Nhân Dục Đạo

Chương 39: Hàn Phong đê tiện :))~

Sau này phải bảo nàng chăm sóc ác long nhiều hơn một chút, đến lúc ấy có phải hay không Tiên Âm thể sẽ thành Da^ʍ Âm thể hahahahaha!

"Ưm ưʍ... Ư ư... "

Ngọc Huyên hai mắt tràn ngập sương mù, dục hoả lượn lờ thiêu đốt, thân thể nàng mềm nhũn vô lực ôm sát vào đùi Hàn Phong, bộ ngực căng tròn mọng nước cạ cạ liên tiếp trên đùi Hàn Phong làm hắn vô cùng sướиɠ khoái.

Ngọc Huyên miệng nhỏ há lớn, đôi môi đỏ mọng của nàng ôm lấy đầu ác long, đầu lưỡi hồng phấn mềm mại của nàng lại là liên tục vươn ra quét trên miệng ác long, liếʍ lấy từng chút từng chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra từ đó, hạ thân lại là liên tục ma sát cọ cọ vào đùi Hàn Phong. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng một vùng non mềm mọng nước, lại nhẵn nhụi ướŧ áŧ trượt tới trượt lui trên đùi mình.

"Ưm ưʍ..

Owmmm....."

Trong miệng Ngọc Huyên liên tục phát ra thanh âm rêи ɾỉ mê người, nguyên lực thiên địa xung quanh đã đậm đặc thành một mảnh mờ ảo, hoá thành màn sương mù bao phủ lấy ba người, dục khí quấn quanh, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Dưới cỗ ma âm da^ʍ mỵ này, cả Hàn Phong và Thượng Quan Nghi đều như đạt tới cực khoái bất tận. Hàn Phong tϊиɧ ɖϊ©h͙ liên tiếp rỉ ra, côn th*t to lớn giật giật trong miệng Ngọc Huyên, đem miệng nàng nong ra hết cỡ, có muốn nhả ác long kia ra cũng không được, liên tiếp phải nuốt vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c trắng của Hàn Phong vào bụng, khiến nàng mười hai xuân đã nếm mùi trái cấm.

Thượng Quan Nghi bên kia còn thảm hơn, nàng trời sinh da^ʍ thể, lúc này đây dưới cỗ da^ʍ âm cái thế kia, thân thể đã sớm mềm nhũn vô lực, đôi nhũ hoa rỉ ra dòng sữa trắng ngọc, mùi thơm da^ʍ mỵ bốc lên khắp phòng. Hạ thân nàng lại là bị Hàn Phong liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, huyệt hoa đã sớm nở rộ mê người, nhuyễn nhuyễn chuyển động, mυ'ŧ mát trơn trượt, d*m thủy lại là chảy thành từng tia da^ʍ tuyền long lanh trong suốt, dọc theo đám lông mao đen mượt nhễu xuống sàn.

"Ư ư ư wmmm...."

Thượng Quan Nghi cuối cùng cũng phải chịu khuất phục dưới cỗ da^ʍ uy cộng hưởng này. Hạ thân co rút, các mép thịt điên cuồng len lỏi vặn mυ'ŧ lấy ba ngón tay Hàn Phong, hai đùi dạng rộng, kiều đồn run rẩy nhấp nhấp, lúc này đè lên ba ngón tay Hàn Phong, nhanh chóng lên xuống, d*m thủy lại càng là tuôn trào ướt đẫm cả bàn tay hắn, bộ dáng vô cùng dâʍ đãиɠ.

Ngọc Huyên phía trước kia cũng là nuốt tinh tới nghiện, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy đầu ác long làm nó suýt ngạt thở, chỉ có thể từng chút một rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c như sữa, lại tràn ngập một cỗ da^ʍ khí nồng đậm. Ác long quá lớn so với nàng, nhìn qua hệt như một đứa trẻ đang ôm bình sữa mà bú ʍúŧ liên tục.

"Hức! Hàn ca ca.... Ư ư... Yêu quái đã đi chưa... Hức!"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ Hàn Phong nào đâu có đơn giản như vậy, sau khi thoả thuê bú ʍúŧ liếʍ láp, Ngọc Huyên bị một cỗ dương da^ʍ chi khí phóng thẳng lên đầu, trong mắt một mảnh mơ hồ, hạ thân non mơn mởn lúc này là tuôn trào nguyên âm cực kỳ tinh thuần, d*m thủy của Ngọc Huyên trong suốt như ngọc, thơm tựa địa nhũ ngàn năm. Nàng vì nuốt vào quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hàn Phong, lúc này như trẻ nhỏ trộm rượu, uống tới say mèm, đôi môi đỏ mọng khẽ nấc lên một tiếng thoả mãn, ánh mắt mơ hồ khẽ nhắm lại, ngất đi trong sung sướиɠ.

Hàn Phong thấy cảnh này, trong đầu ầm vang một tiếng, bộ dáng này của Ngọc Huyên, thật có tố chất của một... tiểu da^ʍ phụ a. Nhìn nàng da thịt non mởn trơn láng, khuôn mặt thoả mãn, khoé miệng con con cười mãn nguyện lại vương chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, đôi nhũ hoa căng mọng tròn đầy lúc này vểnh cao đung đưa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thật làm người ta muốn ấ.u da^ʍ!

Hàn Phong hai mắt đỏ hồng, trong lòng đấu tranh dữ dội. Thế nhưng cuối cùng là du͙© vọиɠ lấn át lý trí. Hắn gầm nhẹ một tiếng như dã thú bị thương, đem côn th*t đóng phập vào hạ thân Thượng Quan Nghi, phành phạch chơi nàng. Chính mình thì hai tay vồ tới hạ thân Ngọc Huyên, bắt lấy hai quả kiều đồn vểnh cao no tròn trước tuổi của nàng nâng lên.

Trước mặt Hàn Phong là vùng đào nguyên hoang sơ vô cùng thuần khiết. Hai mép thịt đỏ hồng căng mọng nhô cao ướt đẫm, lại là căng mịn trơn bóng không một sợi lông tơ, hai mép thịt không hề có chút che đậy dưới ánh trăng mờ ảo lại mang theo một cỗ da^ʍ mỵ kích tích vô cùng, hai môi tách ra lộ một khe đào nguyên thần bí tinh khiết, rỉ rả từng đợt da^ʍ tuyền trong suốt ngát hương kí©ɧ ŧìиɧ. Hàn Phong không chút do dự cạp tới, hắn áp cả khuôn miệng lên huyệt hoa của nàng mà bú ʍúŧ chùn chụt. Dòng d*m thủy tinh thuần ngọt lịm thơm ngát theo khe hở chảy ra, nhễu qua khe mép Hàn Phong chảy xuống thân thể nàng, vừa có vẻ thanh thuần vừa có nét dâʍ đãиɠ vô cùng kí©ɧ ŧìиɧ đặc biệt.

Cái lưỡi Hàn Phong vô cùng nhẹ nhàng liếʍ một đường dọc theo khe thịt, đem một mảng da^ʍ tuyền cuốn vào miệng say mê nuốt xuống. Hắn nghiêng đầu lách lưỡi, vô cùng nhẹ nhàng tách hai mép thịt non mơn mởn ra, đầu lưỡi vô cùng cẩn thận xâm nhập vào vùng đào nguyên thần bí mà kí©ɧ ŧìиɧ. Lập tức Ngọc Huyên trên kia ư ư rêи ɾỉ khồng thôi, hai tay mơ hồ không ngờ tự đưa lên xoa bóp ngực mình. Trong miệng rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa có nuốt hết, bộ dạng khát tình vô cùng.

Hai mép thịt căng mọng lúc này đây d*m thủy điểm điểm, nhuyễn nhuyễn cuốn lấy đầu lưỡi Hàn Phong, phía bên trong cũng là một mảng mơ hồ, khe thịt co rút mυ'ŧ chặt lấy đầu lưỡi hắn, d*m thủy thành dòng chảy ra, lập tức được Hàn Phong không do dự toàn bộ mυ'ŧ sạch, hắn sớm há miệng ngậm toàn bộ nụ hoa này, không để lãng phí chút mật hoa nào.

Ngọc Huyên chung quy là trẻ nhỏ non nớt, sau một hồi bị đầu lưỡi Hàn Phong quấy động kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng là triệt để thất thân. Hai mép thịt run rẩy ôm chặt, bên trong huyệt hoa cũng là nhiệt tình co bóp, d*m thủy trong suốt tựa như hồng thủy vỡ đê tràn ra, làm Hàn Phong thiếu chút không kịp hút lấy, đầu lưỡi là liên tục quét tới quét lui, gảy nhẹ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm cho hạ thân nàng run rẩy co giật, lại ngất đi trong sung sướиɠ.

"Ư ư... Phạch phạch... Ưm ưʍ... Phịt phịt... Owwww.... Phập phập phập."

Hàn Phong khoé miệng cười tà, hai nữ nhân một lớn một nhỏ này bị hắn đầu độc chà đạp tới dục tiên dục tử mất sạch thần trí, chỉ còn biết ư ư rêи ɾỉ quằn quại dưới háng. Hắn sau khi liếʍ sạch nguyên âm của Ngọc Huyên bèn nhẹ nhàng đặt nàng qua một bên, vồ lấy đôi nhũ hoa khổng lồ của Thượng Quan Nghi. Tiểu da^ʍ phụ đã ngất, đại da^ʍ phụ này cũng phải khuất phục cho được. Hắn đưa đẩy phần hông, liên tục lắc mạnh đóng sâu vào huyệt hoa Thượng Quan Nghi, tiếng phành phành vang lên không dứt, d*m thủy thành mảng dính giữa hai háng lại là phìn phịt kêu lên, tạo thành da^ʍ âm vô cudng kí©ɧ ŧìиɧ.

"Ưm ưʍ.. Owmmmm....!!!"

Hàn Phong bắt lấy hai bầy nhũ hoa mà ngấu nghiến bú ʍúŧ bóp mạnh, da^ʍ sữa chảy ra trắng đυ.c một vùng được hắn toàn bộ liếʍ sạch, lại đem đầu lưỡn gảy ấn hạt anh đào đỏ ửng khiến Thượng Quan Nghi rên lên đầy kí©ɧ ŧìиɧ. Sau hơn ngàn lần đóng tới, hạ thân Thượng Quan Nghi cũng là hoa lá tơi bời, bị Hàn Phong đυ.c cho mềm nhũn ướt đẫm, d*m thủy thành dòng không thể kiềm chế nhễu cả xuống sàn.

Hàn Phong cảm nhận nàng đã thất thân, hoa tâm co bóp run rẩy nhẹ nhàng. Lúc này mới rút long thương ra khỏi huyệt hoa, bóp mở đôi môi đỏ mọng của nàng mà điên cuồng đóng tới. Thượng Quan Nghi chỉ có thể mơ hồ chiều chuộng bú ʍúŧ, nàng sớm đã mềm nhũn như nước, cơ thể ửng hồng run rẩy, nào đâu có sức phản kháng, trong miệng lúc này hoàn toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người mà thôi.

Hàn Phong khoé miệng cười thoả mãn, bắt lấy tóc nàng đem côn th*t cắm lút cán trong miệng, trân người phóng tinh. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vòi rồng phun nước lấp đầy miệng họng Thượng Quan Nghi, đem nàng thiếu chút chết sặc, mơ hồ cười dâʍ đãиɠ nuốt xuống, cẩn thận liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ long thương của Hàn Phong.

Hàn Phong lúc này mới buông đầu nàng ra, cười biếи ŧɦái ghé vào tai nàng thì thầm.

"Đại da^ʍ phụ, sủng vật của ta. Chờ ta đem tiểu bất điểm này an bài ổn thoả, sẽ lại quay lại chà đạp nàng. Haha!"

Thượng Quan Nghi hai mắt mê li đầy sương mù, thân thể tênh hênh phơi bày, trên dưới dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hàn Phong, mềm nhũn như nước, vô lực phản kháng đυ.ng đậy. Hàn Phong lúc này mới đem Ngọc Huyên bế lên, mặc vào áo quần cho nàng, bế ra khỏi phòng.

Hàn Phong cẩn thận xoá sạch vết tích trên người Ngọc Huyên, trong lòng chẳng những không ăn năn mà còn cười biếи ŧɦái, thầm nghĩ sau này phải dùng nhiều trò hơn. Trẻ nhỏ dễ dạy, hắn sẽ đem nàng huấn luyện thật cẩn thận. Hahahahaha.

Hàn Phong đứng bên giường Ngọc Huyên, trong đầu cấp tốc suy nghĩ. Nàng này khẳng định có chút trí nhớ mơ hồ, thế nhưng cụ thể là phần nào còn chưa biết được. Vấn đề này cũng cần giải quyết, không thể để nàng nói lung tung, hị hị.

Hắn cố gắng lục tìm một vài pháp thuật trong Thánh Dục Quyết. Chọn lựa nửa ngày, cuối cùng mới tạm hài lòng, hai tay bắt quyết, nguyên lực vận chuyển vào đầu ngón trỏ, lập tức điểm lên mi tâm Ngọc Huyên.

"Thánh Dục - Mộng Yểm thuật!"

Hàn Phong vận dụng pháp thuật cấp thấp này, biến chút trí nhớ mơ hồ kia thành mộng ảo hư thực, khiến nàng không thể nhớ được chuyện đêm qua. Hàn Phong trong lòng bỉ ổi thầm nghĩ, sau này không chút dấu vết khiến nàng mộng du vào phòng mình, đến lúc đó... Hị hị hị...

Lại yy thêm một lúc, Hàn Phong lúc này mới xách theo long thương cứng ngắc chạy lại phòng mình. Sủng vật kia còn chưa có làm hắn thoả mãn.

:))~