Tống Hoài Thừa lạnh lùng nhìn cô, “Phương Hủ Hủ, cô không cần chọc tức tôi.” Anh liếc mắt nhìn Phán Phán, “Các người để Phán Phán ở một nơi như thế này? Đây là yêu thương con bé mà các người luôn miệng nói sao?” Anh cười lạnh, “Tôi không tin một người đàn ông có thể hoàn toàn chấp nhận người phụ nữ đã có một đời chồng, huống chi cô ta còn có con rồi. Các người tin tưởng Lục Diệp Thanh như vậy?”
Tống Hoài Thừa nhướn mày, lạnh lùng nói, “Không cần mù quáng mà việc gì cũng không nhìn rõ.”
“Vậy còn anh? Anh đối xử tốt với Cố Niệm sao? Không phải anh khiến cô ấy biến thành bộ dạng hiện tại à? Chú Cố cũng do anh đẩy vào tù, anh lấy thân phận gì đứng ở chỗ này chỉ trích chúng tôi? Tay Cố Niệm cũng không phải tại anh sao?”
“Tay cô ấy làm sao?” Tống Hoài Thừa giống như nghe được cái gì.
Phương Hủ Hủ trừng mắt, không muốn trả lời câu hỏi của anh, “Anh ỷ vào thân phận của mình mới không kiêng nể gì tranh giành quyền nuôi dưỡng với Cố Niệm? Nhưng anh xứng sao? Anh thử hỏi Phán Phán, con bé có muốn hay không?”
Tống Hoài Thừa nheo mắt, “Tôi sẽ đối xử tốt với con bé, cho con bé có cuộc sống tốt nhất.”
“Chó má!” Phương Hủ Hủ nghiến răng nói, “Anh chẳng qua chỉ là đang hối hận, bởi vì ngay cả anh cũng không biết bản thân muốn gì.” Cô cười khinh bỉ, “Tống Hoài Thừa, người trong lòng anh là Cố Niệm. Anh yêu cô ấy! Nhưng anh không dám thừa nhận, anh là kẻ nhát gan. Anh sợ mọi thứ trong quá khứ, anh hối hận những gì đã làm. Bởi vì anh yêu cô ấy!”
Cố Niệm đi vào cửa chợt nghe thấy tiếng hét của Phương Hủ Hủ, cô giật mình, sắc mặt tái nhợt.
Lục Diệp Thanh đi sát phía sau, hắn đương nhiên nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Phán Phán nhìn thấy mẹ trở lại, vội chạy đến, “Mẹ, ầm ĩ chết mất, bọn họ làm con đau đầu.” Vẻ mặt cô bé nhỏ tràn ngập sự tủi thân.
Không khí nháy mắt trở nên đông cứng.
Tống Hoài Thừa từ từ xoay người, anh nhìn thấy Lục Diệp Thanh ôm Phán Phán, Cố Niệm đứng bên cạnh hắn, nghiễm nhiên là bầu không khí một nhà hoà thuận vui vẻ.
Lục Diệp Thanh hơi cụp mắt, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh, ánh mắt rõ ràng không tốt, “Tống tiên sinh, ngài cảm thấy hứng thú với hội họa sao? Nhưng nơi này không phải là nơi để cho người lớn học tập, ngài vẫn nên đi tham quan những phòng tranh lớn thì hơn.”
Tống Hoài Thừa cũng cười cười, “Không cần.” Anh nhìn thấy nhẫn trên tay hai người, “Xem ra bác sĩ Lục sắp có chuyện vui, chúc mừng.”
“Có thể nhận được lời chúc của Tống tiên sinh là vinh hạnh của tôi. Đến lúc đó hoan nghênh Tống tiên sinh đến uống một chén rượu nhạt.” Lục Diệp Thanh chân thành nói.
“Tất nhiên.” Ánh mắt Tống Hoài Thừa thấp thoáng sự lạnh lẽo.” Hai vị chọn được ngày nhớ gửi thiệp mời cho tôi, tôi nhất định sẽ đến.”
Nói xong, anh liền rời đi.
Tống Hoài Thừa vừa đi, Phương Hủ Hủ liền thở phào: “Hai người đã trở lại.”
Vẻ mặt mọi người đều khác nhau, chỉ có Phán Phán là vui vẻ.
Cố Niệm thu lại vẻ mặt, “Hôm nay thế nào? Bận lắm không?” Cô chuyển đề tài.
“Vẫn ổn.” Phương Hủ Hủ lén đánh giá Lục Diệp Thanh, “Anh Lục, anh và Niệm Niệm đều gặp cha mẹ hai bên rồi, khi nào thì đi đăng kí?”
Lục Diệp Thanh khôi phục sắc mặt, ôn hòa nói, “Việc này phải hỏi Niệm Niệm, cô ấy đồng ý tôi sẽ lập tức chuẩn bị.”
Khóe miệng của Cố Niệm cong cong, “Chúng ta nên nghe lời dì nói.” Không biết có phải do sự bức bách của Tống Hoài Thừa quá mãnh liệt, trong lòng cô lại bắt đầu có chút lo lắng.
Lục Diệp Thanh mặt mày hớn hở, “Niệm Niệm, em chắc chắn chứ?”
Cố Niệm gật gật đầu, “Nghe lời người lớn vẫn tốt hơn.”
Lục Diệp Thanh nắm chặt tay cô, “Tốt lắm, trước tiên chúng ta đi công chứng đã.”
Cố Niệm nhìn hắn, “Được.” Nếu quyết định buông tha quá khứ, như vậy cô sẽ chặt đứt hết tất cả đường lui.
*****
Chu Hảo Hảo lật tạp chí xem, thấy được bức tranh của Cố Niệm. Cô ta nắm chặt quyển tạp chí, trang giấy đều bị cô ta vò nát.
“Hảo Hảo…” Đồng nghiệp đi tới, “Có chuyện gìvậy? Cậu có thù oán với quyển tạp chí này à?”
Chu Hảo Hảo mất tự nhiên để tạp chí xuống, “Quay xong rồi?”
“Đúng vậy, cười đến không khép miệng lại được.” Đồng nghiệp xoa mặt, thuận tay lấy quyển tạp chí cô ta vừa mới lật xem, “Ơ, đây không phải triển lãm tranh mà chủ nhiệm Chu vừa cho chúng tôi đi sao?”
Chu Hảo Hảo giương mắt, “Ai đi?”
“Mấy người chúng tôi, chúng ta tuyên truyền cho triển lãm tranh này năm phút đồng hồ đấy.” Đồng nghiệp nhớ tới cái gì, “Còn nữa, lần này triển lãm tranh vị kia nhà cậu cũng là nhà tài trợ.”
Sắc mặt Chu Hảo Hảo nhất thời cứng lại, cô ta nắm chặt tay. Anh cố ý tài trợ, bởi vì Cố Niệm dự thi. Từ đêm đó, Chu Hảo Hảo đã vài ngày không liên lạc với Tống Hoài Thừa. Bọn họ đều hiểu có một số việc đã thay đổi.
Nhất là sau khi Cố Niệm trở về.
Đồng nghiệp nhìn thấy vẻ mặt Chu Hảo Hảo không đúng, rốt cục phát hiện ra có gì đó, “Cậu không biết sao?”
Chu Hảo Hảo nhếch mép, “Không biết cũng bình thường, hạng mục anh ấy tài trợ cũng rất nhiều. Thật ra thì tôi cũng có chút hứng thú với triển lãm tranh này.”
“Tống tổng chắc là có vé vào cửa, đi cùng chắc được chứ.”
Khuôn mặt Chu Hảo Hảo chớp mắt hiện lên cái gì đó, cô ta bưng cốc nước trà đã lạnh trước mặt lên, uống liền mấy ngụm.
“Đừng uống, buổi tối không ngủ được thì ngày mai mắt lại thâm quầng.”
Chu Hảo Hảo cau mày, mấy buổi tối gần đây cô ta không ngủ ngon. Hiện tại ngẫm lại thấy thời gian không đợi người. Uống hết ly trà, cô ta lái xe đến công ty Tống Hoài Thừa.
Thư kí vừa thấy cô ta, vội đứng lên ý cười, “Chu tiểu thư, cô đã tới.”
Chu Hảo Hảo gật gật đầu, “Tổng giám đốc có ở đây không?”
“Tống tổng gần đây không đến công ty.”
Chu Hảo Hảo sửng sốt, “Xem ra tôi bận đến quên mất rồi. Đây là điểm tâm tôi mang cho anh ấy, mọi người nếm thử đi.”
“Chu tiểu thư, cô khách khí quá.”
Chu Hảo Hảo để lại đồ, xoay người vào thang máy, cô ta lên xe, nghĩ một chút rồi gọi điện thoại.
Từ Hàng ở công ty, nhìn thấy điện thoại, hắn giật mình, một lát sau mới nhận điện thoại, “Hảo Hảo…”
“Từ Hàng, gần đây Hoài Thừa bận bịu việc gì thế?” Chu Hảo Hảo hỏi.
“Em có thể trực tiếp gọi điện thoại hỏi cậu ấy.” Từ Hàng ôn hòa nói.
Chu Hảo Hảo cắn cắn môi, “Từ Hàng, nếu như vậy sao em lại phải gọi cho anh?” Cô ta nghẹn ngào nói, “Giữa bọn em có chút chuyện.”
Từ Hàng nhíu chặt lông mày, hắn nhìn ra cửa sổ phía trước, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng xa xa san sát nối tiếp nhau, lại có cảm giác xa lạ, “Hảo Hảo, đây là chuyện của hai người, anh là người ngoài không thể giúp được.”
Chu Hảo Hảo nghe hắn nói như vậy, nhất thời cầm chặt tay lái, “Từ Hàng, ngay cả anh cũng không đứng về phía em sao?” Chu Hảo Hảo cực kỳ thương tâm, cô ta không biết tại sao lại trở nên như vậy.
Từ nhỏ ba người bọn họ đã cùng nhau lớn lên, vì sao đến bây giờ càng lúc càng xa cách?
Từ Hàng cảm thấy chua xót, “Em đừng khóc. Hoài Thừa gần đây đều nghỉ ngơi, không đến công ty, cậu ấy chuẩn bị ra tòa án giành quyền nuôi con với Cố Niệm. Hảo Hảo, cần gì phải tự làm khổ mình như thế.” Từ Hàng nặng nề nói câu cuối rồi cúp điện thoại.
Chu Hảo Hảo thở dài, đầy tủi thân.
Thứ hai, một cuốn tạp chí đột nhiên đăng tin tức. Một thương nhân giàu có và con riêng, bài báo cũng không nói rõ tên họ nhưng bức hình trên đó là ảnh của Chu Hảo Hảo.
Mọi người không để ý lắm đến thương nhân nọ vì những người như vậy quá nhiều rồi. Nhưng mỹ nữ đại diện nổi tiếng của D thị thì mọi người đều biết.
Cùng với đó còn lộ ra ảnh chụp Tống Hoài Thừa và con gái chơi đùa, Tống Hoài Thừa chỉ lộ bóng dáng, còn Phán Phán lại đối diện với ống kính, nhưng khuôn mặt đã làm mờ.
Tin tức này nhất thời trở thành câu chuyện của mọi người lúc trà dư tửu hậu, là mục tiêu của các phương tiện tuyền thông.
Tin tức vừa lộ ra, không đến nửa ngày, chuyện Tống Hoài Thừa đã bị đào ra.
Khi Cố Niệm nhìn thấy tin tức, nắm chặt bút trong tay, cô chết lặng. Đúng lúc ấy Lục Diệp Thanh gọi điện thoại tới, “Em về nhà trước, anh đi đón Phán Phán. Không cần sợ hãi.”
Lời Lục Diệp Thanh nói cũng không trấn an được cô, Cố Niệm vẫn cứ bất an không yên.
Lục Diệp Thanh vội vàng tới nhà trẻ, phát hiện hơn mười phóng viên ở cổng nhà trẻ. Hắn không khỏi nhăn mày, xuống xe, đưa bảo vệ xem thẻ đưa đón, hắn mới có thể đi vào.
Vẻ mặt bảo vệ khẩn trương: “Tôi làm bảo vệ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy. Những phóng viên đó cũng quá kinh khủng, chờ ở đây cũng hơn bốn tiếng đồng hồ rồi.”
Lục Diệp Thanh đi vào lớp học của Phán Phán, kết quả cô trông trẻ cho biết, giữa trưa Phán Phán đã được đón đi rồi.
Sắc mặt Lục Diệp Thanh xanh mét, “Người nhà Phán Phán chưa tới đón, các người sao có thể cho người khác đón con bé đi?!”
Cô trông trẻ cũng giật mình kinh hãi, tình hình bên ngoài các cô đều biết, “Đón Phán Phán đi không phải người lạ, là cha của Phán Phán. Huống chi, bên ngoài nhiều phóng viên chờ sẵn như vậy, anh bảo chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Lục Diệp Thanh trầm mặc đi ra từ nhà trẻ. Một phóng viên ngăn hắn lại, “Vị tiên sinh này, anh có biết con gái Tống Hoài Thừa đang ở chỗ nào trong nhà trẻ không? Anh đã nhìn thấy cô bé chưa?”
Lục Diệp Thanh không để ý câu hỏi của phóng viên, cả người tràn ngập sự lạnh lẽo, làm cho phóng viên không tự chủ lùi về phía sau.
Cố Niệm gọi điện thoại tới, “Diệp Thanh, đón được Phán Phán chưa? Nó thế nào? Có phải bị dọa sợ rồi không?”
Cổ họng Lục Diệp Thanh đắng ngắt, “Phán Phán hẳn là sẽ không có chuyện gì, Tống Hoài Thừa đã đón con bé đi rồi.”
Cố Niệm nhất thời không nói nên lời.
“Em đừng lo lắng, ít nhất anh ta đón Phán Phán đi so với việc bị phóng viên đuổi theo chụp hình vẫn tốt hơn.”
Cố Niệm nhắm mắt lại, nghĩ rồi nói, “Em biết rồi.” Mồ hôi lạnh trên người giống như đã kết băng, cả người không có một chút độ ấm,”Anh cũng về đi.”
Cố Niệm nắm điện thoại, trong mắt không còn chút sức sống nào. Cô không rõ, tại sao ông trời lại cho cô nhiều thử thách như vậy.
Cô muốn yên ổn sống, lại vẫn luôn không được như mong muốn.
Chu Hảo Hảo đoc xong tạp chí, vẻ mặt bình tĩnh, cô ta vẫn đi quay như thường. Chờ sau khi chương trình kết thúc, mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt đến an ủi cô ta.
Cô cười cười, “Không có việc gì. Tôi và anh ấy tốt lắm, chúng ta đều làm về truyền thông, vẫn có khả năng nhận biết đúng sai.”
“Hảo Hảo, có phải cô đắc tội người nào không?”
Vẻ mặt Chu Hảo Hảo hoang mang, “Tôi cũng không biết.”
“Haizz, không bằng nhân dịp này cô nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Chu Hảo Hảo lên tiếng, “Mọi người vất vả rồi.”
Chu Hảo Hảo gọi điện thoại cho Tống Hoài Thừa, rất lâu mới có người bắt máy, “Hoài Thừa, anh có xem tin tức trên mạng không?”
Sắc mặt Tống Hoài Thừa lạnh như băng, “Em có sao không?”
“Không. Nhưng lúc ra ngoài cũng có phóng viên thường theo đuôi.”
“Ừ, vậy mấy ngày nay em nghỉ ngơi đi, ra ngoài nhớ cẩn thận, anh không hy vọng phải giúp em thu dọn hậu quả.”
“Vậy còn anh? Anh thì sao?”
Tống Hoài Thừa im lặng trong chốc lát, “Phán Phán ở chỗ anh.”
“Vậy em đến chỗ anh.”
“Không cần, anh sẽ xử lí xong xuôi chuyện này.” Tống Hoài Thừa nâng tay xoa thái dương, “Em chú ý an toàn.”
Cứ như vậy đuổi cô ta đi sao? Chu Hảo Hảo phát hiện bản thân càng ngày càng không hiểu anh. Trong lòng anh thật sự có Cố Niệm? Như vậy tình cảm cô và anh từ nhỏ đặt ở đâu?
Ở bên cạnh anh lúc anh đau khổ nhất là cô ta.
Là cha Cố Niệm làm hại anh mất cha, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?
Chu Hảo Hảo rốt cuộc không kìm nén được, khóc ầm lên.
Khi nhận được điện thoại của mẹ, Chu Hảo Hảo vừa mới bước vào phòng tân hôn mà Tống Hoài Thừa chuẩn bị, chỗ này đã sớm trang hoàng, bố trí xong, lấy đen trắng và xám làm chủ đạo, đồ dùng đều theo phong cách Châu Âu, chất liệu tuyệt đẹp, đơn giản mà sang trọng.
Phong cách hoàn toàn khác với căn phòng trước đây Cố Niệm từng ở. Đúng vậy, cô ta vô cùng để ý đến quá khứ của Cố Niệm và Tống Hoài Thừa.
“Bài báo đó là thế nào? Hoài Thừa và Cố Niệm có con? Lúc ly hôn không phải nói không còn quan hệ gì sao?” Mẹ Chu trong giọng nói lộ ra vài phần tức giận.
“Chúng con cũng không biết, Cố Niệm lừa mọi người, lúc ly hôn cô ta đã mang thai.”
Mẹ Chu hừ một tiếng, “Yên yên lặng lặng rời đi bốn năm, cố tình trở về lúc các con kết hôn, trở về còn mang theo con mình. Cô ta định làm gì? Chẳng lẽ cô ta muốn trở về trả thù?”
Chu Hảo Hảo lâm vào trầm mặc.
“Con và Hoài Thừa gần đây thế nào?”
Cô ta không giấu diếm, “Sau khi Cố Niệm trở về liền thay đổi.”
Mẹ Chu vừa nghe thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tống Hoài Thừa đối xử với con không tốt?”
Chu Hảo Hảo không nói gì.
“Thật quá đáng. Chờ cha con về mẹ sẽ nói với ông ấy, con cũng đừng suy nghĩ nhiều. Có con thì thế nào, ly hôn rồi nhưng trước mặt Hoài Thừa con cũng đừng bất mãn, đối xử với nó vẫn giống như trước đây, như vậy trong lòng nó sẽ càng thêm của áy náy.”
*****
Từ lúc Tống Hoài Thừa đón Cố Phán đi con bé vẫn cứ khóc mãi. Cho dù Tống Hoài Thừa nói như thế nào đều không nghe.
Tống Hoài Thừa một tay nắm tay cô bé, một tay cầm khăn mặt, đứng bên cạnh.
“Đừng khóc.” Anh hạ giọng nói.
Phán Phán khóc đến mức hai mắt đỏ hồng, anh nhíu nhíu mày, giơ tay định lau mặt cho con bé, Phán Phán lại vội vàng co rúm lại.
Tống Hoài Thừa nhìn chằm chằm mặt con bé, “Chú chỉ muốn lau mặt giúp con.”
Phán Phán căng thẳng nhìn anh, “Con muốn về nhà.”
“Nhà?” Tống Hoài Thừa hỏi ngược lại, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Phán Phán không biết làm sao, lại nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh.
Tống Hoài Thừa nhếch miệng, nhẹ giọng nói, “Phán Phán thích ăn gì?”
Cố Phán khó hiểu nhìn anh, “Bánh trôi nhân thịt mẹ làm.”
Cái đó làm rất dễ. Nhưng đối với một đứa bé mà nói, khi sống trong hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn, đó là điều con bé khát vọng nhất.
“Mẹ con biết làm bánh trôi nhân thịt?” Tống Hoài Thừa nháy mắt mấy cái.
Cố Phán thẳng thắn gật đầu, “Mẹ làm bánh trôi nhân thịt rất ngon.”
Trong lòng Tống Hoài Thừa dường như nhói lên một chút “Đáng tiếc thật, chú chưa từng được ăn thử.”
Cố Phán nhíu mày, “Chú đưa con về, con sẽ bảo mẹ mời chú ăn bánh trôi nhân thịt mẹ làm.”
Niềm vui vừa mới dâng lên trong lòng Tống Hoài Thừa đột nhiên mất sạch, anh không nói, tay xoa xoa mặt Cố Phán, “Giống hệt như con mèo nhỏ, khó coi chết đi được.” Động tác dịu dàng giống như trong tay là báu vật quý giá nhất trên đời.
Lau mặt xong Cố Phán bất mãn nói thầm, hiển nhiên không cảm kích, “Sao chú lại biết ngôn ngữ của người câm điếc?”
“Học.” Tống Hoài Thừa trả lời. Thật sự là xem thường con nhóc này, mới có bốn tuổi sao lại thông minh như vậy. “Đói không?”
Cố Phán vuốt bụng, bụng đột nhiên kêu vài tiếng khiến con bé ngượng ngùng gục đầu xuống.
Tống Hoài Thừa giơ tay ra, “Đi thôi, đến phòng khách ăn cơm.”
Cố Phán nhăn mặt, “Con không ăn, chú đưa con về nhà con mới ăn cơm.”
“Còn muốn ra điều kiện? Ai dạy con.” Tống Hoài Thừa đứng lên, ngồi vào sô pha nhắm mắt.
Cố Phán nhìn anh chằm chằm, một lát sau, thấy anh ngủ say. Phán Phán liền đứng lên, đi đến nhà ăn, trên bàn cơm có vô số món ăn vô cùng hấp dẫn, Phán Phán nuốt nước miếng.
Cái bụng nhỏ lại kêu lên.
Nhưng còn phải thừa dịp anh ngủ để trốn về nhà.
Bàn tay nhỏ bé chạm vào tay nắm cửa, nhưng cái cửa này lại không mở được. Hai tay Cố Phán nắm chắc tay nắm cửa dùng hết sức. Nhưng cửa vẫn không mở.
Phán Phán gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, nước mắt cũng chảy ra.
“Thế nào? Muốn chạy trốn hả?” Tống Hoài Thừa bất giác đi đến phía sau con bé, dễ dàng ôm cô bé đang run rẩy vào trong lòng, lại nghiêm túc nói, “Con mà chạy ra ngoài như thế sẽ bị người ta bắt cóc, đến lúc đó chú và mẹ con sẽ vô cùng lo lắng!”
Phán Phán sụt sịt, “Mẹ nhất định sẽ rất đau lòng, mẹ không bao giờ rời khỏi con.”
Tống Hoài Thừa nhìn vật nhỏ trong lòng, trong mắt tràn đầy nhu tình, “Thật ra… cha cũng sẽ rất đau lòng.”
Phán Phán trợn to mắt nhìn anh.
Từ “cha” rất xa lạ với cô bé.
Tống Hoài Thừa lại có chút không tự nhiên, không dám nhìn con gái của mình, “Không có bánh trôi thịt, nhưng có sườn xào chua ngọt, tôm chưng.”
Cố Phán đã sớm đói bụng, cô bé ngồi xuống ghế nhưng không nhìn đồ ăn.
Tống Hoài Thừa làm sao không biết suy nghĩ của bé, anh gắp đồ ăn vào trong bát con bé, “Nếm thử đi, có sức mới có thể chạy.”
Cố Phán ngồi thẳng tắp, cô bé còn thật sự nghĩ anh nói rất có lý. Ăn một miếng sườn xào chua ngọt, quả nhiên ăn rất ngon, cô bé không tự chủ tiếp tục ăn.
Tống Hoài Thừa cong cong khóe miệng cười. Qua một lúc lâu, anh mới phản ứng lại, cầm đũa lên ăn cơm, “Chậm một chút, không ai giành với con đâu.” Anh nhìn cô bé trước mặt, ánh mắt lạnh lùng thoáng chốc có chút ẩm ướt.
Cố Phán thật sự rất đói, bữa sáng chỉ uống một ly sữa mà lúc này đã là hai giờ chiều.
Tống Hoài Thừa dằn lại tâm trạng của mình, mới quay sang, nhìn thấy con bé tự giác ăn cơm, không hề cần người khác để ý.
Tống Hoài Thừa thấy Phán Phán thích ăn tôm, liền bóc vỏ cho con bé. Tay Phán Phán đầy dầu, tay trơn nên làm con tôm rơi xuống.
Tống Hoài Thừa vừa định nói gì, Phán Phán đã đem trứng tôm bỏ vào trong miệng, vẻ mặt tràn ngập sự thoải mái. Anh giật mình, ngực giống như bị một cây búa nặng nề nện vào, vô cùng đau lòng, loại đau đớn này khó có thể miêu tả.
Đó chỉ là một động tác bình thường, chỉ là khi Phán Phán làm anh mới hiểu được, hoàn cảnh lớn lên khiến hiện tại con bé không nỡ vứt đi cả những thức ăn rơi trên bàn.
Cố Phán ngây thơ liếʍ đầu ngón tay, dường như đó đều là mỹ vị. Tống Hoài Thừa lấy khăn kiên nhẫn lau tay cho con bé, cũng không nói gì.
Cố Phán khoa tay múa chân “Ngon quá, con chưa bao giờ được ăn trứng tôm ngon như vậy.”
“Nếu con thích về sau cha sẽ thường xuyên mua cho con ăn.” Giọng Tống Hoài Thừa dịu dàng đến mức không giống anh của ngày thường.
Cố Phán mím miệng, không nói gì, trong lòng lại oán thầm, con không cần đâu. Bé muốn ở cùng mẹ và chú Lục.
Ăn cơm xong, Cố Phán không để ý, cuộn mình trên sô pha ngủ. Thân mình co lại giống như một đứa trẻ đang nằm trong lòng mẹ, đó là biểu hiện thiếu cảm giác an toàn.
Tống Hoài Thừa đi đến cạnh sô pha, tháng mười, ở thành phố D vô cùng nóng. Trên người Cố Phán mặc áo khoác và áo sơ mi dài tay. Tống Hoài Thừa thấy bé đổ mồ hôi liền nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác ra.
Anh cầm áo khoác, đôi mắt nhìn lướt qua, vừa thấy đã biết là quần áo vỉa hè. Quần áo tuy rằng sạch sẽ, nhưng đã có chút cũ.
Anh trầm tư, có vẻ quần áo Phán Phán mặc đều đã cũ. Tống Hoài Thừa nhìn sơ mi dài tay, từ cổ tay đến gấu tay cách một đoạn dài.
Anh hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý, “Giúp tôi đặt vài bộ quần áo mang đến đây, đồ mà trẻ con bốn năm tuổi mặc được, hôm nay mang đến luôn.”
Ngắt điện thoại, anh chăm chú nhìn Cố Phán.
Tống Tiểu Cố, con đã trở lại rồi.
Tống Hoài Thừa vẫn chờ điện thoại của Cố Niệm nhưng lần này cô lại không gọi đến. Rốt cuộc anh đành gọi đi.
Lúc Cố Niệm nhận được điện thoại của anh, cô ngây người một lúc lâu.
Khi điện thoại kết nối, hai người đều im lặng.
“Cố Niệm, tôi đón Phán Phán đi rồi.” Giọng anh khàn khàn, “Bây giờ con bé đang ngủ, tôi đang ở căn nhà trước…”
“Được, bây giờ tôi đến đón Phán Phán.” Trong mắt cô tràn ngập sự hoang mang.
“Được, tôi chờ cô.”
*** 30 ***