Trần Kha x Tiểu Mễ

Chương 10

Chương 10: quan tâm.
-Tiểu Mễ?

Giọng nói trầm phía sau làm cô quay lại.

-Trần Kha? Chị làm gì ở đây vậy?

Nó gãi đầu tựa mình vào ban công.

-bên trong ồn ào quá, chị chẳng thích...còn em.

-cũng thế ạ.

Cả hai im lặng một hồi khá lâu, nhưng rồi đám người ồn ào kia lại chen ngang làm nó thở dài nắm lấy bàn tay cô.

-chúng ta đi đến chổ nào yên tĩnh hơn nhé.

Bàn tay mềm kia nắm chặc lấy, mặt cô đỏ lên rồi cũng chịu gục đầu. cả hai len lỏi qua đám đông dù chật hẹp ồn ào nhưng nó vẫn không thả tay cô ra dù chỉ một giây nào khiến tim cô đập mạnh không ngừng nghĩ. Ra khỏi nhà hàng to lớn, bầu không khí nóng sộc vào trong người. nó quay sang nhìn cô mỉm cười

-phía bên kia có công viên, ta đến đó nhé!

-ừm...

Cô chỉ vừa dức câu là bị nó xốc lên lưng cỏng đi. Mặt đỏ kè mà cuối sát vào lưng nó. có gì mà phải ngượng chứ hả. con gái với nhau cả mà ta ơi. Cô được nó cỏng đi qua đường rồi đến cái công viên cây xanh phía bên kia đường. đặt cô xuống ghế nhẹ nhàng rồi chạy đi đâu đó. Ơ kìa, sao lại bỏ con gái nhà người ta ở nơi vắng vẻ thế này? Khoảng 5 phút sau nó chạy đến với một túi đồ trên tay.

-nước cam chứ?

-à... vâng!

Đưa cô lon nước cam rồi nó ngồi xuống dưới đất, lấy trong cái túi ra một chai thuốc xịt vết thương và mấy miếng y tế. từ từ tháo đôi guốc cao của cô ra rồi xịt nhẹ thuốc vào đó, vết thương do gò bó gây ra khiến bị trầy làm cô chau mày vì rát. Nó dán miếng y tế vào rồi đặt đôi dép bông xuống cho cô.

-mang đi!

Nó cười tinh nghịch rồi nhìn cô. cô phồng má

-bộ nhìn em giống trẻ con lắm hay sao mà lấy con thỏ hồng cho em mang hả?

-em không thích?

-em thích mà...>///<

Cô ngượng chín mặt, nó cười lớn và ngồi xuống bên cô. giây phút thật yên bình với hàng cây xanh hai bên và ánh đèn sáng. Tiếng gió khẻ đưa xào xạc, cả hai chỉ im lặng mà không nói với nhau một lời nào. Khi mà cơn gió ranh ma thổi mạnh làm vài hạt bụi bay thẳng vào mắt của cô là cô cuống lên định đưa tay vào dụi thì nó vội chụp lại. kéo cô và gần mình rồi thổi nhẹ

-um...chị à...rát quá!

-nào để chị...thổi...cho...e...

Gương mặt cô thật gần mặt nó. nó đóng băng trước cái mặt thanh tú kia vào giây, sao mà cô đẹp quá, đôi môi đỏ mọng qua lớp son nhẹ màu, mi dài cong vυ't và điều đó khiến cho nó muốn được chạm vào. Lén tiếng sát hơn để chạm vào bờ môi đó

-chị à? Song chưa?

Tiếng nói đột ngột làm nó giật bắn mình trở về hiện tại. vuốt nhẹ mi mắt của cô rồi lấy tay ra, tim nó lúc này phan còn mạnh hơn cả trống nữa, chỉ sợ cô nghe thấy thôi. cứ thình thịch, thình thịch. Nó cầu mong cho cô đừng nghe thấy nữa kìa. cơn gió chẳng thèm thổi nữa, cả ông trăng cũng ngắm nhìn xuống xem khung cảnh thơ mộng nơi đây nữa. liều mình...nó chạm nhẹ bàn tay của cô, cảm giác như giật điện ấy, ngại lắm cơ nhưng lại thích. Cô ngồi im chẳng thèm nhúc nhích gì mà nhìn về phía ngược lại. đùng một cái. Nó nắm thật chặc...Á nắm rồi kìa. Bàn tay nhỏ của cô nằm trọn trong lòng bàn tay nó luôn, có hơi bạo một chút...cô ngữa bàn tay ra rồi cả hai đan xen tay vào nhau. Cảm giác tuyệt vời lắm, ông trăng trên kia khẻ cười nấp sau đám mây để không làm gián đoạn cuộc tình uyên ương kia vì ánh sáng ông chíu xuống. giờ đây bên dưới đã là một màu đen yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn mờ trong đêm vắn, cả hai ngồi trên ghế, dần dần xích lại... càng ngày càng gần... nó nghĩ có lẽ nên trao cho nàng ấy một thứ gì đó. khẻ đưa bàn tay lên cằm của cô nâng nhẹ. trong ánh đèn mờ lấp ló, khó có thể thấy được gương mặt của cô đỏ chừng nào. Nâng cao lên một chút. Cô xoay người về phía nó chồm về phía trước. nắm lấy vai áo nó. một chút thôi...một chút xíu nữa thôi là cả hai hôn nhau rồi >////<

1[wA