Thúy Kiều Và Tú Bà

Chương 1

Ánh trăng sáng soi vào khung cửa sổ bằng gỗ màu nâu bóng, trên khung gỗ chiếc màn lụa đang bị gió thổi khẽ lay động. Trong màn đêm yên tĩnh, khẽ vang lên vài tiếng cười đùa, một lát lại phát ra âm thanh như rêи ɾỉ. Ánh mắt nhẹ nhàng khép lại, hiện lên một hồi ức dài. Khi một lần nữa mở ra đã tràn ra một tia bi thương nồng đậm,rồi chuyển dần thành vô vọng.

Ánh trăng phản chiếu lên gương mặt thanh tú, đôi mắt trong trẻo như làn nước mùa thu. Mày liễu thanh nhẹ, đẹp như núi mùa xuân nghiêng nghiêng. Nàng khoát trên người chiếc áo choàng màu trắng, dáng đứng thẳng tắp nhìn lên ánh trăng trên cao.

Cũng đã gần mười ngày nàng bị mua tới đây, đúng là không lầm là nàng bị mua đến. Nàng tên là Vương Thúy Kiều, trưởng nữ của Vương Chương một viên ngoại giàu có. Sau nàng còn có một thứ nữ tên Vương Thúy Vân và một nam đinh độc nhất Vương Quan.

Trong một lần cha nàng bị vu oan buôn rượu lậu,vì muốn cứu cha và em trai nên nàng đã tự bán mình. Thật ra người mua nàng trước tiên không phải là nơi nàng đang ở ,người mua nàng tên là Mã Giám Sinh. Nhưng trước ngày thành hôn nàng lại bị hắn bán đi với số bạc gấp đôi hắn đã mua nàng, người mua kia lại là một tú bà của lầu Ngưng Bích.

Vương Thúy Kiều mắt nhìn xa xăm hoài niệm về người thân, rồi lại buồn thương cho số phận chính mình. Trách mình là một đứa con bất hiếu, không thể cận kề phụng dưỡng phụ mẫu lúc tuổi xế chiều.  Trong lòng nàng cũng luôn tự trách vì đã quên một lời hẹn ước kết duyên, nàng thật sự đã phụ lòng chàng Kim Trọng.

Nàng được đưa đến đây, được căn dặn không được bước ra ngoài nữa bước. Mỗi ngày chỉ biết lặng lẽ ngồi bên khung cửa gỗ,nàng trơ trọi giữa không gian mênh mông của căn lầu rộng lớn. Thân phận giống như cánh hoa trôi giữa dòng nước, vô định không bám víu vào đâu. Nàng chỉ biết làm bạn với cảnh vật vô tri vô giác,ảm đạm quạnh quẽ đến thê lương.

Vương Thúy Kiều từ khung cửa gỗ rời đi đến chiếc bàn giữa phòng, khẽ đưa mắt nhìn ra cánh cửa đang đóng kín. Ngón tay mảnh khảnh sờ lên bình trà đã nguội lạnh, cổ họng lại có chút khát. Nàng lộ vẻ khó xử, có nên ra ngoài không. Vương Thúy Kiều mím môi mắt nhìn phía cửa, như hạ quyết tâm mà đứng lên.

"Kẽo kẹt ". Cửa phòng phát ra tiếng động khi vừa hé mở, cánh tay trắng nõn nhẹ đẩy một cái. Vương Thúy Kiều nâng tầm mắt nhìn đến một mảnh hỗn độn trước mắt, vành tai ửng đỏ cúi đầu bước trên hành lang. Nàng không rõ đường đi nên chọn những nơi ít người, gương mặt có chút ửng đỏ vì xấu hổ.

"Vương cô nương ".

Vương Thúy Kiều đang đi nghe tiếng gọi thì dừng lại, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nơi đây người nàng tiếp xúc nhiều nhất là người này, không biết nàng tên thật là gì chỉ biết nàng được gọi là A Lục.

"A Lục cô nương phiền ngươi pha lại giùm ta một bình trà mới, bình trà trong phòng đã nguội ". Vương Thúy Kiều ôn hòa nói.

"A được Vương cô nương mau trở về phòng đi". A Lục vội giục nàng trở về.

Vương Thúy Kiều nhìn bóng dáng mảnh khảnh nhanh nhẹn lướt qua, nàng khẽ nhíu mày rồi theo lời bước về phòng. Trong lời lẽ của A Lục nàng nghe được sự lo lắng, có lẽ là do nàng rời khỏi phòng. Vương Thúy Kiều đi đến một dãy hành lang thì chợt dừng lại, vì nàng bị một nam nhân xa lạ chặn lại.

Vương Thúy Kiều cảm thấy bất an, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Nơi đây là thanh lâu, những nam nhân đến đây thì không mấy gì tốt đẹp. Mà nam nhân phía trước đang nhìn nàng đầy tham vọng, ánh mắt hiện lên du͙© vọиɠ rõ rệt.

Nam nhân kia như bị cuốn vào vẻ đẹp của nàng, hắn chưa từng thấy người nào xinh đẹp như vậy. Kể cả hoa cũng phải hổ thẹn vì không sánh được với nàng, hắn tìm được một con mồi thật tuyệt.

"Cô nương dừng bước". Khi thấy nàng muốn xoay người đi ,hắn liền chen người chặn lại. "Tại hạ tên gọi Sở Khanh, là Khanh trong quan tông dịu tổ sau này sẽ được làm quan, chứ không phải một tên lừa gạt ".

"Sở công tử khách khí ". Vương Thúy Kiều lùi về sau giữ một khoảng cách đáp lời, nàng không thích tên nam nhân đầy mùi rượu này.

"Không biết quý danh cô nương là gì". Sở Khanh cầm quạt phe phẩy ra dáng tri thư đạt lễ.

"Ta họ Vương". Vương Thúy Kiều thấy hắn tiếng đến thì lại lùi thêm vài bước.

"Thì ra là Vương cô nương, tại hạ đã nghe danh từ lâu giờ mới hân hạnh diện kiến ". Sở Khanh ánh mắt lóe lên tia âm ngoan, thì ra là tài nữ của Vương phủ.

"Ta còn có việc gấp thỉnh Sở công tử nhường đường ". Vương Thúy Kiều ngữ khí lạnh lùng, âm thanh mang theo áp bức.

"Nhường đường ". Sở Khanh cười trào lưu phúng,hắn ta bước đến trước mặt nàng dùng quạt nâng cằm nàng lên mỉm cười."Đừng tưởng mình còn là Vương tiểu thư, chẳng qua giờ nàng chỉ là một kỹ nữ ".

Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch khi nghe những lời hắn nói, nàng chưa từng nghe những lời như thế. Đúng là nàng đã bán vào đây, đúng là nàng sẽ trở thành kỹ nữ,nhưng mà đột ngột bị một nam nhân nói thế này khó nghe biết bao.

"Sở công tử thỉnh tự trọng ". Vương Thúy Kiều lại lùi về sau tránh khỏi chiếc quạt đang nâng cằm, ánh mắt trở nên u ám.

"Haha, nàng còn biết tự trọng à,đã là gái thanh lâu thì tự trọng có ý nghĩa gì. Ngoan ngoãn phục vụ ta thật tốt , nếu ta vui sẽ chuộc nàng về làm thϊếp". Sở Khanh lại tiến đến nắm lấy tay nàng, hắn không khách khí mà kéo đi.

Vương Thúy Kiều bị khí lực lớn kéo đi nhất thời không phản ứng kịp, khi định thần nàng bắt đầu giãy giụa. Nàng là một nữ nhi yếu đuối làm sao mạnh bằng một nam nhân, dù cố gắng cách nào cũng không thoát ra được. Vương Thúy Kiều gương mặt đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ đành cam chịu số phận như thế sao.

Tưởng chừng như không còn hi vọng, thì tay nàng được một vật mềm mại nắm lấy. Một lực đạo khác kéo nàng trở về, khiến nàng ngã vào một chỗ êm ái. Mùi hương đỗ quyên thoang thoảng nơi cánh mũi, bàn tay trắng như ngọc đang nắm tay nàng. Vương Thúy Kiều ngẩng đầu lên, điều nàng  nhìn thấy đầu tiên là chiếc cằm tinh xảo ,rồi đến đôi môi đỏ mọng đang cong lên.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của nàng, người ôm lấy nàng đã cúi xuống nhìn nàng. Tầm mắt chạm vào nhau ,sóng mắt lưu chuyển một như nước mùa thu,một lại giống vạn vật bùng sức sống. Vương Thúy Kiều đứng thẳng người rời khỏi cái ôm của người kia, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Mã chủ". Sở Khanh nhìn thấy nữ nhân trước mặt thì thu lại thần sắc, hắn nâng tay chào.

"Hình như Sở công tử đi sai đường thì phải". Mã Tú tiến lên phía trước che chắn cho Vương Thúy Kiều, nàng mỉm cười nhưng đáy mắt phát ra tia lạnh lẽo.

"Ta sao lại đi nhằm được, ta đến để tìm Vương cô nương ". Sở Khanh đảo ánh mắt, tìm lý do chính đáng.

"Vương cô nương quen biết sở công tử sao". Mã Tú âm thanh trong trẻo ngọt ngào, nàng nghiên đầu nhìn Vương Thúy Kiều. Khi nhìn thấy cái lắc đầu của nàng thì quay lại nhìn Sở Khanh."Vương cô nương như là không quen biết Sở công tử , thỉnh công tử nên đi đến nơi khác ".

"Mã Tú ". Sở Khanh gằn giọng gọi to."Đây là thanh lâu mà không cho kỹ nữ tiếp khách sao".

"Nàng chưa phải là kỹ nữ, nàng vẫn chưa thể tiếp khách ". Mã Tú không bị vẻ uy hϊếp của hắn làm khϊếp sợ, nàng lăn lộn chốn hồng trần này còn lâu hơn cả hắn, chỉ là một tên tiểu tốt mà đòi uy hϊếp nàng sao.

"Cái gì chưa phải kỹ nữ, rõ ràng nàng đang ở thanh lâu, nàng là do Mã chủ mua về ". Sở Khanh vỗ vỗ cây quạt trong tay,cười đầy ẩn ý.

"Nàng là do ta mua về nên do ta làm chủ, ta nói nàng không tiếp khách thì không tiếp khách". Mã Tú không đủ kiên nhẫn để chần chờ nữa ,nàng còn rất nhiều chuyện cần xử lý. "Nếu Sở công tử còn muốn khó dễ thì mời đi cho".

"Nàng... ". Sở Khanh nghiến răng chỉ ngón tay vào Mã Tú, giọng vì tức giận mà run lên. Hắn nhìn nàng một lát rồi lại cười lên, hắn không ngu dại gì đắc tội với nàng, chờ một thời gian cũng được."Là ta hồ đồ mong Mã chủ lượng thứ ".

"Sở công tử mời ". Mã Tú nâng tay ý tứ tiễn khách.

Sở Khanh phất ống tay áo bước đi,sẽ không bao lâu hắn sẽ chiếm được nàng.

Đợi Sở Khanh đi rồi Mã Tú mới quay lại nhìn nàng, nhìn ra tia kinh ngạc của nàng thì mỉm cười.

"Chúng ta lại có duyên hội ngộ ".

Bình trà đã được đổi, dĩ nhiên người pha trà cũng là người khác. Mã Tú nâng mi mắt khóe môi tràn ngập ý cười, một tay chống cằm nhìn người trước mắt. Vương Thúy Kiều tay nâng ấm trà xoay nhẹ một vòng, nàng đổ nước trà đầu tiên ra rồi lại thêm nước nóng vào. Hương trà tỏa ra nhàn nhạt, gương mặt nàng cũng vì hơi nóng mà ửng hồng.

Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cảm nhận vị trà. Khi cảm thấy đã đủ thời gian thì mở mắt ra,ngón tay thanh mảnh miết trên miệng chung trà. Bình trà được nhấc lên, nước trà sóng sánh được rót vào, hương trà lan tràn trong không gian.

Mã Tú nhẹ đặt tay xuống cầm lấy chung trà, nước trà trong xanh như ngọc bích. Nàng nhẹ nhấp một ngụm, hương thơm thanh nhẹ, tinh túy dư vị ngọt ngào, cùng vị tinh khiết tươi mát sâu lắng giống như tố nữ 16 tuổi tinh khôi thuần khiết.

"Không hỗ danh tài nữ ,có thể pha ra được hương vị của Bích Loa Xuân ". Mã Tú lại uống thêm một tí, mỉm cười  khen ngợi.

"Không dám". Vương Thúy Kiều ngồi xuống ghế nhìn vào chung trà của mình.

"A Lục lui xuống đi ,coi như việc này là ngươi đối công chuộc tội". Mã Tú liếc nhìn A Lục đáy mắt lạnh đi vài phần.

"Nô tì nhận lệnh ". A Lục cúi đầu lui xuống.

Nguyên lai là lúc A Lục tìm nước nóng quay trở lại, nàng nhìn thấy Sở Khanh đang giở trò với Vương Thúy Kiều. Biết mình có đến can ngăn cũng không giúp gì được, nên nàng đã chạy đến báo cho Mã Tú. Lúc ấy không kịp nói thêm lời gì thì Mã Tú đã không thấy bóng dáng, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư thấy thố như thế.

A Lục lui ra thì không khí có chút im ắng, cả hai đều cùng nhau thưởng thức trà mới pha xong.

"Nàng muốn hỏi gì không ". Mã Tú là người phá đi không khí nhạt nhẽo lúc này.

"Không, ta chỉ hơi bất ngờ vì nàng là Mã chủ". Vương Thúy Kiều mi mắt cụp xuống, nàng chớp đôi lông mi thật dài rồi lại ngẩng cao đầu lên."Cũng đã lâu từ ngày gặp nhau buổi Tiết thanh minh ".

"Ta đã nói chúng ta sẽ có duyên gặp lại ". Mã Tú gương mặt đầy ôn nhu.

"Phải lúc đó là bạn hữu còn bây giờ là chủ tớ". Thế sự thật khó lường, ngày đó còn ngắm cảnh làm thơ, ngày đó còn xem nhau là tri kỷ. Bây giờ nhìn lại nàng cũng chỉ là vật mua bán, vận mệnh của nàng không còn do nàng quyết định nữa.

Mã Tú không nói gì, nàng chỉ im lặng nhìn vẻ đầy bi thương của nàng,trong lòng lại có thêm vài ý nghĩ khác.