.

-ôi dào...thích muốn chết mà bày đặt.

Chị Nhi ôm bé An cười khúc khích chọc nó.

-Im...im đi...

Cô chỉ im lặng để nó cỏng về nhà. Đi bằng xe riêng của chị Nhi nên cũng bớt được một khoảng. trên đường đi, nó và cô ngồi cách xa nhau bé An ngồi giữa nên chắn được cuộc cải nhau của hai người. đến nhà của cô. Nó cõng cô xuống và nhìn lên cái nhà cao chót với nét trang trí ngoài cỗng không kém nhà của một gia đình giàu có chút nào. Cõng cô vào trước cánh cửa to lớn. một ông già mặc vest bước ra

-cô chủ...trời ơi...cô bị sao thế ạ?

-cháu bị té, không sao đâu ạ.

Cô vịn vai ông quản gia, nó gãi đầu quay đi về thì

-Trần Kha...

Tiếng gọi giậc ngược làm nó quay lại, cô đứng đó mặt thì đỏ, cái đỏ này là đỏ ngượng nhé.

-...chuyện hôm nay...

-sao?

-em cảm ơn chị.

Gương mặt đỏ hồng của cô nở nụ cười dịu dàng xinh đẹp khiến tim ai kia đập lỗi nhịp vài giây. Nó gãi đầu rồi bỏ đi, ngồi trong xe của chị Nhi mà cứ cười cười một mình trông cứ như tự kĩ ấy, An An chỉ cười thầm mà không nói gì. Trong suốt chặn đường đi, nó cứ nhìn ra cửa nghĩ mông lung một số chuyện rồi lại đỏ mặt vì khi nảy, lúc cởϊ áσ cô mà không suy nghĩ gì, giờ chợt nhận ra nó đã thấy chiếc Bra hồng của cô, nó ôm má bốc khói nghi ngút liên tục đập đầu vào cửa kính (tội con nhỏ -_-!)

-này...chị gái em bị sao thế?

-em chịu

Nó cứ cười cười rồi lại đỏ mặt, trong đầu nó bây giờ chỉ lãn vãng hình của cô mà thôi, hình ảnh cô trong tâm trí nó mất rồi, và trong tâm trí ai kia cũng đang bay bay đầy hình của nó. cô nằm ôm chặc cái gối nghĩ về nó và mĩm cười tinh nghịch

c