Bởi vì trong phòng đen như mực, vậy nên Hạ Thiên Kỳ cũng không thấy rõ Lãnh Nguyệt, chỉ thấy một bóng người mờ mờ đang đứng im lặng đối diện với hắn:
Xuỵt...
Nếu anh xuỵt một lần nữa, tôi sẽ tè ra quần luôn đấy!
Mặc dù là thấy Lãnh Nguyệt đang đứng đó, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn tự lẩm bẩm một câu mà chỉ hắn mới nghe được.
Biết Hạ Thiên Kỳ đã hiểu ý, Lãnh Nguyệt cũng không tiếp tục chú ý đến hắn nữa, xoay người bước đến cửa sổ, Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy rất nghi ngờ nên đứng dậy đi theo.
Hạt mưa lớn bằng hạt đậu vẫn rả riết rơi không ngừng, tạt vào cửa sổ làm phát ra những tiếng động Đôm đốp.
Hạ Thiên Kỳ theo Lãnh Nguyệt đến bên cửa sổ, sau đó nghiêng đầu ngó ra ngoài, hắn cảm giác như hít phải một ngụm khí lạnh, hơi lạnh từ lòng bàn tay, bàn chân cũng lan ra khắp cơ thể.
Cái quan tài được đặt trong viện bọn hắn nhìn thấy lúc mới bước vào đây, hiện tại đang không ngừng lay động mạnh trong đêm mưa yên tĩnh này!
Nước mưa rơi trên quan tài như biến thành những dòng nước thật nhỏ, hòa lẫn vào nhau, lượn quanh trong giống như có vô số con ấu trùng đang bò lổm nhổm trên đó, rất buồn nôn.
Không thể nghi ngờ gì nữa, có một cái gì đó trong quan tài sắp trốn thoát ra.
Hạ Thiên Kỳ không rét mà run, hai tay theo bản năng tự ôm chặt lấy bả vai mình, quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt cũng đang theo dõi cái quan tài kia, nhỏ giọng hỏi:
Không phải là anh định lao ra thu phục nó đó chứ?
Đối với câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt cũng chỉ lắc đầu, im lặng, thấy thế, Hạ Thiên Kỳ vội vàng ngăn cản, nói tiếp:
Mặc kệ anh có nghĩ như vậy hay không, cũng phải bỏ đi, chúng ta vẫn phải làm theo phương án trước đó đã lên sẵn, trước tiên dùng Văn, không được mới phải dùng Võ. Anh cứ phụ trách làm bảo tiêu cho tôi là được.
Mặc dù trong nội tâm có chút sợ hãi, nhưng hiện tại hắn vẫn tương đối bình tĩnh, nhiệm vụ này đã cho trước ba thang điểm, vậy nên không chọn con đường Vũ Đấu để gϊếŧ quỷ cũng có thể giải quyết nhiệm vụ này.
Tôi biết. Nghe xong, Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu đồng ý, đúng như điều kiện đã đề ra trước đó với Hạ Thiên Kỳ.
Lãnh Nguyệt đã hứa sẽ không làm bừa, Hạ Thiên Kỳ lại mang sự chú ý của mình đặt vào phía trên cỗ quan tài kia, nhưng lại phát hiện chiếc quan tài kia không còn động đậy nữa, mà đã yên tĩnh trở lại.
So việc nó lay động với hiện tại yên tĩnh như vậy, quả thật Hạ Thiên Kỳ càng cảm thấy quỷ dị hơn. Tuy nhiên, trạng thái yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, vì rất nhanh sau đó, cái nắp quan tài đã chậm rãi bay lên không trung.
Cùng lúc đó, một cái tay gầy nhòm cũng từ đó đưa ra ngoài, sau đó nắm chặt lề nắp quan tài, dùng một sức mạnh huyền bí đẩy cái nắp quan tài kia sang một bên.
Cuối cùng, quan tài rốt cục cũng bị mở ra hoàn toàn!
Tiếp theo, một cô gái toàn thân ướt đẫm nước từ đó thẳng tắp đứng lên.
Đó chính là quỷ nữ mà Hạ Thiên Kỳ đã cõng trên lưng!
Vốn dĩ đã sớm dự đoán được chuyện này, nhưng khi thật sự chứng kiến nó bước ra từ trong quan tài, Hạ Thiên Kỳ vẫn bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, không khỏi nhớ đến việc hắn đã cõng quỷ trên lưng, làm cho hắn cảm thấy kinh dị không ngừng.
Lúc Hạ Thiên Kỳ muốn hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tâm trạng mình lúc này, thì lại nhìn thấy nữ quỷ kia đang nhìn chằm chằm vào phòng đối diện, lại đột ngột nhìn về phía bọn hắn!
Hiện tại, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy trái tim mình đã giật thót lên đến cổ họng rồi.
Cũng may là ánh mắt của nữ quỷ không dừng lại ở bọn hắn quá lâu, rất nhanh thu hồi lại, sau đó thân thể cứng ngắc bước đến căn phòng phía đối diện.
Lúc lâu sau, Hạ Thiên Kỳ mới dám ngang ngược mà thở mạnh ra.
Thật sự là quá dọa người rồi!
Hạ Thiên Kỳ không thể tưởng tượng được, người nhà Trần Lão Đại đã làm ra loại chuyện như thế nào mới làm xuất hiện một Lệ quỷ đáng sợ như vậy.
Tuy nhiên, chuyện này gọi là, người ác có ác báo, làm chuyện xấu có may mắn tránh được sự trừng phạt, cũng có Lệ quỷ đang chờ phía sau.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ không khỏi liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt đang ngồi xổm trước của kia, thầm nghĩ nếu như hắn cũng bỉ ổi mà hại chết gã ta, không biết sau khi chết, Lãnh Nguyệt có biến thành Lệ quỷ, đến tìm mình báo thù hay không.
Sau khi đã uống hết một bình hồng trà, lại ăn thêm một túi lạt điều, Hạ Thiên Kỳ mới cảm giác được mình từ Địa Ngục trở về lại nhân gian. Trong miệng hắn vừa nhai lạt điều, vừa nhìn vào trong túi hành lý của Lãnh Nguyệt tìm đồ ăn, nói:
Xem ra, gia đình Trần Lão Đại quả thật có liên quan đến chuyện này, tuy nhiên cũng sẽ không dễ dàng như vậy đâu, không chừng trong chuyện này còn có người bí ẩn nào đó.
Tôi thật sự là không đứng nhìn được nữa, muốn thừa nhận thân phận với Trần Lão Đại ngay, nói cho ông ta biết, gia đình ông ta đang bị Lệ quỷ theo dõi... Không, chuyện này nhất định cũng không làm được, nếu như nói rõ với ông ta, chắc chắn ông ta sẽ bắt chung ta làm ô dù che chở. Như vậy, Lệ quỷ sẽ đưa chúng ta vào danh sách những đối thường mà nó muốn trả thù mất!
Sau khi phân tích sơ qua, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, nếu như qua ngày mai, gia đình Trần Lão Đại còn có ai may mắn sống sót thì bọn hắn cũng không thể dứt khoát nói rõ mục đích mình đến đây, mà điều kiện đặt ra trước mắt, là phải tìm cách nào đó, không kinh động đến Lệ quỷ kia, để tìm ra chân tướng.
Tôi mê anh nhất đó, thiếu nữ Nguyệt Nguyệt, xin hỏi ngài có gì muốn nói sao? Có dám hỏi tôi một câu hay không, anh nói gì đi chứ!
Bởi vì Lãnh Nguyệt nửa ngày cũng không thèm nói gì, vậy nên Hạ Thiên Kỳ có chút gấp gáp.
Nếu như anh nói những việc này không có giá trị, vậy thì chúng ta xóa bỏ điều kiện trước đó đi.
Quả nhiên, Lãnh Nguyệt rất bất mãn với cái cách xưng hô Nguyệt Nguyệt này của hắn.
Tuy nhiên, Hạ Thiên Kỳ lại không để ý đến điều đó, tiếp tục nói:
Anh cũng nên nói gì với tôi đi chứ, đừng để tôi tự mình chơi Talk Show được không?
Tôi không có ý kiến nào khác, tiếp theo cứ làm theo ý anh là được. Tôi sẽ phối hợp theo.
Tiểu nhân! Trong lòng Hạ Thiên Kỳ chửi thầm Lãnh Nguyệt một câu, cũng không thèm phí lời thêm với hắn ta nữa, ngáp một cái rồi lại ngã xuống giường.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đi ngủ, Lãnh Nguyệt đưa tay chóng lên cằm, giống như ở trên bàn nghỉ ngơi, hiển nhiên là không muốn để mình ngủ quá say.
Cùng lúc đó, tại gian phòng của Trần Thông.
Trên giường, Trần Thông đang ngủ, thở ra những tiếng ngáy như sấm, tuy nhiên, đột ngột có một giọt nước rơi xuống trên mặt gã.
Tuy vậy, cũng không thể đánh thức gã dậy, chỉ là theo bản năng, gã đưa tay lau đi, trên mặt lại lộ ra một chút dữ tợn, rồi trở người.
Nhưng sau đó, một giọt, lại một giọt nữa... Từng giọt nước cứ từ trên rơi xuống, rơi vào giữa mặt gã.
Cuối cùng, hơi lạnh cũng làm cho Trần Thông tỉnh lại, ngu đần chửi bới một câu, theo bản năng đưa tay sờ lên nước thấm ướt trên mặt, bỗng nhiên giật nảy mình.
Gã tỉnh táo lại, mở to cả hai mắt, lại phát hiện trên người hắn đang có một bóng người ngồi, hơn nữa, cơ thể người này có rất nhiều nước, làm cho gã cảm thấy rất lạnh.
Ai vậy?
Trần Thông kêu lên một tiếng, tiếp đó lại nhìn thấy đôi mắt màu đỏ lộ ra từ bóng tối!
Trong đôi mắt đó chứa đầy sự oán hận và ác độc.
Ps: ủng hộ kim phiếu
, linh thạch, tử linh thạch, đề cử, để dịch giả ra chương nhanh hơn.