Chương 40
Buổi thí nghiệm đã kết thúc từ lâu, giáo sư Nhiệm vẫn ngồi lặng đi trong phòng làm việc. Cốc vỡ dưới sàn đã được quét dọn sạch, suy nghĩ của ông vẫn rối bời.Ngày mai sẽ như thế nào đây? Lần đầu tiên trong đời bị công an gọi đến thẩm vấn, rồi bị coi là nghi phạm? Rồi sao nữa? Lần đầu tiên trong đời bị xử lý trong Đảng, xử lý hành chính, rồi bị giáng cấp bậc học hàm? Lần đầu tiên kinh phí nghiên cứu khoa học đi đời nhà ma? Lần đầu tiên ly hôn? Lần đầu tiên mất đi sự tôn kính của con gái? Ai có thể tin chỉ vì một lỗi nho nhỏ mà bị hậu quả lớn đến như vậy? chỉ vì mình hạ nhục 1 cô gái xưa nay vẫn coi mình là bậc thầy, cô ta đã trở về với cát bụi. Mà mình thì vẫn sống, sống gượng ngày tàn. Mình đã sống hơn năm chục năm đã nếm đủ mùi đắng cay mặn ngọt còn ham muốn gì nữa để mà cố sống thêm?
Chẳng rõ ông đã mở ngăn kéo lấy ra con dao mổ mỏng như lá liễu từ lúc nào, ông áp mũi dao sắc nhọn vào lớp da bên trên động mạch cổ tay. Run run...
Nhưng ông bỗng ném lưỡi dao lên bàn. Khát vọng sinh tồn đã thắng ý muốn tìm đến cái chết. Ông đứng lên, bước đến trước ô cửa kính, áp mặt nhìn ra ngoài kia. Mắt ông nhòa lệ, tay ông gõ gõ vào ô cửa kính như đang tra khảo chính mình.
Bỗng ông nhìn xuống bức tường ở phía sân sau của khu nghiên cứu, cómột người đang đứng bên giá sắt kỳ dị kia.
Mình bị hoa mắt hay sao? Có phải cái bàn sắt đang bốc khói?
Ông hơi do dự... rồi quyết định phải xuống tận nơi xem sao. Ông quay lại cầm lấy con dao nhỏ, rồi chạy ra ngoài. Khi chạy đến cầu thang thì điện thoại trong phòng làm việc bỗng reo lên.