Thúy Kiều Là Của Chung

Chương 32

Chương 32: Rượu và Dược (H)
Đầu óc say xỉn, Hoạn Thư bước chân đến cửa phòng Kiều đút chìa vào trong cửa, lạ thay cửa này đâu có khóa? Cái tên tiểu nô này dám lừa phu nhân, ủa mà hắn ta nói đây là phòng ai nhỉ? Mặc kệ, Hoạn Thư đầu óc quay cuồng do men rượu liền tiến vào phía người nằm trên giường khi cánh cửa đóng lại gọn gàng. Bước ngắn bước dài lê chân đến bên giường, chưa nhìn thấy người nằm là ai liền đã gục xuống đất, tay chống vào giường mà khó chịu trong bụng. Hoạn Thư chưa bao giờ say như thế, có lẽ vì giận cộng thêm những chuyến "lỡ đò" dồn lại lên Hoạn Thư dồn hết vào rượu, mượn rượu giải sầu.

Người ta bảo, rượu khiến con người ta mê muội. Thường có hai loại người. Thứ nhất, có những người uống rượu say thì lại mắng trời rủa đất xong đi ngủ, thứ hai là có những người lại muốn uống để quên đi thế sự nhưng lại càng uống càng thấy tỉnh, Hoạn Thư là loại người thứ hai. Gương mặt trên giường kia khiến Hoạn Thư nở nụ cười chua xót

-Vương Thúy Vân... xem mặt ngươi kìa... này... say rồi sao?

Hoạn Thư dù đang trong cơn say rượu nhìn thứ gì cũng nhân đôi lên, nhìn gà hóa cuốc, cái gương mặt người đang nằm kia cứ xoay tròn nhưng lại thấy rõ gương mặt Vương Thúy Vân trên giường. Hoạn Thư cho rằng mình quá say rồi nên nhìn nhầm là Thúy Kiều thành Thúy Vân chăng? vì nguyên mấy ngày nay Hoạn Thư đều nghĩ cách trêu chọc, dụ dỗ Thúy Vân nhằm lấy lòng nàng nhưng nhất quyết bị nàng cự tuyệt, còn không cho đến gần Thúy Kiều, gương mặt đáng ghét của Thúy Vân luôn hiện lên mỗi lúc Hoạn Thư bực bội nên càng khiến nàng tưởng rằng mình nhìn nhầm. Hoạn Thư chống tay leo lên giường, bò qua người nàng lấy tay vỗ nhẹ vào cái má đỏ hồng.

-Nè... Vương Thúy Vân Ngươi mau về phòng đi... Ta muốn ngủ a~

Hoạn Thư nhanh chóng trở về như lúc còn là một tiểu hài tử làm nũng, nàng ngồi lắc tay lắc chân Thúy Vân nhõng nhẽo đuổi nàng nhưng đối phương vẫn nhắm chặt đôi mắt.

Không phải Vương Thúy Vân đã ngủ, xuân dược còn đang dày xé tâm can nàng thì làm sao yên tâm chợp mắt được. Khi cảm giác có kẻ bò lên người liền cố nhắm chặt mắt hơn kiềm chế du͙© vọиɠ của bản thân lại. Tay nàng bấu vào người đau rã rời ra rồi.

Hoạn Thư thấy đối phương nằm như cái xác chết lạnh ngắt, tự dưng tay chân tự động chui rúc vào chăn của Thúy Vân, tự nhiên vùi mặt vào ngực con người ta dụi dụi, xong lại ngồi dậy để chăn choàng lên người mình còn mình thì chống tay từ trên nhìn xuống con người trước mặt. Quả thật đó là Vương Thúy Vân, nàng ta xinh đẹp không bằng chị nhưng nét sắc sảo trên đôi chân mày lại khiến người ta nhìn ra đây là một người có tố chất ranh ma. Hoạn Thư nở nụ cười chua xót lần hai, năm lần bảy lượt đè Thúy Kiều dưới thân đều bất thành, không lẽ đè một ngoại nhân như Vương Thúy Vân lại dễ dàng như thế? Hoạn Thư cười cho đời trớ trêu. Rượu vào khiến con người ta làm xằng làm bậy, Hoạn Thư không tin lần này đè người sẽ thành. Cúi người xuống thì thầm vào tai Thúy Vân gì đó dù nàng cũng chẳng biết mình đang nói gì. Chẳng lâu sau đó, hai cánh tay Thúy Vân liền choàng qua eo của Hoạn Thư kéo sát về phía mình, hai người tự dưng không ai xui khiến mà hôn, nụ hôn mãnh liệt như muốn nuốt luôn không khí của đối phương. Giờ chẳng quan tâm nữa, một người chỉ muốn thỏa mãn bản thân còn một người thì muốn trêu hoa ghẹo nguyệt không tin vào chuyện mình lại tỉnh táo mà đè được ngoại nhân, huống hồ biết rõ người bên dưới không phải Thúy Kiều.

Trong cơn dằn vặt của xuân dược, Thúy Vân nghe gì đó thì thầm liền mặt đỏ lại càng đỏ lên, chẳng quan tâm người phía trên là nữ nhân hay nam nhân, du͙© vọиɠ đang đốt cháy Thúy Vân, nàng không thể giữ nổi bản thân nữa rồi. Nàng còn sợ rằng mình sẽ tɧác ɭoạи với chị Thúy Kiều nên chăm chú nằm im, liền phát hiện hương thơm đó chẳng phải của Kiều liền an tâm mà cùng đối phương tɧác ɭoạи.

Tung y chẳng mấy chốc được quẳng xuống đất, áp lực ma sát giữa hai nữ nhân cơ thể không còn mảnh vải khiến không khí trong phòng nóng hừng hực. Từ nụ hôn, Hoạn Thư liếʍ nhẹ môi của Thúy Vân và mở ánh mắt ranh ma kèm theo nụ cười nhếch lên trên khóe môi. Tung y của Hoạn thư cũng bị sức nóng làm khó chịu mà thoát khỏi người, ngực của Hoạn Thư tuy không lớn cũng như không nhỏ, khá vừa vặn với cơ thể, dù thế nhưng nàng cũng rất mẫn cảm với tác động của người khác. Thúy Vân bấu lấy gối, nàng đang cố kiềm nén cảm xúc hết mức để khỏi cầu xin người ta hành hạ mình. Dù rằng bên dưới của Thúy Vân nhanh chóng đã ẩm ướt.

Hoạn Thư hôn giữa ngực của Thúy Vân, nhỏ muốn vùi đầu vào nơi mềm mại này mãi thôi. Dù rằng đã bao lần ức hϊếp người của Ngưng Bích Lầu, bỏ vạn lượng ra thuê các nữ nhân hầu hạ mình nhưng chưa một lần Hoạn Thư lên giường với bọn họ. Thân thể Hoạn Thư ngoài mẫu thân ra thì chưa ai được nhìn qua một lần. Đây như là lần đầu Hoạn Thư thưởng thức nữ nhân say mê như thế này. Nhỏ ôm cái thứ to tròn căng mọng của Thúy Vân tận hưởng hương vị mê người. Giống hệt một tiểu hài tử vùi mặt vào lòng mẫu thân.

Thúy Vân thì đang quằn quại trong đau đớn, còn Hoạn Thư thì vô tư ôm ngực Thúy Vân. Khi Thúy Vân cắn môi chẳng giữ được hơi thở nữa thì Hoạn Thư mới cắn lấy hạt sen hồng cương lên trong tay, tay còn lại nhỏ nâng niu và xoa dịu như món bảo vật. Phút chốc Hoạn Thư bấu mạnh vào ngực của Thúy Vân làm nàng chau mày bật ra tiếng rên. Móng tay Hoạn Thư không có ngắn đâu, nhỏ thích đánh đàn cầm và móng tay nàng rất cứng và dài chưa kể độ nhọn thì thôi, rất nhanh chóng bấu trên ngực làm Thúy Vân tứa máu ra.

-Vương Thúy Vân...

Giọng nói ma mị của Hoạn Thư khi nhỏ hướng mắt nhìn Thúy Vân chau mày đau đớn, sau thì lại hôn từng tất thịt trên người của Thúy Vân.

-Chờ... Chờ đã... ngươi...

Dù đầu óc đang say mê chẳng thể nghĩ gì nhưng Thúy Vân cảm nhận được sự ướŧ áŧ kia đang chạy xuống bụng của mình, ả ta sẽ biết mất, sẽ biết rằng Thúy Vân bị ướt mất.

Hoạn Thư rời khỏi ngực của Thúy Vân, đem hai chân Thúy Vân tách ra và bản thân vùi mặt vào đó. Ngắm nhìn cô bé nhỏ kia đang giản nở ra theo từng hơi thở gấp gáp. Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tiên từ nữ nhân khác khiến Hoạn Thư như tỉnh rượu. Chẳng chần chờ, Hoạn Thư say mê thưởng thức món ngon giữa hai chân Thúy Vân, đưa lưỡi đánh mạnh nơi phong trần, từ trên xuống dưới, lưỡi của Hoạn Thư liên tục khuấy đảo bên ngoài, tay thì mân mê đôi nhũ hoa xinh đẹp căng cứng của nàng Thúy Vân.

-Vương Thúy Vân, ngươi cảm thấy tốt không?

Hoạn Thư để cho phần môi giữa của Thúy Vân yên phận, còn chưa dứt sợi chỉ bạc trên môi đã nhanh chóng hỏi một câu khó cho nàng, Thúy Vân như đang phiêu bồng trên mây, mở miệng nói mà không hề nghĩ ngợi gì chỉ biết bấu chặt vào giường.

-Tốt... ngươi làm tốt...

Một tay Thúy Vân bấu lấy mái tóc rối bù của Hoạn Thư giày vò. Nàng cong người lên khi có cảm giác vật lạ xâm nhập vào bên trong. Người kia bất chợt ấn mạnh khiến đầu óc của Thúy Vân nhói lên, tim nàng thắt lại ưỡn cao người, Hoạn Thư từ tốn xâm nhập nhẹ nhàng, rồi bỗng dưng Thúy Vân giật người lên hơi thở như ngừng lại khi bên trong bị đâm đau đến thấu cả trời xanh. Thúy Vân liền tự động đẩy hông theo nhịp điệu của ngón tay Hoạn Thư. Sau một trận tra tấn phát ra từ ngón tay dài móng nhọn hoắt như phá nát người nằm kia, tự dưng Hoạn Thư lại ôn nhu nhẹ nhàng chăm sóc nữ nhân trước mặt, nhỏ đưa lưỡi nhẹ nhàng liếʍ nhẹ bên ngoài, ngón tay thì cử động ra vào nhẹ nhàng hơn, cơ thể có chút trườn lên phía Thúy Vân, đưa lưỡi liếʍ nhẹ môi nàng cái đầy gợϊ ɖụ©, rất nhanh chóng Thúy Vân choàng tay qua cổ của Hoạn Thư hôn mạnh tự thưởng thức mùi vị của bản thân. Thúy Vân quay bật người lại khiến Hoạn Thư hơi bất ngờ, cả hạ thể của Thúy Vân còn đang trong ngón tay của Hoạn Thư, ngồi trên người nàng khó chịu mà di chuyển hông, Hoạn Thư cười khen con nhóc kia có chút sắc lang liền hoạt động tay để thỏa mãn nàng. Thúy Vân bị chơi đùa đến khô rát liền giữ tay của Hoạn Thư kéo ra khỏi người mình, Hoạn Thư còn chau mày vì chơi chưa xong.

Ánh mắt Hoạn Thư liền hướng về con người trên người mình, Ánh mắt của Thúy Vân không biết bẩm sinh đã câu hồn như vậy hay vì xuân dược, đôi mắt long lanh như sương khiến Hoạn Thư như bị say lại càng say thêm, Thúy Vân cầm tay của Hoạn Thư đưa lên miệng. Liếʍ lấy dịch nhờn từ ngón tay của Hoạn Thư, đưa tay vào miệng làm sạch cho Hoạn Thư. Tim Hoạn Thư như bị con người đó bóp lại, cảm giác nhói lên đầy gợϊ ɖụ©. Dừng lại, Thúy Vân lại đặt một nụ hôn xuống giữa ngực Hoạn Thư, khiến nhỏ một phen mặt say rượu rõ rộ lên.

-Nè... dù trong mộng... thì ngươi cũng thật sắc lang a~ Thúy Vân.

-Nếu đây là mộng...thì ta sẽ cho ngươi gặp ác mộng.

Thúy Vân cắn vào phần hồng nhạt bên phải của Hoạn Thư khiến nhỏ một phen nảy giật lên. Chịu không nổi liều kéo nàng lên mà hôn cái hôn thật chắc và nồng nàn. Kẻ vì rượu, kẻ vì dược. Hai người tɧác ɭoạи trong đêm chẳng biết mai sẽ đối diện với thực tại như thế nào đây? Con báo đen Hoạn Thư và con cáo con tinh ranh Thúy Vân thật sai sức. Đêm còn dài, và trong phòng chỉ phát ra tiếng rêи ɾỉ. Phải, đêm còn dài.