Năm nay là một năm đặc biệt, Cố gia đoàn tụ.
Mặc dù là trải qua ở bệnh viện.
Tần Phượng làm rất nhiều món ăn ngon, Cố Chu Đạo mua một cái bàn gấp. Phòng bệnh rộng rãi, người một nhà vây quanh cái bàn ăn bữa cơm đoàn viên.
Cố Chu Đạo ôm cháu gái, “Phán Phán muốn ăn gì? Ông ngoại gắp cho con.”
Tần Phượng mỉm cười, nhìn Cố Niệm ngồi trên ghế, “Con ăn nhiều canh gà một chút.”
Biết chuyện sảy thai không thể giấu được Cố Chu Đạo, Tần Phượng đến thương lượng với cô về việc này. Cuối cùng Tần Phượng là người nói với ông chuyện này, sau đó bà nói với Cố Niệm, cha con chỉ nói một câu, “Con gái chịu khổ, đều là lỗi của tôi.”
Lúc Tống Hoài Thừa đến thăm Cố Niệm, vừa lúc Cố Chu Đạo mang canh gà tới. Từ xa trông thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa ra vào, bước chân Cố Chu Đạo hơi dừng lại, híp mắt nhìn, ôi, ra là Tống Hoài Thừa đang nói chuyện với bác sĩ.
Ông bước đến, Lục Diệp Thanh nhìn thấy, “Chú Cố, chú tới rồi.”
Cố Chu Đạo cầm bình ấm giữ nhiệt đưa cho Lục Diệp Thanh, “Bác sĩ Lục, phiền cậu cầm giúp tôi một chút.”
Lục Diệp Thanh nhìn tình cảnh này, khóe miệng hơi động, “Được, để cháu đưa cho Cố Niệm uống.”
Trên hành lang, Tống Hoài Thừa và Cố Chu Đạo đứng đối diện nhìn nhau.
Mười ngón tay Cố Chu Đạo siết chặt, vung tay đấm một quyền lên mặt anh, “Tống Hoài Thừa, mày thật khốn nạn! Là tao có lỗi với nhà các người, nhưng Niệm Niệm có gì sai? Mày đối xử với con bé như vậy à, nó là vợ của mày, là người yêu của mày!”
“Mày có phải đàn ông không?” Cố Chu Đạo đấm liên tiếp.
Tống Hoài Thừa bị đấm hơn mười cái đều không đánh trả.
Lúc bác sĩ trực ban phát hiện, nhanh chạy tới, “Làm gì vậy? Tống tiên sinh, có muốn báo cảnh sát không?”
Tống Hoài Thừa ho nhẹ, “Không sao, các người mau đi đi.” Anh giơ tay lau vệt máu ở khóe miệng.
Cố Chu Đạo đánh cũng phát mệt, đứng dựa vào tường thở, cũng lớn tuổi, lực bất tòng tâm, để tên khốn này dễ chịu rồi. “Mày nhìn xem mày đã làm chuyện gì? Mày đã phá hỏng cả đời của Phán Phán!” Ông đau khổ quát ầm lên.
Tống Hoài Thừa mím môi, “Cha, thật xin lỗi, là con có lỗi với Cố Niệm.”
“Đừng nói xin lỗi với tôi.” Cố Chu Đạo phẩy tay, “Tôi thiếu cha cậu một mạng, cho nên tôi cam tâm tình nguyện ngồi tù. Nhưng Cố Niệm không nợ cậu. Người cậu cần xin lỗi là nó, cả đời này của cậu không được gì nữa rồi.” Ông hung hãn đấm một cái vào ngực Tống Hoài Thừa.
Anh ôm ngực ho khù khụ.
Trong phòng bệnh.
Lục Diệp Thanh đo huyết áp cho Cố Niệm, “Vẻ mặt hôm nay không tệ, cố giữ gìn.”
Cố Niệm nở nụ cười, sự thoải mái hiện lên trên gương mặt đã lâu không thấy.
Lục Diệp Thanh thu dọn đồ, đột nhiên nghiêm mặt nói, “Anh hỏi em, có phải em sớm biết mình sẽ sảy thai không?”
Nụ cười trên gương mặt Cố Niệm cứng lại, đôi mắt sắc bén của Lục Diệp Thanh nhìn cô, khiến cô không thể che dấu.
Trong lúc nhất thời bầu không khí dường như trở nên quỷ dị.
Lục Diệp Thanh híp mắt, “Anh suy nghĩ rất lâu, từ lúc mọi chuyện mới bắt đầu mới nghĩ thông suốt. Em thì sao, không nghĩ sẽ nói với anh sao?”
Cố Niệm trầm mặc một lúc lâu, hít một hơi, “Thân thể của em sao em lại không rõ, đứa bé đó căn bản là có, chỉ là sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.” Đáy mắt cô dao động, “Diệp Thanh, lần em nghe được anh nói chuyện với Hủ Hủ, anh giỏi như vậy, nhưng vẫn chẩn đoán sai đấy.”
“Cho nên em sắp xếp tình huống này?” Giọng nói Lục Diệp Thanh run rẩy.
“Ừm.” Cô cúi mặt, hắn không thấy được vẻ bi thương trên mặt cô, “Nếu kết cục là như vậy, tại sao em không thể tranh thủ vì mình, giúp cha ra tù, lại khiến Chu Hảo Hảo ngã gục.”
Lục Diệp Thanh nhìn cô, “Tại sao phải dùng phương pháp thê thảm như vậy?”
Cố Niệm lắc đầu, vùi mặt vào hai bàn tay, cô thì thào, “Em không còn cách nào khác, cũng nên kết thúc rồi.” Cô không còn đủ sức cũng không còn đủ kiên nhẫn, cũng nên kết thúc với Tống Hoài Thừa rồi.
Cô đã cân nhắc rất lâu, đối với đứa bé kia, lòng cô vừa áy náy vừa đau khổ. Ngày đi thăm mộ, cô cũng từng suy nghĩ sẽ rút lui. Nhưng khi cô cảm thấy sinh mạng đứa bé dần mất đi, cô biết bản thân đã không còn đường lui rồi.
Lục Diệp Thanh nắm chặt vai cô, “Anh biết, em muốn khiến Tống Hoài Thừa áy náy, dứt khoát buông tay.” Ai cũng không có tư cách phán xét cách làm của Cố Niệm, bởi vì không một ai có thể thay cô chịu những tổn thương mà cô đã trải qua.
“Đã đến bước này, cả em và anh ấy đều không thể quay lại được.” Cố Niệm nhàn nhạt nói.
Lục Diệp Thanh không phủ nhận. Dù bọn họ yêu nhau đến đâu cũng không thể quay lại như trước kia được nữa.
Cho dù Tống Hoài Thừa muốn cứng rắn hay mềm mại để quay lại thì cũng không thay đổi được sự thật.
“Em không sợ anh ta biết sao?” Lục Diệp Thanh hỏi.
Cố Niệm thở hắt ra, “Biết cũng không sao, chẳng phải bây giờ Chu Hảo Hảo đã bị bắt lại rồi sao? Em tin tưởng năng lực của luật sư. Em cũng nghe nói, bây giờ công ty của Tống Hoài Thừa và Chu gia đang cạnh tranh gay gắt, cổ phiếu Chu thị đang rớt giá rất nhanh.”
Phụ nữ hung ác cũng thật sự khiến người ta phát sợ.
“Em biết mọi người không tán thành em làm như vậy, Hủ Hủ không nói em cũng biết cô ấy nghĩ gì, anh có nghĩ thế nào thì với em cũng không sao cả.”
“Không, Cố Niệm, nói thật nếu là anh, anh sẽ còn ác độc hơn. Sau này không nên tự tổn thương mình, biết chưa?” Hắn nhìn cô cười, trong nụ cười tràn đầy sự an ủi.
“Cảm ơn.” Cố Niệm nhìn vào mắt hắn, trong đó tràn ngập đủ loại tình cảm, thương tiếc, thấu hiểu…
“Chăm sóc bản thân cho tốt.” Hắn nói, “Hạnh phúc sẽ đến gần.”
Hai người nhìn nhau, hai tay nắm chặt lại.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Cố Chu Đạo thở hổn hển đi vào, Cố Niệm lo lắng, “Cha, làm sao vậy?”
Cố Chu Đạo nhìn cô, “Vừa rồi mới đánh cho tên nhóc Tống Hoài Thừa kia một trận.” Ông xoa xoa đôi tay, “Cha của con lớn tuổi rồi, sức lực chẳng có bao nhiêu, để cho nó dễ chịu rồi.”
Cố Niệm bất đắc dĩ, “Người lớn như vậy rồi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Dì vừa hỏi cha đó.”
Cố Chu Đạo vừa hoạt động gân cốt vừa nói: “Cha không sao.”
Cố Niệm biết cha không đánh Tống Hoài Thừa một trận chắc chắn trong lòng không thoải mái, ông cũng chỉ đang tìm chỗ phát tiết thôi.
Thời gian trải qua từng ngày, trong lúc đó, mỗi lần Tống Hoài Thừa đến đều bị Cố Chu Đạo đuổi đi, mỗi lần như vậy anh cũng không nói gì, tính xấu trước kia đã không còn.
Mà Lục Diệp Thanh và Cố Chu Đạo lại trở thành bạn bè, lúc hai người rảnh rỗi cùng nhau uống trà đánh cờ, không giấu giếm gì nhau.
Cố Chu Đạo lén nói suy nghĩ của ông với Tần Phượng.
Tần Phượng cười, “Ông cũng đừng nói trước mặt Niệm Niệm, miễn để con bé thêm phiền. Thằng bé Diệp Thanh với con bé không có duyên phận, miễn cưỡng cũng không đến được với nhau.”
Cố Chu Đạo thở dài, “Là một thanh niên tốt, thật đáng tiếc.”
Tần Phượng lắc đầu, “Tiếc cái gì, ông đã xem nó như con nuôi rồi, đều là người một nhà, sau này nghĩ thoáng một chút, tìm một cô gái thật tốt giới thiệu cho Diệp Thanh.”
Cố Chu Đạo đột nhiên trầm giọng nói, “Mấy năm nay đã vất vả cho bà rồi.”
Tần Phượng hơi sững lại, nước mắt rơi xuống, “Người một nhà nói khách khí làm gì, tôi đi xem bếp.” Tai vạ đến với từng người, Tần Phượng vì ông vì Cố Niệm mà làm rất nhiều. Cố Chu Đạo thầm thề trong lòng, nửa đời sau phải chăm sóc tốt cho bà, để bà thoải mái mà sống.
Cố Niệm ở bệnh viện hơn hai mươi ngày, sau đó Lục Diệp Thanh mới cho phép xuất viện.
Thời tiết tháng hai ấm dần lên, ngày ra viện trùng hợp lại là ngày lập xuân.
Cố Niệm ở trong phòng bệnh thu xếp hành lý, lúc này, cửa mở ra, cô không quay lại, “Thủ tục làm xong rồi hả?”
Không có người đáp lời, cô cảm giác có người đang đi tới. Tiếng giày da nện xuống nền gạch theo quy luật, Cố Niệm chậm rãi quay lại.
Tống Hoài Thừa đứng trước mặt cô, mấy ngày không gặp, anh gầy đi rất nhiều.
Cố Niệm đặt bộ quần áo cuối cùng vào trong túi hành lý, kéo khóa. Cô đón ánh nhìn của anh, “Anh đến rồi à?”
“Gần đây thân thể thế nào?” Vẻ mặt anh ân cần, ánh mắt rơi vào túi hành lý như đang kiềm chế điều gì đó.
“Tốt hơn rồi, bác sĩ nói có thể xuất viện.”
Tống Hoài Thừa ừ một tiếng.
Rốt cuộc cũng tới lúc phải đối mặt. Lúc trước, Cố Niệm còn nghĩ rằng cô và anh có thể yên lặng như vậy mà trôi qua, nhưng rồi cũng không thể.
Cô khẽ mở miệng, rất nhiều lời đã chuẩn bị từ trước nhưng trong nhất thời lại không biết phải thế nào, “Hoài Thừa, cứ như vậy đi, sau này từng người sống cuộc sống riêng của mình. Anh xem như đây là vận mệnh đi.” Nói xong, cô thở dài một hơi.
Tống Hoài Thừa không nói một lời, yên tĩnh nhìn cô dường như đang đánh giá gì đó.
Như vậy qua vài giây đồng hồ, Cố Niệm thậm chí lo lắng anh sẽ bộc phát tính nóng. Cố Niệm hít sâu một hơi, “Anh là cha của Phán Phán, tôi nghĩ anh và tôi đều chung một điểm xuất phát, chúng ta đều yêu con bé. Tôi hy vọng sau này tôi và anh có thể làm bạn bè bình thường, không hơn.”
Cặp mắt Tống Hoài Thừa khẽ động, nhìn thẳng cô, “Đây là quyết định của em?”
Cố Niệm bình tĩnh gật đầu, nhất thời nghẹn lời.
Tống Hoài Thừa đột nhiên cười, “Em đã tính toán ổn thỏa tất cả đường lui, duy nhất chỉ không đặt anh vào đó. Xem ra sau bốn năm, chỉ có anh là không hiểu ra, em đã đi mất. Được, như vậy cũng tốt, nhà họ Cố cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi.” Vẻ mặt anh đau đớn vô cùng.
“Sau này muốn thăm Phán Phán thì gọi cho tôi.” Cố Niệm nói xong liền rời đi mang theo sự đoạn tuyệt.
Sau khi ra viện, nhà họ Cố dọn đến một căn nhà ở ngoại ô, Cố Niệm dùng tiền Tống Hoài Thừa cho để mua hai căn, bây giờ vừa tiện lúc đến ở. Phòng lớn ở giữa, hai mặt đón ánh mặt trời, ấm áp lại rộng rãi.
Sinh hoạt của Cố gia trôi qua trong yên bình. Sau đó, cơ thể Cố Niệm hoàn toàn bình phục, cô lại tiếp tục đến phòng tranh.
Có điều cả người lại khiến cho người khác có cảm giác rực rỡ mới. Sau khi khai giảng, học viên của phòng tranh lục tục đến học, trong khoảng thời gian này, Phương Hủ Hủ vì lo chuẩn bị hôn sự với Lương Cảnh Thâm, mọi chuyện của phòng tranh hầu như đều do Cố Niệm quản lý.
Cố Niệm vui vẻ tiếp nhận, bạn tốt kết hôn, đương nhiên cô muốn toàn lực phối hợp.
Ban ngày Phương Hủ Hủ đi chụp ảnh cưới, tối về mệt mỏi như chó, “Aizz, Niệm Niệm, hôm nay mình nghe nói, Chu Hảo Hảo cũng đã bị phán quyết rồi, hai năm!” Cô giơ tay lên chỉ, “Hai năm đó. Nhưng mà cũng đáng đời!”
“Cậu nghe được chuyện này từ đâu?”
“Có một người quen ở đài truyền hình, nghe cô ấy bát quái đó. Chu Hảo Hảo gây thù quá nhiều, người chán ghét cô ta còn hơn thế.” Phương Hủ Hủ xoa mắt, “Nhưng mà mình vẫn cảm thấy chuyện này là do Tống Hoài Thừa tác động, nếu không với gia thế của Chu Hảo Hảo, việc này làm sao lại không thay đổi được.”
Cố Niệm trầm mặc.
*** 64 ***